Phá Thiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 26: Cứu Giúp
“Tiền bối bây giờ chúng ta đi đâu?”
Phá Thiên thấy vậy thì không hỏi thêm gì nữa mà chỉ lặng lẽ đi theo.
Phá Thiên bước vào trong, hắn thấy Hoàng Quyên đang ngủ gục trên bàn. Hắn nhẹ nhàng tiến lại gần.
Phá Thiên mở cửa bước vào, lão giả đứng ở ngoài mà không theo hắn vào trong.
Cơ thể Phá Thiên được hào quang màu lam bảo vệ nên dù có phi hành nhanh tới đâu hắn cũng không có cảm giác khó chịu. Hắn chỉ thấy mọi thứ xung quanh cứ vùn vụt lướt qua trước mắt làm hắn vô cùng kinh hãi.
Lão giả tiến tới chỗ Phá Thiên, đặt một tay lên vai hắn. Hào quang màu lam theo cánh tay lão dần bao phủ khắp cơ thể Phá Thiên.
“Ta có việc cần gặp thành chủ nơi đây?” lão giả nhàn nhạt trả lời.
Phía trước là cặp song đao sắc lẹm, trên song đao mọc ra vô số gai nhọn nhìn mà rợn người. Cặp mắt nó sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hai tên lính canh như thể đang nhìn hai con mồi.
“Nhưng nếu ngươi muốn ta chuyển lời tới thành chủ thì cũng dễ thôi.” Tên lính canh còn lại giơ tay ra lơ đễnh nói.
“Lẽ nào vị tiền bối này chính là thành chủ của Thủy Nguyệt thành.” Phá Thiên kinh ngạc thầm nghĩ.
Cùng lúc đó không khí xung quanh như dần quạnh lại, mây đen vần vũ trên bầu trời, sấm chớp ầm ầm, lôi điện du tẩu trong không trung, thỉnh thoảng lại bổ xuống mặt đất như những con mãng xà tấn công.
Trời dần sáng, ánh sáng chiếu vào trong nhà giúp Phá Thiên có thể nhìn rõ diện mạo vị tiền bối kia.
“Phá Thiên ngươi đi đâu cả đêm qua không về.” Hoàng Quyên đặt hai tay lên vai Phá Thiên mừng rỡ hỏi.
Hắn không biết vị tiền bối kia đã đạt tới cảnh giới nào nhưng chắc chắn là mạnh hơn phụ thân hắn, mà không chỉ mạnh hơn một chút mà là rất nhiều.
“Dạ vâng.” Phá Thiên gãi đầu gượng gạo nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Quyên tuy là người thường, hiểu biết cũng không nhiều nhưng trực giác nói cho nàng biết lão giả đi cùng với Phá Thiên kia chắc chắn là một vị hồn sư.
Phá Thiên rời ánh mắt từ hồn thú chuyển sang người lão giả đi cùng hắn. Hắn không biết tiền bối này có cảnh giới như thế nào mà có thể tạo ra được một cảnh tượng đáng sợ như thế này.
“Nhưng nếu đã dám nói ra những câu như vậy thì chắc chắn cảnh giới của vị tiền bối phải cao hơn thành chủ nơi đây.” Phá Thiên ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc nhìn lão giả bằng đôi mắt ngưỡng mộ.
“Chúng ta đi.”
Bọn hắn tin những người có quyền thế ở Thủy Nguyệt thành bọn hắn đã quen mặt nên không thể nhận nhầm, còn những gương mặt không quen biết đa phần là đến nhờ vả sự giúp đỡ của thành chủ nên mới giở thái độ như vậy.
Hai mẫu tử Hoàng Quyên sau khi gặp nhau thì khóc nức nở vì vui mừng.
“Ta sẽ cứu nó ra giúp các ngươi.”
Thanh Vân dù không muốn xa Phá Thiên nhưng nàng biết chuyện này không phải nàng muốn là được.
Đây là một đầu bọ ngựa cao tới trăm thước, toàn thân đen kịt, trên thân có các đường văn màu lam nổi bật.
“Được, chúng ta đi.”
Nhưng khi hai tiến tới cổng phủ liền bị hai tên lính canh đứng ở hai bên chặn lại.
Khi thấy cách giải quyết của vị tiền bối lại làm Phá Thiên vô cùng ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng vội vàng quỳ xuống trước mặt lão giả khẩn cầu:
Lão nhân từ từ đứng dậy, sải bước đi ra ngoài. Phá Thiên cũng đứng dậy đi theo sau. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong từ trong cơ thể lão giả xuất hiện hào quang màu lam và hào quang đó dần bao phủ lấy toàn bộ cơ thể lão giả. Đây là dấu hiệu cho thấy hồn thú của lão giả đã phụ thể với cơ thể của lão.
Phá Thiên thấy cảnh tượng này thì cũng vô cùng kinh sợ. Hắn chưa từng thấy một hồn thú nào to lớn và đáng sợ như vậy.
Chẳng mấy chốc mà cả ba người tới nơi mà trước đây Hoàng Quyên đã tới vay tiền.
Hư ảnh hồn thú của lão giả dần hiện rõ.
