Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 44: Thu hoạch không ngờ tới
Tôi nhìn thoáng qua mảnh vải rách vẫn còn trong tay rồi ném nó lại cho Tarou. Khi thằng nhóc mặc nó vào, tôi từ từ mở vì lấy ra mấy tờ tiền trị giá 1000,5000 10000 beri. Tôi đặt mấy tờ tiền dưới chân thằng nhóc rồi hỏi lại câu hỏi. " Em thấy nó ở đâu?"
Tôi ậm ừ. " Vậy nếu đó là tất cả, tôi không phiền sếp nữa. Tạm biệt, có gì thì liên lạc sau."
Poneglyph là những tấm bia đá bí ẩn nằm rải rác khắp thế giới cùng những chi tiết về lịch sử bị mất được khắc trên chúng. Poneglyph hoàn toàn không thể bị phá hủy và nặng một cách phi lý đến nỗi người ta phải cần đến sức mạnh của một người khổng lồ mới có thể nhích được nó. Không ai biết làm thế nào mà Poneglyph lại nằm rải rác trên khắp thế giới cũng như cách người cổ đại khắc lên những bia đá không thể phá hủy này. Theo sắc lệnh của Ngũ lão tinh và Chính Phủ Thế Giới, việc nghiên cứu, tìm kiếm hoặc tương tác với Poneglyph dưới bất kỳ hình thức nào là b·ất h·ợp p·háp, là p·h·ả·n· ·q·u·ố·c. Những người phạm tội sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Cuối cùng sau khi mặt trời lặn, công việc của tôi đã hoàn thành. và tôi nhìn chằm chằm vào cuốn sổ với nụ cười rộng đến mang tai. (đọc tại Qidian-VP.com)
" Haha... tôi thích xem mấy trò kiểu này. Thật mê hoặc. Một phút trước chả có gì... và ngay sau đó đột nhiên xuất hiện con tàu đi giữa các vì sao trên bầu trời.
Đã có bản dịch! Xem ngay bây giờ?
We *e**e th** ** * *e**** t* th**e wh* *****w. The **tt*e ** *** **** ***w* ** *******'* *******e, ** wh*t ******y t***e* the ******e ** the w** *w*y **** *** **e*t *e*e***t**. **th***h ***e******y *t w** * ****h*** *e*e*t *** *** e*e**e* t**t*****y *t w** we W'h* we*e the ***e**. The *h**e*** *** ******** t**t*** ** the *******e **w the** ***y ***tex, **t the** **** ****e*****. ***e**** w** **w ***t. *** w*th *t ***e the *e******* ** *** e**.
Từ đó, hành trình trở thành cuộc thám hiểm hảy qua các khúc gỗ, vượt qua những bụi cây hoang dã mọc um tùmvà rẽ ngoặt ở những nơi mà chỉ có người quen thuộc khu vực này mới có thể nhận ra. Tại thời điểm đó, tiếng ầm ầm ngày càng rõ hơn.
Hai tiếng tiếp theo của tôi dành để rong ruổi quanh những con đường kết nối tới quảng trường. Tôi ăn vặt ở vài quầy hàng, [Quan sát] bừa phứa xem có gì thú vị không. Tại một thời điểm nào đó, cuộc dạo chơi vu vơ của tôi dừng lại để xem các nghệ sĩ đường phố biểu diễn.
Một loại tiếng 'ồ' 'à' các kiểu vang lên còn tôi thì âm thầm sử dụng [Quan sát]. 'Hay đấy nhỉ. Trái ác quỷ thảm. Đâu phải ai có trái ác quỷ cũng lao ra biển, họ vẫn có thể kiếm dùng năng lực này kiếm sống theo cách trung thực.'
"Bị lộ rồi! Tất cả chạy!" Nhóm năm đứa trẻ lấm lem bùn đất trong những bộ quần áo rách rưới chạy nhanh nhất có thể bằng đôi chân nhỏ bé của chúng. Bốn đứa nhỏ hơn mà tôi ước tính tầm 5 đến 8 tuổi tay ôm đầy đồ ă·n c·ắp trong lễ hội còn đứa lớn nhất khoảng 10 tuổi cầm túi tiền xu kêu leng keng trong tay.
