Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 10: Suy Sụp
“Tại sao ngay từ đầu không cho ta khế ước với một hạ phẩm hồn thu luôn đi.”
Bây giờ hắn không biết phải làm gì ngoài khóc. Trong đầu hắn giờ đây hoàn toàn trống rỗng. Nước mắt hắn cứ rơi xuống đất ngày càng nhiều. Hắn đã hoàn toàn suy sụp.
Điều đó dù ít dù nhiều cũng sẽ làm ảnh hưởng tới quan hệ giữa Phùng Nghị và Nguyễn gia, từ đó tạo cơ hội để Hàn gia có thể siết chặt quan hệ với Phùng Nghị hơn. Đây quả là niềm vui ngoài ý muốn của hắn.
Những lời Phá Thiên vừa nói càng làm cho Nguyễn Phong cảm thấy đau đớn bội phần. Từng chữ như những chiếc kim đâm thật mạnh vào tim hắn. Hắn cảm thấy vô cùng đau đớn nhưng không biết phải làm sao. Điều đó làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Sau đó hắn đưa hai tay lên bắt đầu bấm niệm pháp quyết thu hồi hồn thú mà Nguyễn Phong đã dạy cho hắn.
"Chuyện gì đang xảy ra với cơ thể ta thế này." Tên tóc bạch kim thấy cơ thể mình đang từ từ thu nhỏ lại thì vô cùng sợ hãi.
Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết nhưng có phần run run. Trong lòng hắn mong sau khi pháp quyết hoàn thành thì đầu long tộc kia sẽ hiện ra và được hắn thu lại. Còn tên tóc bạch kim kia sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời của hắn.
Phùng Nghị lúc này đã không còn kiên nhẫn được nữa, hắn coi những gì Phá Thiên vừa nói là những lời nói dối. Hắn nghĩ Phá Thiên đang cố nói dối để bao biện cho việc mình chỉ khế ước được với nhân loại, để cho Nguyễn Phong không cảm thấy xấu hổ trước mặt Hàn Quân.
Sau khi pháp quyết hoàn thành thì điều bất ngờ đã không xảy ra với Phá Thiên. Tên nhóc tóc bạch kim lúc này bắt đầu dần thu nhỏ lại.
"Những điều ta nói hoàn toàn là sự thật. Ta không hề nói dối. Ngươi biết cái gì mà dám nói ta là kẻ nói dối cơ chứ."
“Ta biết. Ta tin con trai của ta không phải là kẻ nói dối. Ta luôn tin tưởng con.” Nguyễn Phong không giỏi trong việc an ủi người khác nên hắn chỉ biết nói mấy câu như này để an ủi Phá Thiên.
"Giờ ngươi hãy bấm niệm pháp quyết thu hồi hồn thú lại. Nếu đó không phải hồn thú của ngươi thì ngươi sẽ không thể nào thu vào được. Còn ngươi có thể thu vào được thì đấy chắc chắn là hồn thú của ngươi."
Nguyễn Phong bước từng bước chậm rãi tới chỗ Phá Thiên. Trên khuôn mặt hắn là sự đau đớn, chua xót cho đứa con trai của mình.
Tiếp đó hắn nghe thấy câu nói quen thuộc mà phụ thân thường nói mỗi khi hắn gặp chuyện khó khăn khi còn bé. Mỗi khi nghe thấy câu nói đó hắn cảm thấy vô cùng an tâm vì hắn biết lúc này hắn đã có sự che chở, bảo vệ của phụ thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Những điều Nguyễn Phong vừa nói làm cảm xúc của Phá Thiên như vỡ òa. Hắn không còn để ý đến mọi thứ xung quanh nữa mà nhào tới ôm lấy Nguyễn Phong mà khóc nức nở.
Nguyễn Phong đi tới bên cạnh Phá Thiên, hắn từ từ ngồi xuống trước mặt Phá Thiên. Hắn đưa bàn tay to lớn, thô giáp lên lau đi những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt non nớt kia. Khuôn mặt của một đứa trẻ mới chỉ mười tuổi mà đã phải chịu một cú sốc lớn tới như vậy.
Có lẽ thật sự đã có sự cố xảy ra với Phá Thiên khi đang thực hiện nghi thức khế ước ở Hồn Địa. Nhưng mọi việc đã xảy ra rồi thì dù muốn hay không cũng phải chấp nhận nó.
"Ông trời ngươi đang trêu ngươi ta sao?"
Phá Thiên sau khi thấy khung cảnh trên thì hắn biết mọi thứ đang diễn ra hoàn toàn là sự thật. Không có một đầu long tộc nào khế ước với hắn cả, hồn thú mà hắn khế ước chính là tên tóc bạch kim kia.
"Đúng, chỉ cần ta bấm niệm pháp quyết thì mọi chuyện sẽ được làm sáng tỏ." Phá Thiên thầm nhủ trong lòng.
