Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 29: Phân Thân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Phân Thân


Sau một thời gian tập luyện chăm chỉ thì hắn có thể thấy cơ thể thay đổi một cách rõ ràng qua từng ngày.

“Ngươi ngạc nhiên sao.” Tiểu Bạch thấy sự kinh ngạc của Phá Thiên thì tỏ ra rất đắc ý.

Phá Thiên đang bơi thì cảm thấy cơ thể bỗng nhiên bị nhấc ra khỏi mặt nước mới ngoài đầu lại nhìn thì thấy Lôi lão đang kéo cơ thể hắn vào bờ. Sau khi đáp xuống đất Phá Thiên liền hỏi:

“Đây có thể gọi là một phân thân của ta.” Tiểu Bạch đắc ý nói.

“Vâng.” Phá Thiên đáp lại.

Bây giờ Phá Thiên cũng không cần Lôi lão phải kéo lên khi kiệt sức nữa mà khi nào kiệt sức thì hắn sẽ để cơ thể trôi theo dòng nước vì ở dưới con thác nước sẽ chảy êm đềm hơn.

Sau khi bị rơi xuống nước, lúc đầu vì quá bất ngờ nên Phá Thiên không kịp phản ứng mà phải uống một lượng nước khá lớn rồi bị dòng nước cuốn xuống dưới thác nhưng rất may hắn đã được Lôi lão vớt lên.

“Thời gian của ta không còn nhiều, có lẽ nên cho Phá Thiên nhập môn phương pháp kia.”

“Vậy ngươi là thứ gì.” Phá Thiên trấn tĩnh hỏi ngược lại.

“Lần này thời gian huấn luyện có ngắn hơn các lần trước.”

Nếu bây giờ gặp lại sẽ làm cho quyết tâm của hắn bị lung lay và hắn không muốn nó xảy ra.

Đúng là đã khá lâu hắn không triệu hồi Tiểu Bạch. Không phải vì hắn lười và không giữ lời hứa mà là do hắn phải luyện tập hàng ngày nên không có thời gian mà triệu hồi.

“Vậy là chỉ có tiểu phân thân của ngươi có thể ra ngoài còn bản thể của ngươi vẫn đang ở không gian hồn thú.” Phá Thiên dò hỏi.

Sau khi ăn một bữa thịt thú rừng nướng no nê thì Phá Thiên lại leo lên tấm gỗ trong góc phòng để nghỉ ngơi.

“Những gì tiểu phân thân nhìn thấy, nghe thấy thì ta cũng có thể nhìn thấy, nghe thấy.”

Lúc này Phá Thiên đang cố gắng bơi ngược dòng thác, đây đã là bài tập hàng ngày để Phá Thiên rèn luyện thân thể.

Phá Thiên đang ngồi nghỉ dưới một gốc cây, đã một tháng kể từ khi hắn bắt đầu theo Lôi lão tu luyện.

Phụ thân đã dạy hắn làm người phải giữ chữ tín. Hắn đã hứa với Lôi lão thì hắn phải thực hiện điều đó.

“Vãn bối đã chuẩn bị xong.” Phá Thiên quyết đoán đáp lại.

“C·hết thì c·hết có sao chứ. Đằng nào mà chả phải c·hết một lần.” Phá Thiên tự nhủ trong lòng như vậy sau đó nhắm mắt đi ngủ để chuẩn bị cho ngày mai.

“Di nguyện sao?” Phá Thiên trầm ngâm. Có lẽ thứ hắn muốn nhất lúc này là gặp lại phụ thân, mẫu thân. Nhưng hắn biết tộc quy không cho hắn làm điều đó.

Lão biết việc Phá Thiên chọn vậy để tránh làm hai mẫu tử Hoàng Quyên đau buồn nhưng một đứa trẻ mới mười một tuổi mà có thể đưa ra quyết định như vậy thì quả thật không tầm thường.

“Bây giờ ta không còn phải đi hái thảo dược nữa.”

Phá Thiên cũng không hề hỏi về cách thức nhập môn ra sao vì hắn đã quen với việc khi nào cần thì Lôi lão sẽ nói cho hắn biết.

“Ta cũng không rõ.”

Sau khi Phá Thiên nghe thấy từ tốt thì cơ thể hắn bỗng nhiên bay lên và di chuyển tới giữa dòng thác rồi rơi xuống.

“Vâng.” Phá Thiên đưa ánh mắt hơi buồn nhìn về phía Thiên Vận thành xa xôi nơi hắn được sinh ra, nơi chứa đựng biết bao nhiêu kỷ niệm của hắn.