"?" Thông báo hiện lên làm tôi hoàn toàn bất ngờ. 'Bản dịch? Của cái gì?'
Thằng nhóc lợi dụng cơ hội này cởi bỏ hết đồ trên người ra tắm luôn. " Có mỗi cái lỗ dẫn vào vách đá mà anh có thể bơi qua. Dòng nước cực mát! Xuống nào!" Nói xong, thằng bé nhảy xuống làn nước trong vắt
Tôi với tay lấy chiếc túi nhỏ màu nâu, mặc kệ thằng nhóc kêu gào, tôi ném trả cho chủ nhân của nó, người đang thở hồng hộc vừa mới bắt kịp chúng tôi.
Chép lại những từ trên bia đá là công việc chậm chạp. Hoặc là tôi làm nó chậm chạp. Trình độ viết tay bình thường của tôi không phù hợp làm việc này. Nó cần yêu cầu cao hơn nhiều. Những ngón tay của tôi di chuyển thận trọng, tỉ mỉ. Mọi đường cong. Mọi nét vẽ lạc hoặc chấm lạ ở vị trí kỳ lạ. Chúng đều quan trọng. Quên hay sai một nét là cả câu có thể thay đổi.
Nụ cười tự mãn nở trên môi tôi. " Ồ? Vậy bao nhiêu mới đủ?"
' Bảo sao chả mấy ai đọc được ngôn ngữ dị hởm này. May mà mình còn có hack'
Cậu bé mười tuổi nuốt nước bọt khi lấy lại bình tĩnh. " Em... em... nhặt được nó." thằng bé nói lắp bắp.
Thằng nhóc quay người bỏ chạy thì ngay lâp tức tôi sử dụng [Soru] xuất hiện ngay trước mặt nó, nắm chặt tay nó làm nó sửng sốt. Tiếp đến, tôi [Soru] cả 2 ra khỏi con đường.
LUK (43)=> (48)
'Hmm, không có gì mình không biết.'
Ding!
Tôi đưa hết toàn bộ tiền trong ví cho thằng nhóc. Nhiều hơn vài trăm nghìn beri như thỏa thuận mà tôi chỉ đơn giản ko quan tâm. Những gì thằng bé cho tôi thấy là vô giá.
Tôi quay sang thằng nhóc móc túi- thằng nhỏ nhất quyết không chịu nhìn vào mắt tôi- và suy nghĩ đầu tiên của tôi là đứa trẻ này cần được tắm. Thứ 2 là quần áo mới, toàn bộ từ đầu tới chân đều rách rưới, trừ mỗi cái khăn rằn màu đỏ là còn mới và nó được trang trí bằng nét vẽ nguệch ngoạc bằng tay mà bây giờ tôi nghĩ về nó, nó cũng hiện diện trên toàn bộ đám nhóc-
' Hôm nay là ngày tuyệt vời... mình sẽ ăn mừng bằng cách bẻ gãy bánh lái của Taigam.'
Chương 44: Thu hoạch không ngờ tới
" Whao. Mấy đứa cẩn thận." Tôi cười khi bọn trẻ chạy vụt qua chân tôi. Xung quanh tôi, các quầy ăn và các gian hàng lễ hội ồn ào phục vụ cho lễ hội. Một ông bố 2 con bên trái tôi mua cho hai cô con gái 1 cặp chong chóng màu đỏ, trong khi một người phụ nữ bên phải tôi giơ 1 ngón tay về phía người phục vụ đang tất bận chuẩn bị yakitori. " “Dù sao thì như tôi đã nói,” tôi tiếp tục vào ốc sên truyền tin. "Con tàu của hắn đang ở vịnh nhưng theo những gì tôi thấy ko có ai ở trên đó. Thậm chí còn ko có nổi người canh gác. Tôi cho rằng chúng đã hòa cùng những người dân thị trấn nhưng tôi chưa ở đây đủ lâu để có thể khẳng định chắc chắn."