Sau đó hai người đi vào trong thành, lão giả dẫn Phá Thiên tới một biệt phủ rộng lớn, trên cổng phủ là một tấm biển gỗ đề ba chữ “Phủ Thành Chủ”.
“Không có.”
“Lẽ nào lại là.” Trong thâm tâm Phá Thiên hiện lên một đáp án nhưng hắn cũng không dám chắc vào những gì hắn đang nghĩ.
“Ngươi cứ đi theo ta là được.” lão giả nhàn nhạt trả lời.
Chương 26: Cứu Giúp
“Nhưng chắc cũng có quen biết với thành chủ nên mới dẫn mình tới đây.” Phá Thiên tặc lưỡi cũng không để ý nhiều.
“Ngươi nghĩ thành chủ rảnh lắm hay sao mà ai đòi gặp cũng được gặp.” Tên lính canh thấy thái độ hống hách của lão giả liền quát lớn.
Sau đó lão giả đưa tay lên bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Pháp quyết vừa hoàn thành thì một hư ảnh cao tới trăm thước dần xuất hiện phía sau lưng lão giả.
“Sao hai tên này lại chặn đường, lẽ nào tiền bối không phải là thành chủ.” Phá Thiên ngờ vực trong lòng.
“Ta, ta đi tìm người để cứu Thanh Vân.”
Khi mặt trời lên quá ngọn cây thì lão giả cũng từ từ mở mắt ra. Lão biết Phá Thiên đã ngồi đợi lão từ lâu nhưng lão cứ để hắn ngồi chờ xem như nào.
“Đa tạ đại nhân. Đa tạ đại nhân” Hoàng Quyên dập đầu cảm tạ.
Nói xong Phá Thiên liền đi nhanh ra ngoài. Khi hắn đi vào có dẫn theo sau một ông lão. Hai người cùng đi tới trước mặt Hoàng Quyên.
Hoàng Quyên rất bất ngờ khi nghe Phá Thiên nói nhưng nàng vẫn có chút hoài nghi về câu nói của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nói xong cơ thể lão giả và Phá Thiên cùng lúc rời khỏi mặt đất, hướng về phía cổng Thủy Nguyệt thành mà bay đi.
Phá Thiên cả đêm không tài nào chợp mắt được, hắn rất lo lắng cho tình hình hiện tại của Thanh Vân và Hoàng Quyên.
Có lẽ những tên này đã quen thuộc với việc đòi hỏi những người tới đây nên gặp ai bọn hắn cũng làm vậy dù chưa biết thân phận người kia ra sao.
Đây là một biệt phủ nhỏ của một tiểu gia tộc ở Thủy Nguyệt thành. Chủ nhân nơi đây cậy thế là hồn sư mà ức h·i·ế·p người dân trong thành.
Phá Thiên thở phào, hắn cảm thấy sự việc lần này của Thanh Vân có thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Vị tiền bối kia người mặc trường bào màu đen, râu tóc bạc phơ, gương mặt điềm tĩnh nhưng khí chất tỏa ra khiến hắn cảm giác như đang nhìn một bậc thánh nhân.
Hoàng Quyên giật mình choàng tỉnh, nàng quay đầu sang phải thì thấy Phá Thiên đang đứng bên cạnh nàng, quần áo thì lấm lem bùn đất.
Sau đó nàng ôm trầm Phá Thiên vào lòng như một người mẹ vui mừng khi thấy đứa con của mình đi xa trở về.
Cả ba người dễ dàng có thể đi vào bên trong.
“Ngươi có người quen có thể cứu được Vân nhi sao.”
Chỉ sau một đêm Hoàng Quyên như già đi cả chục tuổi. Cơ thể thì tiều tụy, hai mắt thâm quầng sưng húp, làn da sạm nắng nay còn tái xanh như người mới ốm dậy.
“Giờ ngươi muốn đi tới đâu trước?”
“Không biết vị tiền bối này cảnh giới cao bao nhiêu mà dám nói ra những câu như vậy.”
Phá Thiên nhìn thấy Hoàng Quyên mà trong lòng có chút nghẹn đau.
Thanh Vân chỉ bảo với Phá Thiên nếu có cơ hội thì trở lại thăm nàng.
Nàng không ngăn cản Phá Thiên mà chỉ bảo hắn giữ gìn sức khỏe.
Sau khi nhận đầy đủ tiền cả gốc lẫn lãi thì bọn chúng cũng cười nói vui vẻ và thả Thanh Vân ra.
“Giờ ngươi hãy dẫn ta tới nơi con gái ngươi bị nhốt.”
“Tiền bối, bây giờ chúng ta đi luôn được chưa?” Phá Thiên sốt sắng hỏi. Hắn rất lo cho Thanh Vân nên muốn giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt.
“Ngươi biết ta lo lắng cho ngươi như thế nào không hả?” Đôi mắt Hoàng Quyên lại có chút rớm lệ trách móc.
“Người ấy hiện giờ ở đâu? Ngươi hãy mau dẫn ta tới gặp người ấy.” Hoàng Quyên có chút vui mừng sốt sắng nói.
