Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 169

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169


Dám nói những lời này với Hoàng thượng, Tống Hà là người đầu tiên. Lúc đó Tống Hà cũng thấy ánh mắt Hoàng thượng nhìn hắn, trong mắt ẩn chứa sát khí.

Còn Tống Hà khi nghe giọng nữ, thì có chút ngạc nhiên, đây là giọng của Bạch Thu, hắn tuyệt đối không nghe nhầm, kết hợp với cuộc đối thoại của bọn họ, người bên cạnh hắn chắc chắn chính là Bạch Thu.

Tống Hà thấy Hoàng thượng đã nổi giận, nhưng hắn đứng ở đây đã chuẩn bị cho tình huống này, vì vậy chỉ ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, trong mắt không có chút hoảng sợ nào: “Thảo dân chỉ có một ước nguyện này, xin Hoàng thượng thành toàn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Khi bọn họ nói xong, Tống Hà gọi: “Bạch Thu?”

...

Nhưng giờ đây, lại có một tiểu tử không biết trời cao đất dày, đứng trước mặt ông ta nói muốn điều tra lại vụ án năm xưa?

Bên trong truyền đến một âm thanh của nữ, giọng nói có phần bình tĩnh hơn, có lẽ đã chuẩn bị cho cái c·h·ế·t, đến thời điểm này rồi, ngược lại không còn sợ hãi. Nàng ta nói: “Ừ, ta sẽ ăn hết tất cả những món ngon… Hứa đại ca, huynh còn nhớ ta đã nói ta thích ăn món ăn do huynh nấu không?”

Hắn không sợ, chỉ có chút lo lắng, hắn vốn định trở về sớm, không ngờ lại bị giam vào ngục. Đây có lẽ là một trận đánh lâu dài, không biết khi nào mới được thả ra, chỉ sợ Tiểu Ngư nhi sẽ gặp chuyện gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Hà nghe vậy, cười cười rồi kể lại diễn biến sự việc. Bạch Thu lúc này mới hiểu ra, hóa ra Tống Hà làm tất cả những điều này là vì muốn lật lại bản án cho gia đình người mình yêu, trong lòng cũng rất kính trọng. Còn về phần nàng ta bị bắt, nàng ta chưa bao giờ trách Tống Hà, nàng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc bị bắt, không có Tống Hà thì cũng có người khác.

Bạch Thu lắc đầu nói: “Không sao, dù sao sau này cũng sẽ không có ai ở đó nữa. Còn ngươi hiện giờ bị giam ở đây, không biết khi nào mới được thả ra? Nguyễn cô nương có thể sẽ gặp lại những hắc y nhân đó không?”

“Không có sự đồng ý của ngươi, mà tự ý vào ở, thật sự xin lỗi.” Tống Hà xin lỗi về việc hắn tự ý vào nhà của Bạch gia.

Trong ngục tối, Tống Hà ngồi trên đất, nhớ lại cảnh Hoàng thượng nổi giận và giam hắn vào ngục tối, còn nhớ câu nói cuối cùng hắn nói với Hoàng thượng: “Hoàng thượng đã là minh quân, lại hứa sẽ thành toàn cho thảo dân bất cứ điều gì, tại sao lại tức giận chỉ vì thảo dân đề xuất một ước nguyện? Nếu Nguyễn viện sử c.h.ế.t là đáng tội, thảo dân không có gì để nói, nhưng nếu cái c.h.ế.t của Nguyễn viện sử có điều khuất tất, Hoàng thượng có phải sẽ để mắt nhìn thấy Nguyễn viện sử bị oan ức mà c·h·ế·t? Hoàng thượng — rốt cuộc đang sợ điều gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nói đến đây, nam nhân đã bắt đầu khóc.

Ăn được nữa.

.]