Tôi đọc lướt qua bản chạm khắc và như mong đợi, chả hiểu cái mẹ gì. 'Mới 3 hàng đầu tiên mà đã thế rồi. Chữ 'We' mà Tauro vẽ chỉ có một nửa. Đéo hiểu nổi ai sáng tạo ra cái thứ ngôn ngữ như này nữa, nó thật điên loạn, chỉ riêng các quy tắc ngữ pháp cũng đủ là cơn ác mộng!"
Tương tự, tôi cũng cởi giày và áo khoác và bơi theo nó. Tôi theo thằng nhóc bơi qua một lối hẹp giữa 2 tảng đá. 15 giây sau, tôi ngoi lên một hang động mờ ảo chỉ có vài tia nắng lọt qua những kẽ nứt và,
" Hi Hi!" Tarou cười toe toét sau lưng tôi. " Thấy chưa, em đã nói nó tuyệt vời nhất mà. Nơi này giống như chỗ trốn bí mật nhất của em. Những nơi khác cũng bí mật nhưng ko đâu bằng nơi này. Vì chả ai muốn đuổi theo em sau thác nước thứ nhất nữa." Cậu bé mười tuổi sải bước đến bên tôi và mở lòng bàn tay ra " Bây giờ trả tiền đi nào Thỏa thuận là thỏa thuận! Heeehee!" Khuôn mặt thằng nhóc thay đổi khi một suy nghĩ khác ập đến. " A! Và anh phải thề là ko được tiết lộ cho bất kì người lớn thối tha khác về nơi này. Họ sẽ phá hỏng mọi thứ."
[CHẤP NHẬN / TỪ CHỐI] (đọc tại Qidian-VP.com)
Cơ thể tôi trở nên cứng đờ như đá, trong khoảng khắc tôi muốn hét to lên cho cả thế giới biết khi tôi nhận ra hệ thống muốn thông báo điều gì.
Đứa 10 tuổi ă·n c·ắp tiền... .. ehhh.. Tôi ít hối hận hơn một chút.
Bia đá khổng lồ màu xanh thẫm chính giữa hang động, những hình chạm khắc có kích thước bằng lòng bàn tay hướng chính xác về phía hồ nước tôi đang bơi. Nơi này như thể được làm ra để giữ phiến đá vậy. Chắc chắn vậy luôn.
Tôi không định gay gắt như vậy, đó hoàn toàn là do vô tình. Dù thế nào thì điều đó cũng làm thằng bé sợ hãi, đôi mắt mở to, toàn thân run rẩy.
Hiện tại, tôi đang xem một ông già tên 'Nin' biến một tờ giấy trắng thành tác phẩm nghệ thuật trong 6 phút.
Đôi mắt của Tarou đang ánh lên vẻ thèm thuồng trước món quà của tôi và tôi có ấn tượng rằng thằng nhóc chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trước đây. Thằng nhóc nuốt nước bọt lần nữa. " Không đủ"
" Anh thấy chưa! Nó không tuyệt sao?" Tarou lắp bắp. "Thấy biểu tượng đầu tiên ở đó không?" Tay thằng nhóc chỉ vào góc của Poneglyph. " Em bắt chước hình vẽ đó."
" Ok, ok tôi hiểu rồi. Không bắt bất cứ ai cho tới khi lễ hội kết thúc nếu không sẽ chọc tức tới vị vua bông tuyết này. À mà lễ hội kéo dài trong bao lâu?"
"Bleh!" Tarou chế nhạo ở phía cuối con đường, thằng nhóc thè lưỡi và kéo một mi mắt xuống. " Đừng hòng bắt được tôi"
" Này, ông chú. Có thả tôi xuống không thì bảo?" Thằng nhóc nói, vẫn ko chịu nhìn tôi.
" Thành giao"
" Nhưng em thấy nó ở đâu?" Tôi gặng hỏi.
