Phàm Nhân Ta Muốn Tu Tiên
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 14: Khúc Hồn, phàm nhân khác biệt
P/s: Cảm tạ phú hào Pháp Sư Vô Tâm, đã ủng hộ tác, tác cảm tạ đạo hữu rất nhiều.
Lạc Vũ đã nghĩ ra lý do để Hàn Lập nghe xong, phải cảm động xem hắn hơn thân huynh đệ, sau đó ngày ngày luyện đan cho hắn cắn lên cấp.
Rồi tự mình thoát chiếc mặt nạ đó xuống, một gương mặt sưng phù của cự hán khôi phục nguyên dạng, toàn bộ rút nhỏ lại một chút, kỳ thật thì khuôn mặt sẽ không còn khó coi nữa.
“Trường xuân công của đệ ở tầng sáu có nghĩa là đệ là Luyện khí tầng sáu sao?”
Viên giải dược "Thi trung hoàn" chính là có độc, mà còn là loại độc vô cùng hiếm thấy, theo như lời trên di thư để lại, có thể giải loại độc này thì cũng chỉ có "noãn dương bảo ngọc" mà thôi.
“Đương!" một tiếng trong trẻo vang lên từ chiếc chuông.
“Bởi vậy, nếu muốn giải độc đệ phải đi tới Mặc phủ đồng ý cuộc giao dịch lần này. Nếu không mạng đệ khó giữ!”
“Sao huynh lại biết tu tiên tam đại thiết tắc!”
“Má cái thằng biên kịch, thế mà hắn dám viết là Hàn Lập trúng Mang Ngân Thủ của Mặc lão!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Lạc Vũ tiến lại, vỗ nhẹ vào vai Hàn Lập nói: “Tốt đệ đã không sao, ta cũng phải đi rồi có gì không hiểu thì hãy tìm ta!”
“Là vậy ư!”
“Túi hương?”
Mọi buồn phiền của hắn dường như đã tiêu biến bớt.
"Trương ca, là ngươi sao?" thanh âm của hắn phi thường nhỏ.
Nói xong, Hàn Lập đem thư cho Lạc Vũ đọc.
“Quả thực, đệ không ngờ Mặc lão lại chuẩn bị sẵn âm chiêu như vậy!”
Thì phát hiện ra, cự nhân này nhìn rất quen: "Quen thuộc?"
Thoáng nhìn Hàn Lập liền biết đây là bút tích của Mặc lão, vậy nên hắn liền cầm lên đọc.
Ra tới ngoài, ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào mặt của tên cự nhân, làm cho Hàn Lập đang đánh giá tên cự nhân này.
“Ừ”
“Trương ca, có lẽ giờ này ngươi đã đầu thai chuyển thế, di thể ngươi lưu lại cũng không còn tác dụng gì, vậy cho ta mượn sử dụng, ta nhất định sẽ trân trọng, hi vọng ngươi sẽ không trách cứ ta."
….
“Haz, không phải do đệ mà do chúng ta đã là người tu tiên tâm tính phải mạnh hơn người thường. Hơn hết, thì cuộc sống sẽ có nhiều biến cố sống c·hết là chuyện lẽ thường mà thôi, do đó chúng ta mới tu tiên đi nghịch lại với tự nhiên!”
“Khục!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Thế nào bất ngờ phải không, đây là kỳ ngộ của ta đó!”
“Vì thế mà ta đã đi theo bọn họ vào đây, thì chứng kiến được Mặc lão đoạt xá đệ!”
Lạc Vũ rất thích thú với vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Lập, vì thế mà tủm tỉm cười nhìn Hàn Lập.
"Ngươi nếu đúng là t·hi t·hể của Trương ca, đã không còn hồn phách tự chủ nữa, vậy ta gọi ngươi là Khúc Hồn đi. Hi vọng cuộc sống sau này, ngươi giúp đỡ cho ta một chút."
Khi đọc được những lời này, Lạc Vũ trong bụng mắng to:
Nói xong, từ trong cơ thể Lạc Vũ tỏa một luồng ra pháp lực làm cho Hàn Lập nghiêng ngã lảo đảo, đồ đạc trong thạch thất cũng không thể tránh thoát được.
