Phàm Nhân Thí Thần
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: không xứng đáng có tên
Không biết có phải do tác dụng của tâm lý hay không nhưng hắn cảm giác nhiệt độ không khí đang từ từ giảm xuống, toàn thân hắn cũng bắt đầu nổi da gà lên.
Trong lúc đó cơ thể An Lạc liên tục co quắp, uốn éo qua lại giống như phải chịu đựng khốn khổ to lớn.
Mặc dù ngất đi nhưng bản năng An Lạc vẫn thấy trên mặt thật khó chịu giống như bị một đoàn chất nhầy bôi trên mặt.
Hắn há miệng định đáp lại nhưng toàn thân hắn bỗng nhiên cứng ngắc.
Mấy lần gọi nhưng không được đáp lại giống như đã chọc giận thứ kia, lần này nó gần như dùng gào thét để kêu lên tên hắn.
Âm thanh hết sức quen thuộc giống như người thân đang gọi hắn nhưng nhất thời hắn lại không nhớ ra là ai.
Thứ kia đã đi nhưng quay lại hoặc là nó không có đi, nó vẫn một mực đứng ở đây trên đầu giường và nhìn hắn chăm chú.
An Lạc không có tỉnh dậy, thứ kia cũng một mực liếm láp mặt hắn khiến mặt hắn cũng sạch sẽ hẳn lên, ngay cả máu mũi do vừa rồi đại não bị xung kích cũng bị nó liếm đến không sót lại chút gì.
Thứ kia còn lại định làm thêm chút gì nhưng lúc này ngoài trời bắt đầu có một chút tia sáng, không biết gà nhà ai gáy to một tiếng.
Tìm hồi lâu không có kết quả nó cũng chú ý tới phía cái giường, thoáng yên lặng một chút tiếng bước chân lại tiếp tục nhưng lần này nó lại là có mục tiêu.
Nhìn hồi lâu sau có lẽ vì 1 lý do nào đó khiến nó không cách nào nhớ được người trước mắt này thế là nó làm ra quyết định. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tỉnh dậy sau hắn cũng không vôi mà đứng lên mặc dù không biết có chuyện gì nhưng hắn cũng đã đoán được chút gì đó.
Cảm giác này giống như bị thú hoang để mắt đến.
Rất gần rất gần rồi, hắn cảm thấy thứ gì đó đang tiếp cận khuôn mặt của hắn, cảm giác lạnh buốt giống như băng đá đè lên mặt hắn khiến hắn không chịu nổi nhưng hắn vẫn cắn chặt hàm răng nhẫn nhịn không để mình phát ra tiếng.
Bỗng nhiên cảm giác lạnh băng biến mất, mọi thứ giống như trở lại bình thường.
Khác biệt với ánh mắt, năng lực "giác quan thợ săn " lại để hắn có khả năng cảm nhận mọi thứ xung quanh cũng như đưa ra cảnh báo, giống như giờ khắc này.
Giống như An Lạc hắn là thợ săn, tổng thể có ba kỹ năng mà trong đó hắn đã kích hoạt lên hai cái, lần lượt là "ánh mắt sắc bén " cùng với "giác quan thợ săn ".
Hắn thật sợ hãi, sợ mình vô ý thức phát ra âm thanh để rồi thứ kia đem hắn g·i·ế·t c·h·ế·t.
Và rồi nó bắt đầu tiến về phía cái giường, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên càng gần.
Âm thanh lại tiếp tục vang lên, lần này so với lần trước càng thêm rõ ràng cũng càng thêm thân thiết nhưng nghe vào trong tai hắn lại khiến toàn thân hắn nổi đầy da gà.
Hắn không có người thân a.
Mặc dù trời tối đen như mực có nhìn đều không nhìn thấy gì nhưng hắn có thể khẳng định được có thứ gì đang nhìn chằm chằm hắn.
Đúng lúc này bên tai hắn vang lên tiếng ai gọi
Bịch bịch
Hắn cũng không có ý thức được nhịp tim của hắn vậy mà cùng tiếng bước chân đồng bộ.
Nằm trên giường hắn yên lặng hồi lâu, hắn đang cố gắng thông qua lắng nghe âm thanh để xác định nơi phát ra nguy hiểm.
Vậy thì sao hắn lại có cảm giác thân thiết đâu, câu trả lời rất rõ ràng.
Không cần biết là kiếp trước hay kiếp này hắn đều là một mình đều là cô độc, có thể nói hắn không biết cái gì là tình cảm của gia đình của người thân.
Oooooo
Chương 8: không xứng đáng có tên
"An Lạc, An Lạc ngươi nghe thấy không? "
Chỉ thấy nó lại một lần nữa tiếp cận bộ mặt An Lạc nhưng lần này nó cũng không lại liếm láp bộ mặt An Lạc như lúc trước.