Câu cuối cùng, nam nhân không thể nói ra. Tống Hà nghĩ, xem ra người bên cạnh là một kẻ sắp c·h·ế·t, hóa ra giờ đây hắn đang ở trong ngục dành cho kẻ bị tử hình? Ngục tối cũng chia thành ngục thường và ngục tử hình, ngục tử hình giam giữ những kẻ sắp c·h·ế·t. Hắn đứng trong bóng tối nhìn nam nhân bên cạnh, trên mặt không có nhiều biểu cảm.

Lúc này, đột nhiên trên lối đi nhỏ có tiếng động, hóa ra có người đến thăm ngục. Đó là một nam nhân, trên tay cầm một hộp thức ăn, đi đến ngục giam bên cạnh Tống Hà dừng lại, nhìn vào trong, vội vàng mở hộp, lấy từng món ăn bên trong đưa qua, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Đây đều là những món nàng thích, nhanh ăn nhiều vào… sau này… có lẽ sẽ không…”

Tống Hà trầm ngâm: “Ta chính là lo lắng chuyện này, ta lâu như thế không về, Tiểu Ngư nhi chắc chắn sẽ lo lắng cho ta, nếu nàng ấy ra ngoài tìm ta, e rằng sẽ gặp phải những hắc y nhân đó. Vì vậy, ta muốn nhờ ngươi giúp ta một việc, để người này hàng ngày mang thức ăn cho nàng ấy, cũng truyền một lời nói, rằng trong vài ngày nữa ta sẽ trở về, bảo nàng ấy đừng lo lắng.”

Lúc đó chỉ g.i.ế.c mỗi Nguyễn Sùng Minh, đều đã được coi là ông ta khai ân.

https://monkeydtruyen.com/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-169.html (đọc tại Qidian-VP.com)

Hoàng thượng thật sự đã nổi giận, ai cũng biết trong hậu cung, ông ta sủng ái nhất là Ly quý phi. Ly quý phi xinh đẹp nổi bật trong hậu cung, điều duy nhất đáng tiếc là đã vào cung nhiều năm mà vẫn chưa có tin vui, cuối cùng vất vả mang thai nhưng lại vì sai sót của Nguyễn Sùng Minh mà sảy thai, khi Hoàng thượng biết chuyện này, ông ta hận không thể lấy mạng đến tận mười tám đời tổ tông của Nguyễn Sùng Minh! (đọc tại Qidian-VP.com)

Mỗi bước mỗi xa

Chương 169

Nữ tử tiếp tục nói: “Sau khi ta c·h·ế·t, Hứa đại ca hãy tìm người khác thích nhé, kiếp này ta đã phải gánh quá nhiều, không thể sống như một người bình thường bên cạnh Hứa đại ca, kiếp sau… ta sẽ chờ huynh, được không?”

Vừa nghe đến ‘Nguyễn viện sử’, sắc mặt Hoàng thượng lập tức trở nên khó coi, ông ta quét tay qua những tấu chương bên cạnh, tất cả đều rơi xuống đất, cơn giận của thiên tử đủ để khiến người ta c.h.ế.t không có chỗ chôn. Ông ta nhìn Tống Hà, mặt hắn vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng đã cảm thấy lo lắng, giọng nói trầm xuống: “Đổi một điều khác.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Trước khi Nguyễn Sùng Minh gặp chuyện, ông ta đã do dự vì bản tính của ông chính trực, kết giao được nhiều bạn bè trong triều, khi Nguyễn Sùng Minh gặp nạn, cũng không ít người đã cầu xin cho ông, nhưng Hoàng thượng đã ra lệnh, ai dám cầu xin cho Nguyễn Sùng Minh sẽ bị xử c·h·ế·t, vì vậy tất cả mọi người đều im lặng, không dám nói thêm.

Giọng điệu không còn hòa nhã như trước, giống như một con thú dữ, nếu Tống Hà dám không biết tốt xấu, có thể c.h.ế.t không có chỗ chôn.

“Nàng ngốc quá… Tội gì phải làm những chuyện này…” Nam nhân vô cùng bi thống.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 169