Bây giờ tôi chịu ko biết nó là cái gì. Tôi mơ hồ về việc [hệ thống] muốn nói chính xác về điều gì. Mặc dù nếu có bất cứ điều gì tôi đang mong đợi, thì có lẽ [hệ thống] phải cho nhiều hơn một từ.
" Này anh!" Tôi quay lại nhìn Tarou thấy những chiếc túi nhỏ của thằng bé nhét đầy những tờ tiền. " Bây giờ em cần quay về với bạn bè. Cảm ơn vì số tiền!"
Tarou, móc túi, lv.3
'.... mày muốn ám chỉ điều gì thì huỵch toẹt ra đi.' tôi nghĩ trong đầu.
Tôi nhấn nút [CHẤP NHẬN] trong đầu và một thông báo khác hiện lên thay thế.
[CHẤP NHẬN / TỪ CHỐI]
" Nếu cậu muốn." Mori nói với chút hài hước. " Briss là một trong những vương quốc lâu đời nhất ở South Blue và cùng sự trường tồn là sức ảnh hưởng. Như ta được nghe, vua Leighton có rất nhiều mối quan hệ với hải quân cấp cao ở vùng biển này. 3 năm trước, một đám c·ướp biển định nhân lúc vương quốc tổ chức lễ hội mà t·ấn c·ông, kết quả tất cả bọn chúng đều bị g·iết sạch sẽ ko chừa kẻ nào. Đức vua cực kì coi trọng lễ hội này, kể cả cậu lấy lý do bắt t·ội p·hạm bị truy nã cũng không tránh được cơn thịnh nộ của ngài ấy."
Phiên đá Poneglyph, vương quốc Briss
Nhờ Tarou dẫn đường, chúng tôi tới một khoảng sang nơi thác nước đổ hàng tỷ mét khối nước vào con sông bên dưới nó. ' Bạn biết đấy, Korka từng đề cập tới việc đất nước này có thác nước...' " Chúng ta sắp tới nới rồi! Đi nào!" Cậu bé gọi khi trèo lên tảng đá phủ đầy rêu ở bờ sông. Từ đó chỉ cần vài bước nhảy là tới thân cây nằm ngang như một câu cầu tạm. " Đây mới chỉ là cái đầu tiên! Còn 4 cái nữa!"
Người bán hàng nhận lại túi tiền với lời cảm ơn rồi lườm thằng nhóc Tarou một cách khinh bỉ. Tôi ra hiệu cho người bán hàng là để tôi xử lý thằng nhóc, và thế là tôi nhận được cái gật đầu cộc lốc, sau đó anh ta vênh mặt lên đi mất.
Ding!
Đứa bé không biết gì về việc bản thân phát hiện ra thứ gì biến mất xuống hồ nước, để lại tôi một mình với bia đá cổ. Vì vậy, hiển nhiên tôi bình tĩnh lấy ra trong [Inventory] một cuốn sổ để phác thảo lại toàn bộ. Tôi biết đây là án tử nhưng tôi ko quan tâm. Tôi đã cam kết theo con đường này từ khi mở hộp quà bí ẩn đầu tiên của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
WE
" Vãi cả..."
" Này!" Một giọng nói tức giận vang lên, khiến nhiều người quay đầu nhìn lại. " Mày nghĩ mày đang làm gì thế hả?"
"Cái-Này! Thả tôi ra đi, đồ người lớn c·hết tiệt!" Thằng nhóc kêu lên, tay chân vung vẩy khi bị tôi nhấc bổng lên cao. " Thả tôi ra."
Nin quay tác phẩm lại cho mọi người xem và đương nhiên nhận được một tràng pháo tay. " Chỉ 2000 Beri! 2000 beri là bạn có thể mang nó về nhà." Ông lão nói với nụ cười. " Có ai thích không? Mọi người có thể chọn bức tranh hoặc...." Một làn khói nhỏ xuất hiện và khi nó tan đi, bức trang đã được khâu tuyệt đẹp trên cánh tay ông ta. " trên thảm."
Đầu tôi quay ngoắt về phía thằng nhóc... thì nhận ra nó đã cởi bỏ áo khoác chạy đi mất tiêu rồi.
