Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 31: Cơn thịnh nộ của Jack
" NÀY!" Tôi hét lên, đấm nát chiếc bàn tạm bợ của họ thành từng mảnh, nhờ đó thu hút dc sự chú ý của cả 3 người. " Thằng c·h·ó c·hết nào dám làm thế này với NGÔI LÀNG của tôi?"
Dan, thuyền trưởng thuyền buôn Lv. 6
Chân tôi tự dưng bước tới trước cả khi tôi kịp bình tĩnh lại. 'Đã đến lúc moi ra thằng c·h·ó nào là thủ phạm.'
Vừa rẽ vào quảng trường, tôi choáng váng bởi hình ảnh hải quân ở khắp mọi nơi. Người lính cùng các sĩ quan hối hả vận chuyển hàng tiếp tế và bao tải vật liệu. Giữa quảng trường, một bệnh viện dã chiến đã được dựng lên, hàng chục người quen của tôi đang nằm trên cáng với những v·ết t·hương nặng nhẹ khác nhau.
Katrina thậm chí còn tức giận hơn với những gì cô ấy cho là một trò đùa, còn em gái cô ta giữ chặt cô ta mới ngăn cô ta khỏi ý định b·óp c·ổ tôi. Trong khi đó, Odenkirk chấp nhận trả lời câu hỏi của tôi. " Ta hiểu. Ta rất tiếc phải nói với cậu điều này, nhưng khi cậu đi vắng, ngôi lành bị hải tặc t·ấn c·ông."
Thiếu úy Katrina Lv. 25
Odenkirk đưa tay lên mặt và hơi quay người về phía viên sĩ quan cấp dưới khác, người rõ ràng là em gái của người kia. " Cô cũng cảm thấy vậy?"
Chưa kịp nhận ra thì tôi đã [Soran] bật khỏi mặt đất và đang lao về nhà với tiếng cười của một đứa trẻ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rika quay sang tôi với nụ cười gượng gạo. "Chúng là con của Raymond và Marie." Cô cố gắng nói với chút vui vẻ. "Bây giờ ai đó cần chăm sóc chúng vì..." Giọng nói nghẹn lại, cố kìm tiếng nấc. "...và em đoán người đó là em."
Nhưng bạn biết những gì tôi cảm thấy ngay bây giờ?
Tiếng khóc thảm thương của cô ấy cuối cùng cũng khiến 2 người khác gào lên theo. Sự chú ý của tôi hướng xuống chiếc xe cút kít mà cô ấy đẩy. Rika tách khỏi tôi, vội vàng lau nước mắt. Cô giật mạnh tấm chăn sang một bên, lộ ra hai đứa trẻ sơ sinh, chưa đầy một tuổi. Rika cố nén những tiếng nấc nghẹn ngào, rồi quỳ xuống bên cạnh hai đứa trẻ với nụ cười giả tạo đến mức nhìn vào thực sự đau lòng. "Không sao đâu," cô dịu dàng nựng nịu lũ trẻ. "Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Các em ko cần khóc nữa."
Tôi nhận ra thằng khốn này ở bất cứ đâu. Rốt cuộc, tôi đã chiến đấu với băng của hắn tầm 2 tuần trước.
Con chim đáp xuống cạnh tôi và tôi nhanh chóng ném yên lên lưng nó. " Đi nào Kiwi!" Tôi thúc giục, buộc con chim phải bay ngay. " Chúng đang tiến về phía bắc, đi trước chúng ta vài ngày đi tàu. Chúng ta có thể bắp kịp chúng trong vài giờ nữa."
Đầu óc tôi mơ hồ ghi nhận rằng bọn họ lại thảo luận tiếp. Còn tôi thì ko nghe thấy họ, ko nghe thấy gì hết. Trong đầu tôi chỉ có chỉ có duy nhất dòng suy nghĩ. Trong khi mày lượn lờ ở trong rừng thì chúng tới đây. Trong khi lượn lờ mày ở trong rừng thì chúng tới đây. Trong khi mày-
Tôi đặt chân lên con đường đất quen thuộc mà tôi đã đi cả trăm lần, cảm giác lâng lâng bắt đầu sôi lên trong lòng. Một cảm giác lo lắng gần như choáng ngợp. Giống hệt lần đầu tiên tôi về thăm nhà cũ sau khi chuyển đi hồi còn nhỏ. Bước đi thong thả của tôi dần chuyển thành bước đi nhanh, rồi nhanh chóng biến thành chạy bộ nhẹ nhàng.
" Này!" Tôi nói to hơn. Odenkirk nhìn tôi, giơ ngón tay ra hiệu 'chờ một phút' rồi quay lại cuộc thảo luận.
Tôi đã sống cuộc sống của mình với ý định ko can thiệp vào cốt truyện. Câu chuyện của tôi, cuộc sống của tôi tách biệt hẳn khỏi cốt truyện.