Trong đầu Phá Thiên lúc này hiện lên một ý nghĩ:

“Tại sao ngươi lại rời đi?” Tiểu Bạch tức giận chất vấn. Hắn không để ý tới tâm trạng Phá Thiên lúc này mà chỉ quan tâm đến việc tại sao Phá Thiên lại rời đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ một lúc bơi ngược dòng đã làm Phá Thiên thấy cơ thể không còn chút sức lực nào mà phải buông xuôi.

“Ma xuất hiện giữa ban ngày.”

Còn tiểu phân thân là thể loại gì thì hắn cũng không rõ, có lẽ lúc nào rảnh hắn sẽ hỏi Lôi lão về vấn đề tiểu phân thân xem Lôi lão có biết không.

“Ngươi là Tiểu Bạch?” Phá Thiên hỏi lại lần nữa.

“Hay là bỏ trốn khỏi nơi đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phá Thiên nuốt một ngụm nước bọt, hắn lấy hết can đảm tiến lại gần hư ảnh kia.

“Nếu vãn bối có mệnh hệ gì chỉ xin tiền bối có thể chôn cất vãn bối ở bất kỳ nơi nào chỉ xin tiền bối đừng nói chuyện này cho mẫu tử Hoàng di biết.”

“Thì khi ở trong không gian kia buồn chán quá nên ta có thử nghịch vài thứ.”

Hôm sau Phá Thiên đang ngồi bệt dưới đất, bên cạnh là Lôi lão một thân hắc bào nhìn Phá Thiên nói:

“Đúng vậy.”

Phá Thiên nghe những gì Tiểu Bạch nói thì hết sức kinh ngạc. Một hồn thú có thể tạo ra tiểu phân thân, đây là khái niệm gì, hắn chưa bao giờ nghe thấy.

“Ma cái đầu nhà ngươi.”

Khi tới gần, Phá Thiên đưa mắt dò xét thật kĩ hư ảnh thì thấy hư ảnh này rất giống với Tiểu Bạch. Nhưng không vì vậy mà Phá Thiên từ bỏ nghi vấn và hạ cảnh giác xuống.

“Tốt.”

Nhưng khi ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu thì Phá Thiên vội vàng gạt phắt đi.

“Ngươi thực sự là Tiểu Bạch.” Phá Thiên nghi hoặc hỏi.

Vậy giờ đây hắn cần gì. Có lẽ hắn chẳng còn cần gì cả.

Lôi lão đưa cặp mắt như chim ưng dò xét lướt qua chỗ Phá Thiên nhưng không thấy có gì bất thường thì nhàn nhạt hỏi:

Sau một hồi ho sặc sụa vì sặc nước thì Phá Thiên lại bị Lôi lão nén xuống dòng thác. Lúc này đã có chuẩn bị nên Phá Thiên sau một hồi ngụp lặn dưới dòng nước thì đã bắt đầu có thể bơi ngược dòng nước.

“Không những thế ta và tiểu phân thân này còn có một sự liên kết với nhau. Ta có thể dùng ý chí của mình điều khiển nó giống như đang điều khiển cơ thể mình.”

“Ta có triệu hồi ngươi ra ngoài đâu?” Phá Thiên nhìn Tiểu Bạch tò mò hỏi.

Lôi lão đứng trên một cành cây lớn, đây là chỗ lão thường đứng để dõi theo Phá Thiên để khi có gì bất trắc xảy ra thì đều có thể ứng cứu kịp thời.

Sau đó hắn nhìn về Thủy Nguyệt thành, mặc dù hắn mới sống ở nơi đó được thời gian không dài nhưng những kỉ niệm đó lại khiến hắn khó mà quên được.

Phá Thiên cả người run rẩy ép sát vào gốc cây, tay phải giơ lên chỉ vào hư ảnh đang huyễn hóa thành hình người sợ hãi nói:

Không phải chỉ ngạc nhiên mà Phá Thiên còn không tin đây là sự thật. Một hồn thú không cần triệu hồi vẫn có thể tự nhiên xuất hiện ở thế giới này.

Trước kia khi chạy tới đây hắn phải tốn rất nhiều thời gian cũng như sức lực hơn bây giờ. Khi ngâm mình trong thảo dược hắn cũng đã chịu đựng được thời gian lâu hơn trước kia.

“Ta cũng không còn ở cùng với Thanh Vân nữa.” Phá Thiên có chút buồn bã nói.

“Vậy khi nào ngươi bắt đầu nhập môn?”

Với cả hắn không muốn lại trở thành một kẻ yếu ớt, lại bị chà đạp, sỉ nhục như trước kia.

