Ông Trùm Đòi Con - A Kỳ 30 tuổi
A Kỳ 30 tuổi
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 1
2 (đọc tại Qidian-VP.com)
Niên Niên ngủ suốt quãng đường, tôi nhìn dáng vẻ mềm nhũn ngái ngủ của thằng bé, lòng mềm ra.
Tôi trừng mắt liếc thằng bé một cái.
Điểm khác biệt duy nhất…
Niên Niên phản xạ có điều kiện: “Ma mi, con là đàn ông mà, khi nào con…”
Là thêm cả một bức tường toàn đồ chơi.
Niên Niên thì trầm trồ liên tục: “Ma mi, chỗ này đẹp quá!”
Anh cao lớn, chân dài, gần mét chín, đứng chắn hết ánh sáng trước mặt tôi.
Niên Niên rùng mình, bẻ lái gấp: “Khi nào… cũng đều ngủ với mẹ hết ạ.”
Tôi bồn chồn bất an, nhìn Giang Khâm bất ngờ xuất hiện.
“Vậy thì bây giờ con là của tôi.”
“Niên Niên, sắp đến rồi. Mấy hôm nữa con đi chơi nhà chú này với mẹ nhé, chơi xong là mình về, được không?”
Nhóc con, biết điều đấy.
“Ừ đúng rồi, rồi còn ngủ chung phòng với vợ người khác nữa.”
Chính cái mặt này năm xưa làm tôi mê mệt đến không phân rõ phương hướng.
Nhìn tòa nhà quen thuộc trước mặt, tôi thầm thở dài trong lòng.
Nhưng CMN, tôi có thai rồi!!
Chương 1
“Tôi…”
Nhìn căn phòng trẻ con được trang trí tỉ mỉ trước mắt:
Giọng Giang Khâm đầy uy h**p: “Còn muốn đi đâu?”
“Về nhà.”
“…C·h·ế·t rồi.”
“Về với tôi.”
Anh bắt đầu mất kiên nhẫn rồi.
Tôi quay mặt đi không nói gì.
“Phòng đẹp thế này cũng dành cho con người khác à?”
Tôi cúi đầu nhìn—
Tim tôi đập loạn. Nghĩ tới lời Giang Khâm vừa nói, tôi nghiêm giọng:
Khóe môi ẩn hiện một nụ cười.
Chiếc xe limousine Lincoln kéo dài chạy vào khu biệt thự thì tôi mới sực tỉnh.
Ngón tay Giang Khâm gõ hai cái lên mặt bàn.
Chưa kịp phản ứng, Giang Khâm đã kéo tay Niên Niên vào trong: “Chú dẫn con đi xem phòng của con.”
C·h·ế·t tiệt!
Đồ đàn ông khốn kiếp!
Tôi: Hả?
“Ma mi…”
Đúng dịp nghỉ hè, coi như đi du lịch. (đọc tại Qidian-VP.com)
Không biết lôi từ đâu ra một chiếc hộp nhung: “Anh còn mua dây chuyền cho vợ người khác nè.”
“…Thật ra lúc đó em cắm sừng anh rồi.”
Một thị trấn nghèo nàn, xa xôi ở Quảng Thị.
Tôi nghiến răng nghiến lợi.
Giang Khâm tức đến bật cười: “Ai cắm sừng tôi?”
Trên đó chính là chiếc nhẫn kim cương năm xưa Giang Khâm đã tặng tôi.
Nhân cơ hội đến ngày anh ta đính hôn thì tôi “ôm bụng bầu” bỏ trốn.
Bộ ghế sofa tông ấm là tôi chọn, đèn đứng màu kẹo cũng do tôi chọn, ngay cả cặp ly tình nhân trên bàn trà cũng là của tôi mua.
Tôi không tin việc anh ta xuất hiện ở đây là tình cờ.
Năm năm sau, tôi và con trai vô tình gặp lại anh ta.
Đúng mùa hoa nở, cả khu vườn rực rỡ hương sắc.
Vậy mà anh lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Giang Khâm nhấn mạnh: “Nhà em ở đây.”
“Niên Niên thích thì ở đây với mẹ luôn nhé.”
Ánh mắt của Giang Khâm nhìn chằm chằm tôi, nơi hốc mắt đỏ lên.
“…Anh ta c·h·ế·t rồi.”
Tôi mang đôi dép lê màu hồng mà Giang Khâm chuẩn bị, đi lẹp kẹp đến bên cạnh tường đồ chơi, giọng chua lét: (đọc tại Qidian-VP.com)
Là sợi dây chuyền hàng show tôi vừa mới lưu trên Xiaohongshu (RED) mấy ngày trước!
Tôi thu dọn hành lý đơn giản, dắt theo Nguyễn An Niên cùng Giang Khâm trở về cảng thành.
“Niên Niên từ nhỏ đến giờ ngủ cùng tôi.
“Hay là em muốn đối đầu với tôi đến cùng?”
Tên đàn ông này, đúng là giỏi mua chuộc lòng người.
Khu biệt thự Khải Mậu, từng tấc đất đều đáng giá vàng, đương nhiên là đẹp.
Lòng tôi khẽ rung lên, quay đầu liếc Giang Khâm đầy tự hào.
Tôi siết chặt cái hộp nhung, lẽo đẽo đi theo.
Lâu lắm rồi… như cách cả đời.
Đúng như mong đợi, tôi nghe thấy tiếng Niên Niên “Oa!” đầy kinh ngạc.
“Tốt, tốt lắm, c·h·ế·t hay lắm.”
“‘C·h·ế·t’ được năm năm, con thì bốn tuổi rưỡi. Nguyễn Dao, em nói xem, con là của ai?”
Tim tôi khẽ rung động, Giang Khâm lên tiếng.
Giang Khâm cười: “Chú dẫn con đi bóc hộp nha.”
“…Tốt, c·h·ế·t hay lắm.” Giang Khâm ngửa cổ uống hai ngụm cà phê.
Không đối đầu nổi, thì nên biết dừng đúng lúc.
Tôi đã trở thành tình nhân của ông trùm iới giải trí Hồng Kông suốt ba năm.
Giang Khâm khoanh tay, tựa vào cửa, cười mỉa, kéo dài giọng:
Ánh mắt tôi vô thức rơi vào sợi dây chuyền bị ném trên bàn.
Chỉ là hiện giờ, chỉ còn chiếc ly nam cô đơn nằm ở đó.
Giang Khâm ghét nhất là tình nhân của hắn mang thai.
Không có tôi là nó ngủ không được.
1 (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không phải em cũng đã ‘c·h·ế·t’ rồi sao? C·h·ế·t vì tai nạn, lao xe xuống vực, không tìm thấy xác, giấy chứng tử cũng đã có.”
“Ba đứa nhỏ đâu rồi?”
Vừa mở cửa, tôi đã phát hiện cách bài trí bên trong không khác gì trước kia.
Niên Niên hơi kiêu ngạo: “Con thích, nhưng con nghe lời ma mi. Mẹ ở đâu thì con ở đó.”
Giang Khâm: “Ừ ừ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra dù đã năm năm trôi qua, tôi vẫn nhớ rõ con đường về nhà Giang Khâm.
Anh giật sợi dây chuyền trên cổ xuống, ném mạnh lên bàn: “Nguyễn Dao, em thấy vui lắm à? Em có biết tôi từng nghĩ em thật sự đã c·h·ế·t không?”
“Mua đồ chơi cho con người khác mà chu đáo quá ha.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.