Cậu bé dường như nhớ lại những sự kiện vừa xảy ra và trở lại với bản chất vốn có. " Còn lâu tôi mới nói cho anh." Thằng nhóc giận dữ khoanh tay lại. " Tại anh mà tôi mất túi tiền đầy đồng 50 beri, thậm chí trong đó có cả đồng 100 beri! Thêm vào đó, bạn bè tôi đang cực kì lo lắng, anh còn giữ áo khoác của tôi nữa."
Tôi thả tay thằng nhóc ra rồi lùi lại vài bước. ' Bình tĩnh Jack, nó chỉ là đứa trẻ. Một đứa trẻ đang sợ hãi.' Tôi quỳ xuống. ngang tầm mắt thằng nhóc và tỏ ra hối lỗi. " Xin lỗi, Anh... anh xin lỗi." Tôi nói nhẹ nhàng hơn. " Anh chỉ muốn biết em lấy thứ này ở đâu?"
" Ý anh không phải cái khăn." Tôi nhẹ nhàng hỏi lại, thậm chí còn thêm một bước nữa. " Mà là biểu tượng trên đó."
Bản dịch một phần có sẵn. Xem bây giờ?
Mori dặn dò cẩn thận qua ốc sên. " Được rồi, cậu chú ý cẩn thận. Taigam nổi tiếng là một kẻ mưu mô. Hắn xứng đáng từng xu cho số tiền truy nã 22 triệu. Hãy nhớ rằng, ngay cả khi cậu phát hiện ra hắn, có lẽ tốt nhất là quan sát chờ đợi hắn ra khơi một lần nữa."
'W' và 'E' là hai trong số bảy chữ cái của ngôn ngữ cổ mà tôi đọc được. Hình vẽ nguệch ngoạc trên chiếc khăn của Tarous không phải là ngẫu nhiên. Nó tới từ Poneglyphs. Đứa bé này đã nhìn thấy phiến đá cổ ở đâu đó trên hòn đảo này.
Tarou nhìn chằm chằm vào số tiền, suýt chảy nước dãi trước đống tài sản này. " "Oh wow...này! Lối này! Lối này! Chúng ta phải đi xuyên qua khu rừng!" Thằng nhóc hét lên rồi chạy hết tốc lực ra khỏi con hẻm.
Tarou cười khúc khích thích thú khi ngồi đếm tiền và tôi phớt lờ thằng bé mà tới chạm vào bia đá. 'Hay thật, nó thật mịn... và được cho là không thể phá hủy. Vậy làm sao người cổ đại chạm khắc nổi lên được thứ này?' Tôi tự hỏi [Quan sát] có mang lại thêm thông tin gì không
" Bốn ngày. Ta tin rằng hôm nay là ngày thứ ba."
Tôi rút ví ra và đặt xấp tiền dày cộm vào tay thằng nhóc. ' Không quan trọng, hơn 98% tổng tài sản của tôi nằm trong [Inventory]' " Đây là tiền cọc. Dẫn đường đi." (đọc tại Qidian-VP.com)
' Đồng ý'
Tôi từ từ bước lên khỏi mặt nước và ngạc nhiên khi thấy rằng thực sự có một loạt bậc thang thô sơ được mài nhẵn vào đá để cho phép người bước lên dễ dàng. Những tiếng nước rơi xuống đất vang vọng xung quanh tôi khi tôi đến gần phiến đá nặng nhiều tấn và chỉ nhìn chằm chằm vào nó. " Tuyệt vời..." Mắt tôi tập trung vào 3 dòng đầu tiên của phiến đá và đúng như dự đoán.