Hắn mới chỉ có mười tuổi, cái tuổi vẫn còn ăn, còn chơi và nuôi cho mình những hoài bão trong tương lai nhưng hắn đã phải chịu một cú sốc thật lớn. Hắn còn quá nhỏ để có thể chịu đựng được cú sốc đầu đời này.
"Tại sao?
Hắn lặng người đi, tinh thần hắn lúc này như sụp đổ hoàn toàn.
Phùng Nghị giật mình khi thấy hành động cùng lời nói của Phá Thiên. Mặt hắn bỗng nhiên tối sầm xuống.
Phá Thiên nghe thấy tiếng quát của Nguyễn Phong thì như bừng tỉnh. Hắn thấy những hành động vừa rồi của hắn quá lỗ mãng nên vội vàng cúi người xin lỗi Phùng Nghị: (đọc tại Qidian-VP.com)
"Tại sao lại gieo hy vọng cho ta sau đó lại đạp đổ nó ngay lập tức?"
"Nhưng Thiên nhi không phải là kẻ nói dối, những gì Thiên nhi nói hoàn toàn là sự thật."
"Phùng tiên sinh, lúc nãy do Thiên nhi không kiềm chế được cảm xúc mà có những lời lẽ không phải, thiếu tôn trọng ngài. Mong Phùng tiên sinh bỏ qua cho hành động vữa nãy của Thiên nhi." (đọc tại Qidian-VP.com)
Phá Thiên đang tranh cãi với tên tóc bạch kim thì lại bị hỏi nên bực tức nói:
Việc nhân loại khế ước với nhân loại không phải là chưa từng xảy ra, đã có trường hợp nhân loại đã khế ước với hồn thú là nhân loại.
"Thiên nhi, không sao rồi. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, đã có phụ thân ở đây rồi." Nguyễn Phong khẽ nói, giọng trầm ấm nhẹ nhàng nhưng mang trong đấy là sự yêu thương vô bờ của một người phụ thân dành cho đứa con bé bỏng của mình. Trong giọng nói còn mang theo một nỗi buồn man mác khó tả.
Hắn biết kể từ giờ phút này con đường tu luyện của hắn đã hoàn toàn chấm dứt. Vì một người khế ước với hồn thú là nhân tộc sẽ không thể nào có thể tu luyện được vì nhân tộc được xếp làm hạ phẩm hồn thú.
Nguyễn Phong từ xa thấy cảnh tượng vừa nãy cũng tỏ ra vô cùng bất ngờ. Hắn biết Phá Thiên ở nhà rất ngoan, kính trên nhường dưới, tính cách thì bình tĩnh, trầm ổn, suy nghĩ thấu đáo mọi việc trước khi nói. Vậy mà lúc này Phá Thiên như trở thành một người khác vậy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nguyễn Phong tin những gì Phá Thiên nói là sự thật vì hắn biết Phá Thiên là một đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ biết nói dối. Từ bé Phá Thiên đã được hắn dạy dỗ mọi thứ để trở thành một chính nhân quân tử, mà chính nhân quân tử sẽ không bao giờ nói dối.
"Phụ thân, Thiên nhi xin lỗi vì hành động vừa rồi, Thiên nhi đã làm cho người cảm thấy thất vọng." Phá Thiên nhìn về phía Nguyễn Phong hối lỗi.
"Nhưng đây rõ ràng không phải là hồn thú của Thiên nhi. Hồn thú của Thiên nhi là một đầu long tộc, Thiên nhi đã nghe thấy tiếng ngâm của nó trên Thần Đảo. Phụ thân, người phải tin Thiên nhi." Dù hối lỗi nhưng Phá Thiên vẫn cố gắng giải thích cho Nguyễn Phong nghe, hắn tin Nguyễn Phong sẽ tin những gì hắn nói.
"Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như vậy?"
Phá Thiên đang mất bình tĩnh lại nghe thấy những lời không hay từ Phùng Nghị làm hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Hắn bỏ lơ tên tóc bạch kim quay đầu lại chỗ Phùng Nghị quát lớn:
"Không biết Thiên nhi đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với Thiên nhi như vậy. Việc gì phải gieo hy vọng cho Thiên nhi, sau đó lại đạp đổ nó ngay lập tức." Phá Thiên nghẹn ngào nói trong nước mắt. Hắn muốn nói ra hết những oan ức, đau đớn trong lòng mình cho Nguyễn Phong nghe.
Phá Thiên nghe thấy những lời Nguyễn Phong nói thì như tỉnh ra. Cuối cùng hắn cũng tìm được cách để minh oan cho mình.
Hắn đã phụ sự kỳ vọng của phụ thân cũng như những người thân xung quanh hắn.
"Phụ thân, Thiên nhi làm người thất vọng rồi."
"Theo ta thấy thì tên nhóc này chính là hồn thú mà ngươi vừa mới khế ước được. Ngươi không cần phải nói dối trắng trợn như vậy đâu." Phùng Nghị không còn kiên nhẫn nữa mà thẳng thừng nói.