Tiếng bước chân ban đầu chỉ là bồi hồi đi quanh quẩn trong nhà giống như đang tìm cái gì, mặc dù hồi lâu chưa có tìm được nhưng từ tiếng bước chân có thể thấy được nó không hề vội vàng.
Tiếng bước chân dừng lại ngay phía trên đầu giường hắn.
An Lạc giờ khắc này có chút sợ sệt, mỗi một lần tiếng bước chân vang lên nhịp tim của hắn lại không tự chủ được nhảy cao lên một chút.
Giờ khắc này trong mũi hắn chảy ra hai hàng máu tươi, cuối cùng giống như không chịu được nữa hắn không có lựa chọn nào ngất đi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Rất lâu sau đó, có thể là nó đã liếm láp chán chê sau nó dừng lại. Ánh mắt nó nhìn chăm chú lên An Lạc thời khắc này nó giống như bị đứng hình vậy, toàn thân nó không hề nhúc nhích ánh mắt cũng không rời khỏi An Lạc dù chỉ chút xíu giống như nó muốn ghi khắc bộ mặt này vào sâu trong linh hồn mãi mãi không quên.
" An Lạc, An Lạc ngươi đâu rồi " (đọc tại Qidian-VP.com)
Mỗi một tiếng bước chân lại giống như đang giẫm lên trái tim An Lạc khiến hắn cảm giác hô hấp bắt đầu không được thoải mái.
Chương 8: không xứng đáng có tên (đọc tại Qidian-VP.com)
Vốn dĩ còn muốn ngủ nhiều thêm chút nữa nhưng hắn không thể không tỉnh lại bởi vừa rồi năng lực "giác quan thợ săn " của hắn vậy mà để hắn cảm ứng được nguy hiểm cũng liên tục đưa ra cảnh báo.
May mắn tất cả những đây đều rất nhanh đi qua, thứ kia thu lại cái lưỡi. An Lạc cũng yên lặng trở lại. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cái lưỡi giống như con đỉa luồn lách qua bờ môi An Lạc sau đó chui vào trong miệng hắn.
Cái lưỡi một mực kéo dài ra cũng đi từ miệng rồi qua cổ họng rồi một mực tiến vào sâu bên trong.
Thứ kia hình như có phát giác thế là nó dùng lưỡi liếm láp mặt An Lạc giống như đang nếm thử đồ ăn trước khi chính thức dùng bữa.
Năng lực "ánh mắt sắc bén " cho phép hắn nhìn mọi thứ với chuyển động chậm, tuy nhiên năng lực này chỉ có thể kích hoạt sau khi năng lực thứ hai kích hoạt.
Nó há to miệng, cái lưỡi bên trong bắt đầu kéo dài ra sau đó thẳng đến miệng An Lạc.
Tiếng bước chân không có tiết tấu gì chẳng biết từ nơi nào vang lên, tuy rất nhẹ nhưng ở trong hoàn cảnh này lại được vô hạn phóng đại.
Bịch bịch
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến
An Lạc lần nữa há miệng ra muốn đáp lời nhưng thời điểm mấu chốt năng lực "giác quan thợ săn " lập tức đột phá cấp độ cũng ngay lập tức phát ra cảnh báo, cảnh báo lần này so với trước đó càng mạnh mẽ hơn cũng để hắn tỉnh táo trở lại.
"An Lạc, An Lạc ngươi ở đâu? Nghe thấy ta sao ?"
Đợi hồi lâu không thấy có động tĩnh gì nữa An Lạc mới thả lỏng thân thể một chút, thần kinh vốn dĩ căng thẳng cũng hơi hơi buông lỏng.
Âm thanh lại lần nữa vang lên nhưng cũng đã có chút thiếu kiên nhẫn.
Lúc này An Lạc đã thức tỉnh, hắn đảo mắt nhìn quanh mọi thứ đều là màu đen, có lẽ đã là đêm khuya.
Trong nhà, thứ kia toàn thân cứng ngắc sau đó không đợi nó làm thêm gì nữa. Bịch một tiếng, thứ kia trực tiếp nổ bể ra sau đó hoàn toàn biến mất ngay cả cặn đều không còn.
An Lạc, An Lạc
Nhắm mắt cắn chặt hàm răng, lần này dù cho có nghe thấy bất cứ thứ gì hắn cũng sẽ mặc kệ không để ý đến.
Tiếng thét giống như tiếng bom nổ đùng đùng trong đầu hắn khiến hắn suýt chút nữa kêu lên nhưng hắn vẫn cắn răng chịu đựng.
Khổng lồ sợ hãi giống như nước biển ập đến, toàn thân vốn đã thả lỏng lại một lần nữa căng cứng trở lại.
Đen kịt một màu cùng với không gian yên tĩnh không một tiếng động làm hắn mất đi khái niệm về thời gian, thời gian vào giờ phút này với hắn giống như đông kết, mãi cho đến khi một âm thanh phá vỡ hoàn cảnh này.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.