Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 88: Muộn

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Muộn


"Nhưng.." Tôi dừng lại khi nhìn thấy vẻ mặt của Sunbell. Vẻ mặt của sự chấp nhận. Làm gì cũng vô ích và ông ta biết điều đó. " Còn 2 người kia?" Tôi khẽ hỏi, chuyển chủ đề.

Cánh tay tôi đưa vào inventory, lấy ra trang phục thường ngày.

' Nhưng tôi biết một điều.'

Bạn đã đạt đến Lv. 96!

' Pandaman ở ngoài kia'

Hp: 1.837 / 22.455

Bạn đã đạt đến Lv. 98!

Khi tôi đến gần, sự tàn phá trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Những bức tường vỡ vụn. Tàu bị đóng băng hoặc bốc cháy. Dù chúng ta đang ở đâu trong cuộc xung đột thì rõ ràng là nó đã diễn ra trong khoảng thời gian dài. Và sau đó, qua tiếng gió, ngay khi tôi đến gần đủ để nhìn rõ toàn cảnh.

Sóng xung kích từ đòn của Sengoku dần tan biến. Gió lắng xuống và những mảnh đá vụn cuối cùng cũng nằm rải rác xung quanh. Băng Râu Đen đứng dậy và sự hiện diện của tôi ngay lập tức bị chú ý tới. Ánh mắt của Teach nhìn tôi và ngay lập tức từ' chiến thắng' biến mất khỏi khuôn mặt hắn. Nụ cười điên rồ của hắn khi hấp thụ được trái chấn động tắt lịm. Hắn ko tức giận... mà là bối rối. Như thể trong khoảnh khắc này, hắn ta quá mơ hồ trước sự hiện diện bất ngờ của tôi.. bất kể tôi là ai.

Sunbell, cựu hải tặc, lv.135

Tôi không thể g·i·ế·t Râu Đen

Ông ấy lắc đầu.

Tôi quay đầu lại nhìn những gì còn sót lại của Kugizume, tôi thở dài và ném nó vào inventory. ' Dù sao thịt được 2 đội trưởng tương lai của Râu Đên cũng ko tệ.'

...

__________________________________

Tôi xé bỏ bộ đồ ngụy trang hầu như đã rách nát sau cuộc chiến.

...

Bạn đã đạt đến Lv. 94!

Lời nói cuối cùng của Râu Trắng.

Tôi biết bản thân tới muộn. Rất muộn. [Spark of Celerity] sắp sử dụng hồi xong. Nhưng tôi từ chối tin rằng mình tới quá muộn.

Và giờ nó hoang tàn.

'Shit!' Tôi vội vàng mò mẫn hộp sơ cứu trong [inventory]. Tôi mở hộp ra nhưng ko biết bắt đầu từ đâu. Ông ấy có 1 lỗ thủng trên bụng chắc chắn là tác phẩm của Kizaru. 3 thanh kiếm cắm sâu vào lưng ông ấy. Chân trái đã bị chặt đứt. 'F·u·c·k! F·u·c·k! Mình có thể ngăn chảy máu nhưng mình ko biết cách loại bỏ 3 thanh kiếm. Cái quái gì đã xảy ra khi mình ngất đi?'

...

Thanh kiếm chém vào Vasco Shot tại vị trí cổ gáy gặp xương đòn.

" Này nhóc..." người cá nói lên tiếng, trấn an tôi. " Bỏ đi..." Đôi mắt của ông ta nhắm lại. " Vô ích thôi"

Bạn đã đạt đến Lv. 95! (đọc tại Qidian-VP.com)

Băng Râu Đen vừa phủ tấm màn đen kịt xuống xác c·h·ế·t của Râu Trắng và tâm trí tôi lướt nhanh với những gì sắp xảy ra tiếp theo. Chỉ vài phút...chỉ còn một phút nữa thôi...mắt tôi rung lên khi tôi nhớ lại những chương truyện. Và cái cần đến đã đến.

Phải có gì đó. Phải có gì đó mà tôi có thể thay đổi.

Hành động cuối cùng của Kugizume làm suy yếu đòn tấn công giúp tôi ko bị chẻ làm đôi, mà chỉ bị đánh bay đi.

Tôi vứt cái khăn cuốn mặt xuống biển, để dòng nước cuốn đi.

Tôi lao đi như quả tên lửa, nhảy khỏi bức tường bị phá hủy bởi sóng xung kích từ đòn tấn công của vị Thủy sư đô đốc . Nó quá chói, làm tôi gần như mất đi thị giác. Nó giống như việc bay thẳng vào mặt mặt trời vậy! Nhưng tôi sẽ ko lùi bước! Trong khi thế giới vẫn còn bàng hoàng. Trong khi mọi ngươi vẫn đang chấn động hay chăm chú xem. Đây là cơ hội!