“Phân thân! Làm sao ngươi làm được vậy?” Phá Thiên kinh ngạc nói.

“Ta vẫn còn đang ở trong không gian c·hết tiệt kia của ngươi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Phân thân Tiểu Bạch từ nãy đến giờ vẫn luôn bay bên cạnh Phá Thiên và nhìn tất cả mọi việc xảy ra.

“Không phải.”

“Ngươi hãy về nghỉ ngơi đi, ngày mai ta sẽ giúp ngươi nhập môn phương pháp kia.” Lôi lão vẫn nhàn nhạt nói như mọi khi.

Một âm thanh vang vọng trong đầu Phá Thiên. Tiếng nói làm hắn trầm tư đôi chút vì hắn thấy thứ âm thanh này có chút quen thuộc.

Hắn biết những bài tập luyện cùng với việc ngâm thảo dược đang giúp cho cơ thể hắn ngày càng chắc khỏe, dẻo dai hơn. Sức chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều.

Phá Thiên suy nghĩ trong lòng một hồi mới cất tiếng nói.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Phá Thiên không biết là Lôi lão Không nhìn thấy phân thân Tiểu Bạch hay là nhìn thấy nhưng đây là điều Lôi lão đã biết nên không có gì phải hỏi.

Hắn nhớ về phụ thân, nhớ về mẫu thân, nhớ về nói hắn sinh ra và lớn lên. Hắn còn nhớ về căn nhà gỗ nơi Thanh Vân và Hoàng di ở.

“Ngươi có biết bơi không?”

Nhưng nghĩ đến thế giới hồn sư bao la rộng lớn, vô vàn những điều huyền bí thì những gì hắn biết cũng chỉ như giọt nước ngoài biển kia, vô cùng nhỏ bé nên điều hắn không biết còn rất nhiều.

Sau đó cả hai trở về căn nhà gỗ, hôm nay Phá Thiên cũng không phải ngâm thảo dược nữa. Có lẽ Lôi lão muốn để cơ thể và tinh thần Phá Thiên ở trạng thái tốt nhất khi bắt đầu nhập môn.

Đúng lúc này Lôi lão từ đâu xuất hiện ngay bên cạnh Phá Thiên và cất tiếng hỏi:

Phá Thiên vô cũng bất ngờ về câu hỏi của Lôi lão. Hắn còn đang tính trả lời sao khi Lôi lão hỏi về phân thân của Tiểu Bạch nhưng Lôi lão lại hỏi hắn về một thứ khác.

“Vãn bối đang chuẩn bị đi tập luyện tiếp.” Phá Thiên vội vàng đáp lại trong lo sợ.

“Đây không phải ta.” Tiểu Bạch chỉ vào cơ thể mình mà nói.

“Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở đây?”

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”

Điều đó chứng minh hồn thú vẫn cần sự triệu hồi của hồn sư mới có thể xuất hiện ở thế giới bên ngoài chứ không thể tự xuất hiện được.

“Chính là ta.”

“Ngươi chắc chứ.” Lôi lão nhìn Phá Thiên bằng ánh mắt kì lạ.

Nhưng lúc này trên mặt Lôi lão có phần hư nhược, kém sắc hơn so với trước kia. Lão vừa vuốt râu vừa nói:

“Ngươi biết ta ở trong cái không gian c·hết tiệt đó sắp phát điên rồi không?” Tiểu Bạch bắt đầu chất vấn Phá Thiên.

“Đúng vậy. Chính là ta.” Tiểu Bạch khoanh tay trước ngực đắc ý nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi có di nguyện gì nếu như thất bại không?”

“Mặc dù có thêm tiểu phân thân nhưng ta vẫn thấy buồn chán nên hôm nay ta để tiểu phân thân thử xuyên qua bức tường ngăn cách của không gian kia xem có được không và không ngờ nó có thể xuyên qua được.” Tiểu Bạch hồn nhiên kể lại mọi thứ.

Một cảm giác lo lắng, sự sợ hãi ập tới và len lỏi trong tâm trí Phá Thiên. Hắn sợ ngày mai khi hắn nhập môn mà thất bại thì sao. Lúc đó hắn sẽ c·hết, hắn sẽ không còn được gặp lại những người hắn yêu thương nữa.

Việc bơi ngược dòng nước làm Phá Thiên cảm thấy tất cả các bộ phận trên cơ thể đều đồng loạt vận động. Việc này làm Phá Thiên cảm thấy mất sức và mệt mỏi gấp chục lần các bài tập trước đây.

Hắn không hề triệu hồi Tiểu Bạch ra ngoài thì làm sao Tiểu Bạch có thể xuất hiện ở đây. Với cả kích thước Tiểu Bạch sao lại bé như thế này.

