Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 6

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6


Cô Chu mắt khẽ động, ôm tôi vào lòng.

Cô mang theo một phong bì, đặt lên bàn trước mặt bố mẹ tôi:

“Nguyễn Dao, cô đã nói rồi, em có năng khiếu, em viết truyện rất hay.

“Haiz, con gái mà…”

“Nguyễn Dao thi thủ khoa, mang lại vinh dự cho trường.

Sau lưng là màn đêm dài vô tận.

Con gái thì không thể học sao?

Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã hiểu ra.

xác nhận không ai theo sau mới lén đưa cho tôi một chiếc thẻ:

Nếu con gái không lên tiếng, chẳng ai biết họ đã bị chôn vùi thế nào.

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng vẫn kiên định đứng chắn trước mặt tôi.

Nỗi uất ức nghẹn trong lồng ngực trào ra, tôi bật khóc, không nói được lời nào.

Cô và gia đình cô đã bàn rồi, tiền học đại học của con để tụi cô lo.

Số tiền này là do cô giáo Chu bỏ ra.

Thầm thề, nhất định không được phụ lòng.

Chẳng lẽ không tính ra nổi cái khoản đó?”

“Trong đây là 10.000 tệ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Mọi người chỉ thở dài cảm thán:

Đây là học bổng của trường cấp ba thành phố, chỉ thủ khoa mới có.

Bố tôi nhìn tiền, rồi nhìn cô Chu:

“Con gái thì không có chí lớn được đâu.”

Còn tôi thì nhìn chằm chằm vào bộ quần áo sờn rách của cô, nước mắt lã chã.

Vừa khóc vừa gật đầu, siết chặt thẻ ngân hàng:

Tôi thậm chí đã bắt đầu nghĩ, nếu buộc phải vào xưởng, phải lấy chồng, sinh con…

Tôi tưởng cái ôm ấy là đoạn kết.

“Không phải em không muốn học, mà là em không được học. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không phải ai cũng được vậy đâu, chỉ có học giỏi mới được.

Tôi đứng nơi ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối, gào khóc nức nở.

Người ta chỉ hời hợt nói: “Tự họ không có chí hướng thôi mà.”

Con chỉ cần học thật tốt, cứ mạnh dạn bước về phía trước.

Ở nông thôn, đêm còn tối hơn nữa – tối đến mức như không có lấy một tia sáng.

Cô Chu mỉm cười nắm lấy tay tôi:

Nguyễn Dao nếu sau này đỗ đại học, sẽ còn được học bổng, trợ cấp,

Cả tôi và bố mẹ đều sững sờ.

gia đình khó khăn cũng có thể vay vốn sinh viên, sau khi tốt nghiệp mới phải trả.

Chương 6 (đọc tại Qidian-VP.com)

Mẹ tôi vội vàng cầm tiền đếm từng tờ một cách dè dặt.

“Cô giáo… đây là?”

“Khóc cái gì mà khóc? Không được khóc.

Tôi chưa từng nghe nói gì về việc này.

Sau này con bé tự kiếm tiền, các anh chị nghĩ xem nó có thể kiếm bao nhiêu?

Tôi nghe nói giờ các anh chị đang định gả con bé?

Cô Chu lắc đầu: (đọc tại Qidian-VP.com)

Phía trước là ánh đèn lấp lánh.

“Hiểu ạ.”

Tôi nằm trên giường, khóc thầm, cắn chặt cổ tay để không bật ra tiếng.

Ở quê, tiền sính lễ được mấy đồng?

thì mình nên làm thế nào để vùng vẫy trong đó.

Nhưng tôi không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa.

Liệu mình có thể vùng vẫy thoát được không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng… viết lách cần có trải nghiệm, cần tích lũy. Cô thấy trong bài em viết, em muốn trở thành nhà văn. Mà làm nhà văn thì sao có thể không đi học được?”

“Cô ơi, tại sao em lại không được đi học?

Giấy báo bị bố em xé rồi. Ông không cho em đi học…”

Tôi muốn học lắm.

“Học mà còn kiếm được tiền nữa à?”

Đêm tối đen.

Xem như cho con mượn, sau này phải trả, hiểu không?”

Một lúc sau, mẹ tôi lắp bắp hỏi:

Đôi khi, thứ khiến người ta đau nhất không phải là nỗi đau trước mắt,

Cô Chu mỉm cười dịu dàng, xoa đầu tôi.

Đó là hơn nửa năm tiền lương của họ, nhưng vì Tông Diệu ăn uống chơi bời, họ mấy năm cũng chẳng tiết kiệm nổi từng đó.

Sau đó, tôi tiễn cô Chu ra cửa, cô nắm tay tôi ra đến tận đầu ngõ,

Cô kéo tôi vào văn phòng ngồi xuống, nhìn tôi hồi lâu rồi mới nói:

Con gái thì chỉ có một con đường duy nhất thôi à?”

Không lâu sau, cô giáo Chu đến tìm tôi.

Con bé này là mầm tốt, sau này ra trường sẽ có tương lai.

Tôi nhớ rõ hôm đó bố tôi đồng ý.

Bên trường nói rồi, nếu Nguyễn Dao nhập học, sẽ miễn hết học phí và các khoản khác.”

mà là việc bạn từng thực sự tin rằng, mình có thể trở thành người mà mình mơ ước.

Tôi không ngờ, cô Chu đến tận nhà tôi.

Chẳng bao lâu sau, tin “thủ khoa từ bỏ học cấp ba” lan khắp trường.

Tôi nức nở, níu lấy tay áo cô Chu:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 6