Phá Thiên đứng ngoài thấy cảnh này cũng biết ý tên lính canh là gì. Hắn muốn gây khó dễ để đòi chút tiền.
Khung cảnh như ngày tận thế sắp giáng xuống Thủy Nguyệt thành.
Đây không phải lần đầu tiên Phá Thiên phi hành. Trước đây khi còn ở Thiên Vận thành hắn cũng nhiều lần được phụ thân cho phi hành như thế này, nhưng tốc độ phi hành lúc đó so với bây giờ cách biệt quá xa, có thể nói như trời với đất.
“Người ấy hiện giờ đang đứng ở ngoài cửa. Để ta ra dẫn người ấy vào”
Khi về tới nhà, Phá Thiên có nói cho Hoàng Quyên biết kể từ hôm nay trở đi hắn sẽ không còn ở đây nữa, hắn sẽ đi theo vị tiền bối kia tới một nơi khác.
Nàng biết Phá Thiên không phải người ở đây. Những người Phá Thiên quen biết hầu như nàng đều biết. Trong số đó không có ai có thể cứu được Vân nhi. Trừ khi người này là người hắn quen lúc đi hái thảo dược.
“Ngươi cứ vào bẩm báo với thành chủ là có người muốn gặp hắn bàn chút chuyện.”
Trời tờ mờ sáng, Phá Thiên đứng dậy nhẹ nhàng di chuyển ra chỗ lão giả đang đả tọa rồi ngồi xuống.
Chớp mắt cả hai đã tới gần Thủy Nguyệt thành. Lão giả từ từ hạ xuống một chỗ trống cách cổng thành khoảng một dặm. Từ chỗ này Phá Thiên cũng có thể nhìn thấy xóm nhỏ, hắn dẫn lão giả đi về phía căn nhà của Hoàng Quyên.
“Xin ngài hãy rủ lòng thương cứu giúp con gái ta. Ngài muốn ta làm trâu làm ngựa cho ngài ta cũng chấp nhận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Hoàng Quyên biết sẽ có một ngày Phá Thiên cũng sẽ rời khỏi nơi đây nhưng nàng không ngờ ngày ấy lại đến sớm như vậy.
Nhưng nhiều khi hư ảnh cũng không phản ánh rõ hồn lực của hồn sư vì hồn sư có thể áp chế hồn lực xuống.
Hắn đưa mắt nhìn lão giả, trong đôi mắt hắn hiện rõ sự phân vân. Hắn không biết vị tiền bối đang ngủ hay thức, hắn có nên đánh tiếng không. Cuối cùng hắn thở dài bỏ qua suy nghĩ đó và ngồi chờ vị tiền bối thức dậy.
Vị tiền bối chỉ hỏi số tiền hai mẫu tử Hoàng Quyên nợ bao nhiêu sau đó lấy tiền trả cho gia chủ của tiểu gia tộc đó.
“Được.”
“Không cần, nếu hắn không muốn ta vào trong thì ta sẽ để hắn phải ra đây đón ta vào.” Lão giả lạnh lùng nói.
“Dừng lại, người đến có việc gì?”
Hồn thú to nhỏ phụ thuộc vào hồn lực. Hồn lực càng cường đại thì có thể phóng xuất ra hư ảnh hồn thú càng lớn.
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám nói chuyện như vậy hả. Không hẹn trước mà muốn gặp là gặp được sao.”
Hoàng Quyên không nghi ngờ về những lời Phá Thiên nói vì nàng biết Phá Thiên không có lý do gì để lừa dối nàng.
“Ngươi hãy đứng lên đi. Ta đã hứa với tên tiểu tử này thì ta sẽ giữ lời.” Lão giả vuốt râu nhàn nhạt nói.
“Vâng.” Hoàng Quyên đáp lại sau đó đứng dậy dẫn đường.
Cả ba người cùng đi vào trong thành. Hoàng Quyên đi trước dẫn đường, Phá Thiên và lão giả đi theo sau.
“Cả đêm qua ngươi không ngủ sao?” Lão giả cất tiếng hỏi.
“Tiền bối, chúng ta tới cổng Thủy Nguyệt thành trước. Vãn bối muốn trở về nhà Hoàng di trước để báo tin.” Phá Thiên đáp lại.
“Ngươi có quen biết hay hẹn trước với thành chủ không?” Một tên nheo mắt hỏi.
Sau khi nói xong mọi chuyện, Phá Thiên từ biệt hai mẫu tử Hoàng Quyên và đi theo lão giả rời đi. Đi được một đoạn Phá Thiên liền cất tiếng hỏi:
“Cũng đúng thôi, với cảnh giới cao thâm của tiền bối thì làm thành chủ một thành cũng là chuyện bình thường.”
Khi ra tới chỗ đất trống trước nhà, lão nhân dừng bước, quay người lại nhìn Phá Thiên hỏi:
“Tốc độ này, cũng quá nhanh đi.” Phá Thiên cảm thán trong lòng.
“Hoàng di” Phá Thiên đặt một tay lên vai Hoàng Quyên nghẹn ngào nói.
“Vâng.” Phá Thiên gật đầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.