Tôi đi vào ngôi làng trong tâm trạng xám xịt. Mắt tôi thấy, nhưng lại ko dám tin. Những nơi tôi đi qua chỉ có sự tàn phá.
' Có vẻ hơi sớm vì tôi còn chưa gặp ai, nhưng thế cũng tốt."
Tôi nhảy xuống khỏi lưng nó và Kiwi bắt đầu kêu lên đầy tự hào. Hân hoan rằng nó đã làm rất tốt trong chuyến đi đầu tiên của chúng tôi. Tôi lấy ra quả táo đỏ mọng từ [inventory] rồi vỗ nhẹ vào nó. " Giỏi lắm Kiwi, Mày làm rất tốt!"
Thiếu úy Sabrina Lv. 26
"Ừm." Người phụ nữ lặng lẽ gật đầu. "Rời đảo. Săn hải tặc." Cô ta thì thầm, nói ít từ nhất có thể.
" Kee!"
Tiệm bánh mì nơi Rika thường chào tôi từ cửa sổ. Bây giờ là đống tro tàn bị bỏ hoang.
Ngôi lành bình yên, thanh bình mà tôi nhớ đã trở thành đống tro tàn. Chỉ còn sót lại một vài công trình còn tồn tại và thậm chí hầu hết chúng cũng chỉ còn là những khung xương đen thui, cháy trụi.
Ding!
Nước mắt Rika lại tuôn trào dữ dội. "Liệu còn quan trọng không? Chuyện đã xảy ra rồi! Chúng ta chỉ có cách sống tiếp, cố gắng vượt qua..."
"Jack..." giọng cô ấy run rẩy thều thào, nước mắt trào ra ở cả hai bên. "Anh đã trở lại..."
Miệng tôi khô khốc. Đầu gối tôi run rẩy. Lời nói và suy nghĩ cứ hình thành rồi lại tan biến. . Tấm bảng mà tôi vẫn còn nhớ Raymond háo hức cập nhật thành '354' giờ đây chỉ còn lại một con số đáng sợ '148'.
" Hải quân sẽ không nghỉ ngơi cho đến khi tội ác của chúng bị t·rừng t·rị!" Katrina cam kết bằng một cú đấm mạnh mẽ, một hành động mà em gái cô âm thầm làm theo.
Tôi nghĩ tôi sẽ để dành + 1 level đấy sau. Nó chắc chắn dành cho [ Bullet Time] hoặc [ Sức chống chịu] hãy xem xem cái nào lên cấp trước. Như thế tôi sẽ tôi ưu hóa giá trị của nó. Ý tôi là, ai lại dành Rare Candy cho 1 pokemon cách level tiếp theo mấy chục exp chứ?
Tấm truy nã nhàu nát trong tay tôi. Biến nó thành rác y như thằng khốn có mái tóc đỏ trên đó.
" Đừng bận tâm, ta hiểu sự tức giận của cậu." Odenkirk nói to rồi đập mạnh tay vào ngực. " Ta thề với danh dự của người lính hải quân là ta sẽ mang những tên quái vật này ra trước công lý!"
" Này." Tôi thông báo sự hiện diện của mình bằng một giọng thô lỗ, cố gắng thu hút sự chú ý của họ. Sabrina, người ít nói, liếc nhanh về phía tôi nhưng cũng nhanh chóng lờ tôi đi. Hai người còn lại quá bận tâm với cuộc thảo luận của họ để thậm chí nhận ra tôi đang ở đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tôi ngẩng đầu lên chỉ về khoảng đất trống đầy hoài niệm. Đúng là ngọn đồi nhỏ mà tôi từng ngồi trên vào ngày bắt đầu hành trình. " Ngay đó anh bạn! Ngay bên cạnh cái cây lớn đơn độc kia!” Kiwi từ từ đáp xuống ngọn đồi cỏ nhỏ nơi tôi từng nằm ở đó nhiều ngày.
Nhợt nhạt hơn cả tấm vải họ băng bó cho bà ấy. Mồ hôi vã trên mặt báo hiệu bị nhiễm trùng nặng.
Phần thưởng: 500 exp và +1 level vào kĩ năng bất kì.
" Rika, 2 đứa...?"
Nhiệm vụ: Bạn đã có 1 chuyến phiêu lưu, kiếm được rất nhiều tiền. Chắc chắn đã thu thập rất nhiều câu chuyện. Đã đến lúc phải nghỉ ngơi. Quay trở lại hòn đảo Kivuruk để gặp lại những gương mặt cũ.
"Đoán xem Kivuruk! Jack đã trở -"
Nhiệm vụ hoàn thành!
"KIWI!" Tôi hét lên, tin chắc rằng con chim của tôi sẽ nghe thấy tôi bất kể nó ở đâu.