Việc để cho hắn nghe thấy tiếng long ngâm sau đó lại để cho hắn khế ước với một nhân tộc khác gì để cho một người bay lên chín tầng mây rồi ngay sau đó lại bị đạp thẳng xuống đáy vực sâu thẳm.
Nguyễn Phong đứng từ xa thấy cảnh tượng Phá Thiên ngồi bệt dưới đất khóc nức nở làm hắn cảm thấy trái tim như bị một lưỡi dao sắc lẹm cứa từng nhát một, cảm giác vô cùng đau đớn mà không thể làm được gì.
Chương 10: Suy Sụp
Tỉ lệ một đứa trẻ sau khi khế ước có thể tu luyện không đến một phần mười và cũng không ít lần có những đứa trẻ nói dối sau khi nghi thức khế ước kết thúc để khỏi phải xấu hổ với mọi người xung quanh. Những đứa trẻ nói dối đó đa phần là con cháu của một gia tộc không chịu thừa nhận sự thật và hắn nghĩ Phá Thiên lúc này cũng vậy.
Hắn đường đường là một trong những người đứng đầu Hồn Điện, cho dù gia chủ của các gia tộc khi gặp hắn còn phải cung kính sợ đắc tội với hắn. Thế mà hôm nay hắn lại bị một tên nhóc mười tuổi quát trước mặt người khác.
"Ta cũng không biết tại sao đầu long tộc kia lại không xuất hiện ở đây. Có lẽ tên khốn tóc bạch kim này đã giở thủ đoạn nào đó khiến cho đầu long tộc của ta không xuất hiện mà thay vào đó hắn lại xuất hiện ở đây."
"Tại sao chứ?"
Không ai biết tại sao nhân loại cũng xuất hiện ở Hồn Địa nhưng hồn thú là nhân loại chỉ được xếp vào hạ phẩm hồn thú. Vì những người khế ước với nhân loại trước đây đều không thể tu luyện được nên nhân loại được xếp vào hạ phẩm hồn thú. (đọc tại Qidian-VP.com)
Phùng Nghị không quan tâm tới lời xin lỗi của Phá Thiên mà chỉ phất tay áo hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Phá Thiên thẫn thờ ngồi bệt xuống đất, một dòng lệ từ khóe mắt bắt đầu trào ra, chạy dài trên gò má, sau đó lan xuống cằm và rơi trên mặt đất. Hắn ngồi gục mặt xuống đất mà khóc.
"Ta không biết ở trong Hồn Địa ngươi đã gặp phải tình huống như thế nào nhưng dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì bây giờ cũng không thể thay đổi được gì. Ngươi phải chấp nhận sự thật này." Nguyễn Phong nhìn Phá Thiên trầm giọng nói.
“Mau cúi người tạ lỗi với Phùng tiên sinh ngay." Nguyễn Phong trừng mắt nhìn Phá Thiên quát lớn.
"Không, ta không muốn ở đây. Ta muốn được trở về. Ta xin ngươi hãy chỉ cho ta cách để ta có thể trở về."
Phá Thiên đang khóc nức nở thì cảm thấy như có một bóng người ngồi xuống trước mặt hắn. Hắn ngước đôi mắt nhòa lệ lên nhìn, hình bóng phụ thân dần hiển hiện trong đôi mắt hắn. Bàn tay của phụ thân nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt của hắn.
Hắn biết Phá Thiên rất muốn được trở thành một hồn sư, muốn được chu du khắp nơi, diệt trừ yêu thú, bảo vệ dân thường. Nhưng ước mơ đó phải chấm dứt ngay tại thời điểm này.
"Thiên nhi, không được hỗn láo.”
Dù tên tóc bạc kim có kêu khóc như thế nào thì cơ thể của hắn vẫn ngày càng bé lại sau đó thì biến thành một quang cầu và bay về phía mi tâm Phá Thiên và từ từ chui vào bên trong.
"Chúng ta về nhà thôi." Nguyễn Phong ôm Phá Thiên vào trong lòng vỗ về nói.
Hắn đã làm chủ trì nghi thức khế ước cho không biết bao nhiêu đứa trẻ, có đứa khế ước được với hồn thú có đứa không, có đứa khế ước với hạ phẩm hồn thú, trung phẩm hồn thú, thượng phẩm hồn thú hắn đều đã gặp qua.
Nhưng trong thâm tâm hắn vẫn không thể nào chấp nhận được sự thật này, hắn bắt đầu lẩm bẩm trong vô thức:
"Thế đầu long tộc mà ngươi nói tới đâu? Sao ta không thấy?" Phùng Nghị kiên nhẫn hỏi lại.
Hàn Quân từ xa thấy cảnh này thì vô cùng phấn khởi. Mặc dù Phá Thiên là một đứa trẻ nhưng việc quát Phùng Nghị trước mặt nhiều người sẽ ít nhiều làm ảnh hưởng tới bộ mặt của Phùng Nghị.
"Tại sao lại cho ta nghe thấy tiếng long ngâm, sau đó lại để cho ta khế ước với một nhân tộc."
"Tại sao chứ?"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.