Lưng tôi đập vào phần còn lại của nơi từng là cầu thang đá. Bụi và đá vụn bao phủ khu vực va chạm và tôi mất một lúc nằm đau đớn ở giữa đống đổ nát, được che khuất bởi những tảng đá sập xuống. ' Con mẹ nó... ít nhất thì cũng thịt được 2 tên. Mình hi vọng xử được 3 tên.' Tôi cố đứng dậy thì lập tức thấy bụng đau nhói. ' Đau vãi linh hồn... kiếm thuật của thằng khốn này cao tới mức nào?"

Một sự xáo động làm lắc lư mảnh gỗ chúng tôi ngồi. Một đợt sóng nâng nó lên rồi lại nhẹ nhàng hạ nó xuống.

' Và hắn vẫn chưa học được bài học.'

Một giọng nói nhỏ trong đầu tôi muốn tin vào hiệu ứng cánh bướm.Một cái gì đó có thể lan truyền và ảnh hưởng đến những việc khác. Một trong số các Phó Đô Đốc ko còn còn 100% sức mạnh. Một hải quân không ở một nơi mà anh ta nên ở. Ace chiến đấu kiên cường hơn để giành lấy tự do. Một cái gì đó. Hãy để những hành động của tôi ko phải là vô ích.

Tốc độ rút kiếm kinh khủng của Shiryu làm Zoro cũng phải ghen tị. Tôi cố gắng dùng kiếm của tôi để đỡ... và trên thực tế, thành công.

Đeo Kugizume trên lưng làm tôi thấy thân thuộc, tôi nhớ trọng lượng của nó. Tôi đã quá hoang tưởng khi trước kia hay giấu nó đi. Quá hoang tưởng khi nghĩ rằng nó sẽ trở thành một cách làm cho mọi người nhận ra tôi.

Tôi nuốt nước bọt. ' Thất bại thảm hại.' Đầu tôi cúi gầm xuống. ' Biết ngay đây là kế hoạch ngu ngốc... nhưng mình suýt cứu được Ace. Chỉ cách thành công 1 lần Geppo' Tôi hỏi người cá đang hấp hối. " Đã bao lâu kể từ khi-"

Tuy nhiên, vẫn đau kinh khủng.

" Tỉnh rồi sao nhóc." Tôi quay đầu sang người nói thì thấy người này ho ra máu. Những giọt máu đỏ chảy xuống từ đôi môi tím tái khi chủ nhân của nó thở khò khè thảm thương.

Gió ủng hộ tôi. Tàu lượn của tôi cắt ngang không khí với lực cản gần như bằng không. Vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy điểm đến nhưng tôi biết mình đang tiến gần hơn. Không thể xa như vậy được. 30 phút bay? 35 phút? Dù sao đi tàu cũng chỉ mất vài giờ.

Thế là tôi cứ nằm yên đấy và thở dài. Thế này thì chắc chắn chỉ còn một chương cuối tại Marineford. Vài trang để Luffy trốn thoát khỏi Akainu và sau đó Shanks ngừng trận chiến. Ngay cả khi tôi có thể quay lại đó, tôi nghi ngờ bản thân đủ khả năng làm nổi cái gì đó lớn lao.

" Sunbell." Tôi quay sang người cá và thấy ông ấy giờ đang ở trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. " Cảm ơn ông đã cứu tôi. Cảm ơn ông vì đã tới."

Nhưng có thể g·i·ế·t đồng đội của hắn.

Tôi cúi thấp, làm sẵn tư thế của người chạy và... chờ đợi. Tôi đợi thời gian trôi đi. Khi hàng ngàn giọng nói tiếp tục biến mất từng cái một. Tôi đợi khi Blackbeard mở tầm màn đen kia ra và đạt được điều tưởng như không thể, sở hữu đồng thời 2 trái ác quỷ.

Nhưng tôi đứng ở đây, lênh đênh trên mảnh gỗ giữa biển, tôi biết thế là chưa đủ. Mọi thứ vẫn có thể được huých lại về như cũ.

Tôi dựa vào haki quan sát thay vì đôi mắt. Tôi cảm nhận thức sức mạnh này chảy trong người, nó phát triển mạnh mẽ, tiến tới giai đoạn tiếp theo. Kugizume nhắm thẳng. Nó không chỉ là một thanh kiếm lúc này. Nó là một phần của tôi. Một phần của cánh tay tôi. Và nó sẽ đâm trúng mục tiêu!

Một hòn đảo nhô lên trên đường cong của chân trời. Một hòn đảo tương đối nhỏ nhưng được trang bị một pháo đài chọc trời. Trung tâm của thế giới. Cột trụ của công lý, thứ giúp những người dân có cái để mà bám víu vào.