Hơi thở tôi dồn dập, không thể tập trung. Bất cứ nơi nào tôi nhìn đến, chỉ toàn những người quen biết đang vật lộn giành giật sự sống. Một người phụ nữ đẩy chiếc xe cút phủ chăn đi qua trước mặt, và tôi nhận ra mái tóc màu hạt dẻ quen thuộc như một người sắp c·hết đ·uối vớ lấy chiếc phao cứu sinh.
" Với tất cả sự tôn trọng thưa ngài!" Người được gọi là ‘Katrina’ cố gắng không để giận dữ với cấp trên của mình. "Những t·ên c·ướp biển đã làm điều này đang càng ngày càng xa hơn. Nếu chúng ta ko đi tàu về phía bắc tối nay thì chúng ta sẽ không bao giờ bắt được chúng! Kể cả có lợi thế về tốc độ!"
" Rika!"
" Kẻ nào?" Tôi hỏi. " Kẻ nào đã tạo ra t·hảm k·ịch này?"
Cả [Soru] lẫn tiếng nói của tôi c·hết lặng khi tôi bước tới ngôi làng.
Ben, Thợ đóng giày Lv. 5
Rika đứng bật dậy, giật phắt tay ra khỏi tay tôi và phủ lại tấm chăn lên chiếc xe đẩy tạm bợ. "Jack..." Rika thì thầm, nỗi đau trên mặt cô ấy hằn rõ đến mức không thể chối cãi. "Thật tuyệt khi gặp lại anh, nhưng...em không thể...em không thể nói về chuyện này nữa. Xin...xin lỗi!"
Ngôi nhà mà tôi đã mắng Barker p·há h·oại vài giờ trước khi tôi đi. Ko còn gì nữa ngoài khung gỗ đen xì.
Tôi tôn trọng Odenkirk cũng như khả năng của anh ta. Với chức vụ như vậy cùng level cao thì anh ta rõ ràng có thể đánh bại kha khá tên hải tặc ở vùng biển này. Nhưng đánh với Killer hoặc Kid? Thậm chí cả 2 tên cùng lúc? Anh ta và cặp song sinh kia chỉ tổ làm gia tăng số lượng n·ạn n·hân bị 'Băng hải tặc Kid' g·iết c·hết.
D·M cốt truyện.
" Hải quân theo chân chúng đến hòn đảo tên Baterilla nhưng thật bất ngờ... bằng cách nào đó chúng bị đẩy lùi." Odenkirk lên tiếng. "Theo những gì ta có thể hình dung được, chúng chọn nơi này và..." Thiếu tá thở dài buồn bã. " trút toàn bộ giận dữ vào người dân ở đây."
Đó là việc tôi luôn luôn làm. Ngay cả khi đụng độ Killer, tôi vẫn có thể hợp lý hóa những lo ngại về hiệu ứng cánh bướm của mình bởi vì... cuộc gặp gỡ nhỏ của chúng tôi thực sự có thể ảnh hưởng đến hắn hay toàn bộ cốt truyện đến mức nào? ' Băng hải tặc Kid' vẫn sẽ đến Quần đảo Sabaody đúng lúc trừ những tên bị tôi g·iết c·hết.
Người chỉ huy thở dài, đôi vai chùng xuống vì kiệt sức. " "Người dân ở đây vẫn cần sự giúp đỡ của chúng ta, thiếu úy. Chúng ta không thể bỏ rơi họ."
Tôi ko cần nhìn tên hay số tiền truy nã của chúng. Tôi ko cần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu tá Odenkirk, Lv. 44
" Chỉ cần đừng đi quá xa là đc. Tao muốn mày nghe thấy tiếng tao gọi. Hiểu rồi thì đi đi."
Tôi quỳ xuống, nhìn thẳng vào mắt Rika và nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy. "Rika...xin em...anh cần biết..."
"KHÔNG." Tôi lặng lẽ lẩm bẩm. "Không...không...tôi cần..." Tôi nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên cái thùng mà tôi đập nát. Một dòng màu đỏ dự đoán hướng đi của ' Băng hải tặc Kid' được đánh dấu rõ ràng trên bản đồ. " '8 độ Bắc, đi thuyền dọc theo hải lưu Jagran. ' "...Tôi cần phải đi...Xin thứ lỗi... Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi"
Rika, con gái thợ làm bánh, lv4
Cô ấy lao về phía tôi, gục mặt vào ngực tôi và khóc thút thít. Nỗi đau đớn tột cùng của cô ấy hiến tôi không tài nào diễn tả được thành lời. Bản năng, tôi vòng tay ôm lấy lưng Rika. Suốt vài phút, tôi cứ đứng như vậy, ko biết phải làm gì.