Nghe được những lời này của Lạc Vũ, Hàn Lập cũng đã tỉnh táo trở lại, đúng vậy giờ hắn đã không còn là phàm nhân nữa rồi.
Cửa đá liền bị tên cự nhân kia, một quyền đập nát sau khi làm xong tên cự nhân này chuyển thân quay về đứng cạnh Hàn Lập, lẳng lặng đứng yên, đợi mệnh lệnh của hắn.
“Đa tạ, Lạc sư huynh!”
Đúng là do Hàn Lập dùng chùy thủ gõ nhẹ vào chuông đồng, làm cái chuông phát ra thanh âm.
...
Hít lấy hít để không khí tươi mới, ở sau là Hàn Lập và tên cự nhân kia thì đang mang t·hi t·hể của Mặc lão ra ngoài.
“Hơn nữa bộ khẩu quyết vô danh đệ tu luyện có tên là Trường Xuân Công gồm có thập tam tầng!”
Hàn Lập đột nhiên kinh ngạc, trong lòng có chút hoảng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chuyện này sao, ta cũng chỉ là tình cờ tìm tới đệ xin thuốc mà thôi, sau đó liền nhìn thấy đệ bị người áo đen gánh đi còn Mặc lão đi trước!”
Còn Hàn Lập thì trợn to mắt, hắn nào ngờ vị Lạc sư huynh trước đây cùng với hắn bái nhập Thất Huyền Môn, mà bây giờ đã là tu tiên giả. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi còn cách cự nhân khoảng hai trượng, Hàn Lập liền dừng bước, hắn không muốn tới quá gần vì để đề phòng bất chắc.
Hắn có chút giật mình, rồi nhìn sang Lạc Vũ gãi mũi nói: “Lạc sư huynh tựa hồ, ta cảm thấy mình quả thờ ơ về kết cục của Trương ca a!”
“Khái! Lạc sư huynh cũng đừng chê cười ta!”
Nói xong những lời cầu khẩn này, Hàn Lập trong lòng mới an tĩnh lại một chút, sau đó quay mặt về phía cự hán nói:
Nghi vấn cứ quanh quẩn trong đầu Hàn Lập. Hắn bắt đầu cẩn thận quan sát, cố gắng tìm ra nguyên nhân.
Ầm~
“Thôi được rồi, ra khỏi đây trước đã!”
Tên cự nhân này, khi nghe theo tiếng chuông thì dừng lại, Hàn Lập thấy có hiệu quả liền ra lệch cho tên cự nhân phá cửa.
Hắn không ngờ rằng lại khác so với anime đến vậy, Lạc Vũ cứ nghĩ Hàn Lập sẽ bị Mang Ngân Thủ của Mặc lão làm cho trúng độc, rồi cần phải có “noãn dương bảo ngọc” để giải độc.
Hàn Lập cũng thấy vậy, hắn lấy ra “Dẫn hồn chuông” đây là một pháp khí để ra lệnh cho tên cự nhân ngoài cửa.
Một lúc lâu sau, Hàn Lập đột nhiên rút ngón tay về, cũng dừng ánh mắt đang nhìn cự nhân, nhưng vẻ mặt đau thương, cũng không xuất hiện trên gương mặt của Hàn Lập.
Hàn Lập cảm khái không thôi, trong tình cảnh này vậy mà Lạc sư huynh cũng dám mạo hiểm cứu hắn, hắn trong tâm hết sức cảm động.
“Tương ứng với thập tam cảnh giới của Luyện khí kỳ!”
“Bên trong thư có gì sao? Mặc lão để lại di ngôn gì mà khiến đệ tâm sự vậy?”
“Lạc sư huynh, sao huynh lại ở đây?”
Thậm chí khuôn mặt này còn tạo cho Hàn Lập có cảm giác quen thuộc.
Đúng lúc Lạc Vũ vừa nghĩ tới đó, thì Hàn Lập nhanh chóng lôi ra một phong thư.
Sau khi xem xong, Hàn Lập ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, sau đó nhăn mày nhíu mắt, tâm sự trở nên nặng nề.
P/s: Cảm tạ phú hào Pháp Sư Vô Tâm, đã ủng hộ tác, tác cảm tạ đạo hữu rất nhiều.