Thác nước thứ hai chúng tôi đi qua thật sự là con quái vật. Nó không kêu ầm ầm mà gầm lên khi sương mù trắng xốp đập vào những tảng đá nhọn hoắt của hồ bên dưới. Thác nước thứ ba thì là ỡ giữa 2 thác nước trước đó. Con sông mà nó chảy vào có lẽ quá chậm đối với một cuộc phiêu lưu chèo thuyền kayak nhưng chắc chắn là quá nguy hiểm đối với một cuộc bơi lội thông thường. Cuối cùng, thác nước thứ 4 nó ko xứng đáng gọi là thác nước. Đó chẳng qua chỉ là một vài dòng suối mỏng nhẹ nhàng rỉ rả từ vách đá xuống lưu vực trong vắt bên dưới. Toàn bộ có lẽ chỉ bằng chiều dài của bể bơi Olympic. Không có gì ấn tượng.
Tôi không chắc đã ngồi trong hang bao lâu, vẽ lại mọi thứ lên trên tờ giấy. Có thể là hàng giờ liền. Mỗi biểu tượng trên tâm bia là độc nhất . Tất cả có 132 biểu tượng. Đúng là có vài cái giống nhau hơn chút so với những cái khác nhưng không cái nào giống y hệt nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhiều người cười coi như không có gì.Rõ ràng là xem nó như trò hề -hầu như vô hại- của trẻ em. Một đứa chạy qua tôi và tôi thực sự ko nhẫn tâm tóm nó lại. Ăn cắp là sai, nhưng tôi sẽ không lấy đi đồ ăn của một đứa trẻ sáu tuổi rõ ràng là vô gia cư.
Tay tôi tóm lấy cổ áo của thằng nhóc khi nó chạy qua khiến nó bị khựng lại làm rơi túi tiền ra khỏi tay
9 ngày sau, thị trấn Draynett, vương quốc Briss
" Mày lấy thứ này ở đâu?" Tôi hỏi, chỉ tay vào trán thằng nhóc.
Tarou lấy lại tinh thần và đôi mắt thằng bé bình thường trở lại. " Em...ừm... em đã vẽ nó.... Đó là biểu tượng của nhóm bọn em."
Tôi cố gắng nhịn cười khi thằng nhóc cố gắng ra vẻ cứng rắn. " Tôi...tôi...tôi sẽ nói cho anh biết với giá 30 nghìn... ...hmm... 50 nghìn... a! Một triệu beri!" Thằng nhóc hét lên, chỉ tay vào mặt tôi, rõ ràng là khá tự hào rằng đã đưa ra một con số cao không thể tin được như vậy.
Tôi nhẹ nhàng đưa nó xuống đất, mặc dù vẫn nắm chặt cổ áo của nó, trong khi đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Dù có nghĩ thế nào thì tôi vẫn không hiểu. Và ngay khi tôi định tắt thông báo thì... tế bào não đã hiểu ra được.
Cuộc hành trình ra khỏi thị trấn Draynett không phải là chặng đường dài. Với việc Tarou chạy hết tốc lực còn tôi nhẹ nhàng theo sau thì chỉ mất nửa tiếng để ra khỏi thị trấn. Tuy nhiên đáng ngạc nhiên là thằng nhóc không hề thấy mệt mà tiếp tục chạy băng qua bụi rậm.
Nhắc nhở! Bạn đã tìm thấy một Poneglyph! + 5 LUK
Trong khoảng khắc, tôi định tóm thằng nhóc lần nữa rồi huýt sáo gọi Kiwi. Hoặc bay ra khỏi thị trấn bằng [Geppo]. Như vậy chắn chắn sẽ nhanh hơn. ' Mặc dù trên thực tế băng c·ướp biển Taigam đang lảng vảng quanh đây thì tôi nên giảm thiểu mọi hành đổng cảnh báo chúng rằng... Jack.. ugh.. Sparrow đang ở đây.'
Lưu ý: Nhiều người tin rằng người duy nhất còn sống có thể đọc toàn bộ văn bản trên Poneglyphs là 'Đứa Con Của Quỷ' Nico Robin. Tuy nhiên, điều này vẫn chưa được kiểm chứng và có thể không chính xác.
Thằng nhóc đường phố há mốc mồm. " Cái-thật sao? Nghiêm túc chứ? Cho tôi một triệu nếu tôi đưa anh tới-"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.