Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 18: Rất vừa ý ta

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Rất vừa ý ta


Khoảng cách dần dần rút ngắn, từ 30m xuống chỉ còn lại 15m.

An Lạc nhẹ chân nhẹ tay đi đến, ở khoảng cách xa như này hắn không có chắc một mũi tên giải quyết con mồi.

Mắc dây hoàn tất, hắn dùng mũi tên trước đây vừa chế tạo lắp vào.

Đi một đoạn hắn bắt đầu thở gấp rồi, từ đây về đến làng còn xa lắm.

Thời gian chưa được 3 giây thì hắn dừng lại.

Giờ khắc này con hươu còn chưa phát hiện An Lạc, nó vẫn đang nhàn nhã gặm đám thực vật dưới chân.

Cả đêm không ngủ khiến tinh thần hắn cực kém, nhưng hắn lại không dám ngủ vào lúc này, đồ ăn mang theo đã không còn, nếu như hiện tại hắn ngủ th·iếp đi vậy khi tỉnh dậy hắn rất có thể phải mang theo cái bụng đó đi đường, thể lực không đủ so với tinh thần mỏi mệt vậy cái sau càng nhẹ hơn một chút.

Nhìn quanh một vòng, An Lạc ý đồ tìm ra bộ cung tên của mình, nhưng tìm hồi lâu đều không thấy.

Cây cung này rất tốt, rất vừa ý ta. (đọc tại Qidian-VP.com)

Ở kiếp trước, tầm tuổi này hắn còn đang chưa học hết cấp hai.

"Chỉ vì mưu sinh a, mày cũng đừng oán trách tao rồi".

An Lạc từ từ lùi lại, cảnh báo cũng theo đó yếu bớt.

Đang trong lúc hắn vừa đi vừa ngáp thì bỗng nhiên giác quan thợ săn của hắn phát ra cảnh báo.

Đem con hươu vác lên vai, hắn khó nhọc bước đi.

Khoảng chừng có đến 30m.

Đi đến gần An Lạc nhìn thấy con hươu đang thoi thóp, ánh mắt dần dần mất đi sắc thái.

Hiện tại cũng không có những người anh em đêm qua ở bên cạnh, sẽ không có người giúp hắn h·ành h·ung bọn dã thú.

Làm xong An Lạc hí hửng đem cung ra thử. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạo hình của sản phẩm mới này lại là một cái nỏ.

Bày tốt tư thế, hắn bắt đầu nhắm chuẩn.

Ngược lại, hắn đ·ã c·hết một lần vì vậy hắn lại càng yêu quý cuộc sống này mặc dù cuộc sống hiện nay còn không phải rất tốt, nhưng hắn vẫn sẽ chân quý lấy, hắn sẽ không dùng tính mạng của mình chỉ là để thỏa mãn tò mò.

Giác quan thợ săn của hắn đang lặng lẽ phát ra cảnh báo.

Hắn sợ mình không kiên trì được lâu như vậy.

Chương 18: Rất vừa ý ta

Phải mất 2 đến 3 giây hắn mới phát hiện mục tiêu.

Phanh

Nhìn về phía bờ suối, đống n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của con lợn hôm qua không thấy.

Trong khoảng thời gian này con hươu cũng chỉ đi quanh quẩn trong tầm 5m đến 10m, giống như đang tìm ăn gì đó.

Thời gian ngắn đi qua, hắn dừng lại công việc trong tay, đặt dao xuống.

Nghĩ một hồi hắn có ý tưởng.

Đem tên lắp vào cung, sau đó dùng sức từ từ kéo căng cây cung.

Nếu như không phải người ở thế giới này mạnh mẽ có lẽ hắn chỉ có thể lấy đi một phần của con mồi.

An Lạc thở dài.

Bài trừ đi tất cả những khả năng không thể phát sinh vậy kết quả cuối cùng nhất đã không cần suy nghĩ.

Không có cách hắn chỉ có thể bỏ ít thời gian ra chế tạo mấy mũi tên.

Mặc dù nhìn hơi cồng kềnh nhưng có lẽ đây là giải pháp duy nhất thích hợp cho hắn bây giờ.

Một lúc sau hắn cầm lấy một đoạn gỗ, lấy ra con dao hắn bắt đầu làm ra một chút cải tiến.

An Lạc hậm hực bỏ cung xuống, hắn nhìn chằm chằm cây cung, trong đầu cũng đang suy nghĩ phương pháp sử dụng cây cung này.

Đứng dậy hắn định đi đến nhìn xem một chút cũng tiện thể thu hồi mũi tên.

An Lạc dựa theo đường cũ quay về thôn.

Ngắm nghía một hồi, An Lạc hài lòng gật đầu.

An Lạc ước lượng khoảng cách hai bên.

Thân cung hơi hơi cong cong, tuy nhiên biên độ so với trước đó lớn hơn một chút.

Dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía dòng suối, An Lạc từ từ lùi lại sau đó nhặt lên bó tên cuối cùng không còn do dự trực tiếp rời đi.