"Kia kìa Kiwi! Đó là nơi chúng ta sẽ đến!" Và trời ạ, chúng ta đi quá nhanh. Ngay cả khi gặp cả đống rắc rối, tính ra cũng chỉ mất 1 buổi chiều. Nếu tôi đi bằng tàu thì phải mất 5,6 ngày. Tôi cứ nghĩ là ngồi trên lưng Kiwi sẽ làm nó bay chậm đi nhiều, nhưng kết quả là tôi đã lầm.
Một cánh tay bó trong lớp bột thạch cao trắng toát. Một dải băng dài như dải ruy băng được quấn ngang trán.
Như tôi đã nói, đó là cảm giác của tôi.
Cuối cùng thì sau 3 lần dừng, 2 lần tính toán và 1 lần đi quá phải quay đầu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hòn đảo nhỏ bé hiện ra trên đường chân trời và nụ cười xuất hiện trên môi tôi.
Trưởng làng Helga Lv. 3
Một bàn tay mãnh mẽ đặt vào vai tôi. " Cậu ổn chứ?" Odenkirk quan tâm hỏi . " Trông cậu thực sự cần phải ngồi xuống một chút."
Chân tôi chậm rãi đi khỏi lều, bàn tay tôi nắm chặt, cơn giận dữ đang gào thét điên cuồng hơn bao giờ hết.
" Ko sao hết, thiếu úy." Thiếu ta nhanh chóng nhìn tôi nhướng mày dò hỏi. " Ta ko nhận ra cậu. Cậu sống ở ngôi làng này? Hải quân ko nhận dc bất kì báo cáo về con tàu nào cập bến." (đọc tại Qidian-VP.com)
Màu xanh của đại dương chuyển thành màu vàng của bãi cát và Kiwi ngay lập tức kiểm soát lại tốc độ của nó. Cát chuyển thành màu xanh của cỏ và còn chim sẻ bắt đầu trượt xuống với cú lượn nhẹ nhàng. Cỏ trở thành cây và rõ ràng là nó đang tìm kiếm nơi thích hợp để hạ cánh.
Đầu cô ấy quay lại khi nghe thấy giọng nói của tôi và tôi cố gắng không giật mình vì sốc. Nửa bên trái khuôn mặt của Rika bị b·ỏng n·ặng. Giống như ai đó dí đầu cô ấy vào lửa. May mắn là con mắt ko bị làm sao nhưng nhưng tai và má dưới thì đã b·ị t·hương tổn nghiêm trọng đến mức không thể nào tự lành được.
Toàn thân quấn băng kín mít, chỉ lộ ra vài mảng da nhỏ. Nếu ko có tên ở trên đầu, tôi thậm chí ko nhận ra.
" Tôi trông giống thằng mù?" Tôi đáp trả. " Tôi bị ngu nên ko hiểu cảnh tượng trước mắt là gì? Tôi muốn biết thằng khốn sắp c·hết nào làm chuyện này?"
Bây giờ hoàn toàn là tư thù cá nhân
"Wee. Wee." Kiwi bay về phía bờ biển gần nhất cùng lúc hệ thống hiện lên thông báo. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Tôi tới đây 15 phút trước bằng một con chim khổng lồ nếu ngài muốn biết. Bây giờ hãy cho tôi biết chuyện quái quỷ gì xảy ra ở đây?"
Hiên nhà nơi ông Saul ngồi trên ghế cả ngày ngắm nhìn mọi người đi qua. Giờ chỉ còn là tro tàn màu than.
"Kee-Wee! "
Toàn bộ khuôn mặt của Katrina đỏ bừng như thể cô ta muốn g·iết tôi chỉ bằng ánh mắt. " Sao ngươi dám-" Bàn tay của Odenkirk giơ ra chặn, buộc cô ta phải nén giận lại.
'Trời ơi... Chuyện gì đã xảy ra ở đây...'
" Kiwi!" Tôi bắt đầu tháo dây cương khỏi mỏ nó để nó ngấu nghiến ăn táo." Sao mày không dành cả buổi chiều để đi săn nhỉ? Ở vùng nước nông ven biển này có khá nhiều cua và động vật có vỏ ngon đấy. Nghe hay chứ hả? Một con cua béo ngậy ngon lành?"
Chương 31: Cơn thịnh nộ của Jack
Odenkirk rõ ràng đang trở nên khó chịu với giọng điệu của tôi nhưng anh ta kiềm chế bản thân. Anh ta lặng lẽ quay vào bàn còn lại, lấy ra 2 tấm áp phích truy nã đưa cho tôi.
Chưa kịp lên tiếng phản đối, Rika đã nắm lấy tay đẩy rồi chạy vội đi. . Tôi định đuổi theo thì lại bị một cảnh tượng khác thu hút sự chú ý. Chiếc lều màu nâu nơi ba sĩ quan hải quân mặc áo măng tô đang tranh cãi gay gắt về một tấm bản đồ trải rộng trên thùng gỗ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.