Nhật nguyệt giao thoa, đã sáu tháng kể từ khi Phá Thiên đi theo Lôi lão.

“Dạ có.” Phá Thiên vội vàng đáp.

“Sau đó thế nào ta lại có thể tạo ra được một tiểu phân thân giống y hệt ta.”

Với cả bây giờ hắn cũng không còn sống chung với Thanh Vân nữa nên cũng không có lý do để triệu hồi Tiểu Bạch ra ngoài.

Phá Thiên nghe tới đây liền thở phào. May là chỉ có phân thân của Tiểu Bạch mới có thể xuyên qua, nếu mà Tiểu Bạch thực sự có thể xuyên qua thì hắn không biết phải làm thế nào để có thể ngăn chặn tên này đột nhiên xuất hiện ở thế giới bên ngoài nữa.

Có thể việc hồn thú tạo ra phân thân không mấy phổ biến nên hắn không biết là chuyện bình thường.

“Tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy chứ.”

Phá Thiên đang ngồi nghỉ ngơi thì một hư ảnh mờ nhạt bỗng nhiên xuất hiện trước mặt làm hắn giật mình, theo phản xạ hắn vội lùi lại áp sát lưng vào thân cây. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi làm gì mà lâu như vậy không triệu hồi ta ra ngoài.”

“Ngươi đang đi hái thảo dược sao?” Tiểu Bạch nhìn ngó xung quanh thấy toàn cây cối nên nghĩ giờ này Phá Thiên đang đi hái thảo dược.

“Ma...ma...ma.”

Hắn biết độ cao của thác không quá cao và khi rơi cũng không hề có gì nguy hiểm nên hắn mới dám làm như vậy.

Phá Thiên đang mải nói chuyện với Tiểu Bạch nên không biết Lôi lão đã đứng bên cạnh hắn từ lúc nào. Chỉ khi Lôi lão cất tiếng hỏi thì hắn mới biết.

“Hôm nay tập tới đây thôi.”

“Thật là ngươi?” Phá Thiên kinh ngạc hỏi lại.

“Thế thứ trước mặt ta là cái gì?” Phá Thiên nhìn ngó hư ảnh thắc mắc.

Còn về tiểu phân thân có lẽ không phải là hồn thú nên không bị bức tường ngăn cách chặn lại.

Hắn muốn gặp lại Thanh Vân, Hoàng di nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên liền bị hắn lắc đầu gạt đi.

“Lẽ nào mới một thời gian mà ngươi đã quên ta rồi sao.” Tiểu Bạch tức giận nói.

“Là ta Tiểu Bạch đây.” Hư ảnh giờ đây đã hiện hóa rõ hình ảnh Tiểu Bạch nhưng hư ảnh này nhỏ hơn rất nhiều so với mọi khi. Hư ảnh chỉ cao khoảng hai mươi phân và bay lơ lửng trên không trung.

Hắn đã đọc rất nhiều sách nhưng chưa bao giờ thấy có ghi chép về việc hồn thú tự do xuất hiện mà không cần hồn sư triệu hồi.

Sau đó Phá Thiên kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Tiểu Bạch nghe. Sau khi nghe xong Tiểu Bạch cũng phần nào hiểu được mọi chuyện.

“Đúng vậy.”

Thứ âm thanh chất vấn đó vang lên trong đầu Phá Thiên làm hắn có chút trầm tư.

“Nhưng thời gian của ta cũng không còn nhiều. Thành hay bại đều do ý trời quyết định vậy.”

Chương 29: Phân Thân

Sau đó Lôi lão bay ra chỗ Phá Thiên và kéo hắn từ dưới nước lên.

“Tại sao ngươi lại không còn ở cùng với Thanh Vân nữa?”

“Tiền bối, không biết người có gì chỉ bảo?”

“Vậy là bây giờ ngươi đang huấn luyện để chuẩn bị nhập môn phương pháp kia?” Tiểu Bạch thở dài hỏi. Mặc dù hắn cũng có chút tiếc nuối nhưng sự việc đã đành và hắn cũng không thể làm gì được.

“Cứ nói ra ta sẽ giúp ngươi.” Lôi lão vuốt chòm râu nhẹ nhàng hỏi.

Nơi Phá Thiên thường xuyên luyện tập bên cạnh có một dòng thác không lớn lắm, rộng khoảng hai ba chục thước nhưng nước chảy cũng khá mạnh.

Hôm nay mọi thứ thật khác, Phá Thiên nằm trên tấm gỗ và nhớ về gia đình của mình.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 29: Phân Thân