Lần này là sự cảnh tỉnh mà Mặc lão dạy cho hắn.
Hàn Lập liền mừng rỡ không thôi, thêm tên cự nhân này hắn lại thêm một lá bài tẩy.
Trong lòng vẫn có chút phức tạp nhớ lời Mặc lão từng nói "hồn phách đã mất" "tử thi biết đi" Hàn Lập ngửa đầu lên trời, khe khẽ tự nói:
Ngoài nó ra, không còn biện pháp nào có thể giải được nó, cho dù là những thánh dược trị độc trong truyền thuyết cũng là vô pháp giải độc này.
Nhưng mà hiện tại, Hàn Lập trúng chính là độc dược trong viên giải dược, điều này làm cho Lạc Vũ cảm thấy được không nên chủ quan khi biết trước mọi chuyện luôn sẵn sàng cho những tình huống bất trắc.
Chương 14: Khúc Hồn, phàm nhân khác biệt
Lạc Vũ cầm lấy bức di thư, rồi đọc lấy trong thư cũng là những lời nói tự bộc của Mặc lão, điểm chú ý nhất là độc mà Mặc lão để trên người của Hàn Lập.
Lạc Vũ lại giải thích thêm cho Hàn Lập hiểu.
Lạc Vũ không thèm liếc mắt tên cự nhân, mà nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khuôn mặt xấu xí này mới nhìn lần đầu, vậy sao lại cảm thấy quen thuộc cơ chứ?
Lạc Vũ phát ra tiếng, làm cho Hàn Lập khôi phục lại.
Hàn Lập từ trong phong thư cũng đã hiểu ra được tu tiên giới sự tình, nhưng hắn vẫn tò mò vì sao Lạc Vũ lại biết được mấy chuyện đó.
Rời khỏi thạch thất, ra tới ngoài Lạc Vũ liền bị ánh mặt trời chiếu vào mặt, do đó mà hắn phải nheo mắt lại.
Trong sát na, hắn tự nhiên thấy lạnh cả người, không phải hắn lạnh người vì tao ngộ của Trương Thiết, mà hắn lạnh người vì hắn cảm thấy bản thân quá lạnh lùng, không có tình cảm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, nhưng chúng ta chỉ là ngụy tu tiên mà thôi!” Lạc Vũ gật đầu xác minh, nhưng lại bồi thêm vài câu.
Lạc Vũ đã hoàn thành mục đích của chuyến đi lần này, nơi đây cũng đã khiến hắn có cảm giác ngột ngạt.
Đấy chẳng phải là Trương Thiết sao, Lạc Vũ cũng đã biết được chuyện này sẽ xảy ra.
Sắc mặt Hàn Lập có chút trắng bệch, im lặng không nói một hồi lâu mới khẽ vươn hai bàn tay lên, vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt cự nhân.
Tay trái Hàn Lập giơ cao chuông nhỏ, tay phải tùy tiện cầm thanh chùy thủ, cẩn thận đi ra ngoài cửa đá, chậm dãi hướng tới cự nhân.
Lạc Vũ khi nhìn thấy túi hương cũng đoán được vài điều, bên trong chắc sẽ có phong thư của Mặc lão viết trước từ nhiều năm.
Hàn Lập cũng nhận ra bản thân mình, quá đề phòng vì thế đứng lại.
“Ha ha, không ngờ những câu chuyện về tiên gia đều là thật, vậy mà đệ lại là tiên gia!” Hàn Lập lúc này vui sướng không thôi.
"Hàn sư đệ, vậy mà đi chào hỏi một t·hi t·hể, ta cũng chịu đệ đó ha ha." Lạc Vũ muốn thay đổi đi bầu không khí, bi thương này đi vì thế mở lời trêu ghẹo Hàn Lập.
“Ha ha, bởi vì ta cũng là tu tiên giả a!”
Hàn Lập gật đầu, nhưng chợt hắn lại nghĩ ra chuyện gì đó hỏi Lạc Vũ.
Hàn Lập chân tâm thật ý cảm ơn Lạc Vũ, may mà có Lạc Vũ thì những nghi hoặc của hắn mới được giải quyết.
Lạc Vũ phân tích nói.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.