" Cho chúng một bài học, nhóc."

" One Piece! One Piece thật sự tồn tại!

' Ít nhất là như vậy trong ngày hôm nay' tôi thêm vào.

Tôi biết mình nên làm gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi chỉ cần... như nhân vật gốc 'Jack Sparrow' luôn gọi đó là... 'Thời khắc'

Một tiếng cười thích thú phát ra từ Sunbell, ngay cả khi việc cười cũng khiến ông ấy đau đớn. " Có vẻ như lão già Râu Trắng vẫn còn sung lắm. Khá ấn tượng..." ông ấy thở dốc. ".... sóng xung kích tác động tới cả khu vực này."

Chương 88: Muộn

Hp: 1,799/ 22,455

Vấn đề đầu tiên đã xảy ra. Tôi có thể cảm thấy lưỡi kiếm bị mắc kẹt trong khoang ngực của hắn. Sẽ mất vài giây quý giá để rút ra. Và vài giây là quá đủ để cục diên thay đổi thế nên.

Bạn đã đạt đến Lv. 97! (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạn đã đạt đến Lv. 93!

Tôi bật dậy đột ngột và thở hổn hển! Tim đập mạnh, hơi thở ko đều. Nước bắn tung tóe lên chân tôi. Một con chim hải âu kêu từ xa. 'Gì thế này?' Tay tôi cảm nhận được tấm ván bên dưới, lắc lư trên mặt nước. ' Mình đang ở trên ván gỗ? Đúng hơn là một mảnh từ con t·àu c·hiến? Chuyện gì đã xảy ra sau khi mình ăn trọn cú đá của Kizaru? Mọi người đâu hết cả-'

Các bạn có biết. Có một phần trong tôi - một phần nhỏ -... đã từng nghi ngờ. Nó nói rằng ' Mày biết ko Jack... nếu hắn ta nói dối mày thì sao? Mày thực sự tin cái gã Tomato Gang?'

Một nụ cười cố gắng xuất hiện trên khuôn mặt tôi khi một ý tưởng mới xuất hiện.

Sengoku ra tay với Teach với hình thái của phật khổng lồ. Bàn tay thần thánh của ông ta tung chưởng để tiêu diệt mối đe dọa trước khi nó kịp bành chướng.

Tôi trầm ngâm nhìn về phía xa. Về hướng sóng xung kích bắt nguồn. " Vậy là nó đã bắt đầu... Marineford. Ngày định hình thế giới mới."

Đó là lý do tại sao sau đó tôi quay lại bắn Doc Q ngay giữa hai mắt lão ta.

Tuy nhiên đòn tấn công của cực nhanh này chém gãy luôn cả Kugizume. Lưỡi kiếm gãy thành từng mảnh và tôi chỉ còn cầm mỗi chuôi kiếm.

'...không không không..' Chiếc tàu lượn đưa tôi về phía tây của tường thành, nơi sát rìa ngọn núi. Giày của tôi chạm vào bức tường phòng thủ và tôi không ngạc nhiên khi thấy không có ai phòng thủ ở đó. Tất cả cuộc chiến đều diễn ra ở ở lối vào và mặt biển đóng băng đó. Ở phía bên này.. quan sát hàng chục nghìn người đang chém g·i·ế·t lẫn nhau... tôi chả khác gì vô hình.

Bạn đã đạt đến Lv. 92!

Tôi đợi Marshall D. Teach tiếp tục tàn phá Marineford. Khi sĩ khí của hải quân lẫn cướp biển tụt thê thảm. Tôi đợi Râu Đen tuyên bố, tuyên bố được phát trực tiếp cho toàn thế giới. Tuyên bố hoành tráng của hắn. Khởi đầu thời đại của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

'Rằng tôi đép bỏ cuộc dễ dàng như vậy!'

Nhịp thở của tôi ổn định hơn bao giờ hết. Tôi có thể cảm nhận được kết cấu của bức tường đá chạm vào đầu ngón tay. (đọc tại Qidian-VP.com)

Trong một khoảnh khắc, một giây ngắn ngủi, tôi cân nhắc việc biến hắn thành con mồi của tôi. Nhưng không. Ngay cả khi tôi dồn thêm 200 điểm vào DEX ngay cả khi [Spark of Celerity] thông báo nó đã sẵn sàng sử dụng trở lại, tôi biết sẽ là vô ích. Chắn chắn sẽ có gì đó can thiệp. Hoặc cơ thể kì lại của hắn sẽ phát huy tác dụng. Bằng cách nào đó, tôi sẽ thất bại

Luôn luôn nhanh hơn khi chuyển sang vũ khí phụ.

' Ít nhất là như vậy trong ngày hôm nay'

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 88: Muộn