Chương 18: Rất vừa ý ta

Chỉ là đi được mấy bước hắn đột nhiên dừng lại.

Máu tươi chảy ra càng nhanh hơn, một vài phút sau con hươu yên lặng không còn động tĩnh.

An Lạc thở dài.

Hắn đại khái biết nguy hiểm bắt nguồn từ đâu.

"Nhân loại thật sự khó hiểu, chỉ khi nào mất đi thứ gì mới biết trân quý nó. Còn trước đó sẽ không coi ra gì ".

Thế là hắn nheo mắt, cố ý ngắm chuẩn vào đầu con hươu, ý định một phát headshot nó. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đương nhiên không phải hoàn toàn không coi vào đâu, chủ yếu là không cần giống như lúc bắn con trâu khi trước.

Thế là đi được một đoạn hắn lại dừng lại nghỉ ngơi.

Lần này hắn không sợ mũi tên không phá được lớp da con mồi, như vậy chọn lựa vị trí bắn cũng không còn rất coi trọng.

Chỉ là có một chút vấn đề nhỏ.

Mục tiêu của hắn vốn là cây chuối gần bờ suối, mũi tên trực tiếp cắm sâu quá nửa vào bên trong.

Bởi vì b·ị b·ắn trúng yếu hại nên nó rất nhanh ngã quỵ xuống, lại không còn nhúc nhích.

Cứ như vậy, hắn cũng không biết làm thế nào hắn kiên trì về được đến làng.

Trong đoạn đường này may mắn không gặp được dã thú, nếu không hắn chỉ có thể bỏ của chạy lấy người.

Mà lại hắn cảm thấy mình còn có thể kiên trì được.

Cắm mũi tên trở lại là để mùi máu không lại vì thế mà phát ra trong không khí, hắn không biết làm như vậy có tác dụng gì không nhưng nhiều cẩn thận vẫn là tốt, hắn sợ bị dã thú theo mùi máu đánh hơi được hắn.

Lúc này An Lạc đem mũi tên cắm trở lại.

Thế là hắn nhẹ nhàng lên dây cũng cài tên.

Khả năng những người đó sáng nay lúc rời đi cũng tiện thể mang theo là không lớn, theo hắn quan sát thì những người này không có hứng thú với n·ộ·i· ·t·ạ·n·g.

Đã lựa chọn bắn vậy phải bắn vào các vị trí yếu hại, nếu như bắn không phải v·ết t·hương chí mạng thì sau khi trúng tên con mồi sẽ không c·hết ngay mà sẽ còn chạy đi, như vậy sao được.

Chỉ thấy hắn đến gần đống củi mà đêm qua đốt còn thừa tìm tòi một trận.

An Lạc chửi bậy, đây là có ai cầm nhầm cung tên của hắn.

Con hươu không kịp phản ứng đã bị mũi tên bắn trúng.

Đặt nỏ cắm xuống đất, An Lạc dùng hai chân đè lên cánh cung, hai tay thì dùng sức kéo ra dây cung.

Mũi tên bay v·út đi sau đó cắm vào mục đích chỉ trong nháy mắt.

Có nguy hiểm.

Đổi thế bắn hắn cảm giác tốt hơn rất nhiều, tay đều không còn run rẩy.

Ở khoảng cách này An Lạc đã có thể nếm thử bắn g·iết con mồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần nữa cầm lên cây cung, cũng đem nó cùng với khúc gỗ đơn giản kết nối với nhau. (đọc tại Qidian-VP.com)

Rút ra mũi tên là để con hươu c·hết nhanh hơn một chút.

Nói xong An Lạc đem mũi tên từ trong lồng ngực con hươu rút ra.

Kể cả hắn có giác quan thợ săn, có thể lẩn trốn nguy hiểm, nhưng dã thú có thính giác rất linh mẫn, mùi máu tanh là không gạt được tụi nó.

Đây là một con hươu, không to lắm có lẽ khoảng 5 đến 60kg.

Dùng hai tay cầm nỏ sau đó nhắm một bên mắt ngắm bắn.

Đừng nói giải quyết được hay không, thì có bắn trúng hay không đều khó mà nói.

Mặc kệ hắn dùng sức thế nào cây cung này cũng chỉ hơi hơi cong mà thôi, khoảng cách kéo hết tầm còn xa xa chưa tới.

Hắn nhớ được hắn cũng không để những người kia ném đi.

Lần này cũng không phải gặp nguy hiểm gì, nhìn về một hướng nào đó An Lạc nheo nheo mắt lại.

An Lạc không phải người có tính tò mò, cũng không phải người không s·ợ c·hết.

Mang theo cả con hươu đối với hắn thật sự có chút quá sức, hắn mới có 14 tuổi.

Cái nỏ này có chút nặng nề, thế là hắn đổi tư thế, từ đứng biến thành quỳ một chân, động tác giống như một người lính đang ngắm bắn ở tư thế quỳ.

Phanh một tiếng vang lên.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 18: Rất vừa ý ta