0
Lúc này trên đường cái bên ngoài, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa như có như không, hơn nữa cũng là từ xa vọng đến, càng ngày càng rõ ràng.
Trên Hương gia tửu lâu, Hàn Lập đang tính rời đi, thì bỗng nghe thấy thanh âm huyên náo, làm hắn tò mò mà định nhìn xuống dưới xem có chuyện gì.
Hắn nhớ căn cứ vào tin tình báo của Tôn Nhị Cẩu, tiếng vó ngựa này hẳn là của đại tiểu thư Mặc Ngọc Châu của Mặc phủ từ ngoại thành trở về.
Nghe nói vị thiên kim của Mặc phủ này từ nhỏ đã không thích những gì của con gái, chỉ thích võ nghệ, cũng từ các cao thủ của “Kinh Giao Hội” học được một thân bản lĩnh không tệ.
Chỉ nghe Tôn Nhị Cẩu, nói đôi chút về vị Mặc đại tiểu thư này, làm cho Hàn Lập có phần tò mò về nàng hy vọng sẽ không làm hắn thất vọng.
Hiện tại mười mấy người cỡi tuấn mã đủ màu sắc, đang theo đường cái mà phi nước đại đến.
Dẫn đầu là hai người Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh, trong mắt người đi đường thì Ngô Kiếm Minh mày kiếm mặt lạnh, anh tuấn vóc người thon dài, còn Mặc Ngọc Châu mặc một bộ đồ đi săn đỏ chói, đầu đội mũ màu tím, không cách nào thấy rõ mặt mũi.
Trong thoáng chốc đoàn người của Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh, đã đi qua trước cửa Hương gia tửu lâu, và xẹt qua trước tầm mắt của Hàn Lập cuối cùng là dừng lại ở cửa của Mặc Phủ
Lập tức hai tên gia đinh gác cổng, mặt mày sần sùi tiến lên nghênh đón, hắn hướng về phía Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh cung kính nói:
- Đại tiểu thư, Ngô công tử, các người đã trở về, hôm nay thu hoạch thế nào?
- Cũng không tệ lắm! Thang Nhị, đưa ngựa đi, rồi đem mấy thứ này đi xử lý.
Mặc Ngọc Châu mặc đồ thợ săn anh tư hiên ngang lên tiếng, đưa tay lấy cái mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt diễm lệ kinh tâm động phách, sau đó lập tức từ trên ngựa nhẹ nhàng nhảy xuống.
- Rõ tiểu thư!
Gia đinh gác cửa này tên là Thang Nhị, tựa hồ không dám nhìn lâu khuôn mặt của cô gái này, vội vàng nhận lấy dây cương mà đi vào cửa.
Ở trên lầu 2 của Hương Gia Tửu Lâu, Hàn Lập nhìn xuống đám người này, tuy ở xa nhưng hắn vẫn thấy rõ bảy tám phần khuôn mặt của cô gái này, nhìn chằm chằm vào Đại tiểu thư của Mặc Phủ này.
Hàn Lập không nhịn được hít sâu một hơi, trong đầu hắn những từ ngữ diễn tả vẻ đẹp của mỹ nhân từ trong sách thoảng hiện lên đầu hắn.
Nào thì da thịt trong suốt như tuyết, cánh mũi thẳng tắp thanh tú, hai mắt đen nhánh sáng ngời, đôi môi đỏ hồng mê người, chim sa cá lặn, tu hoa bế nguyệt đại khái chỉ đến thế mà thôi.
Nếu Lạc Vũ biết được ý nghĩ này của Hàn Lập, hắn sẽ nhấn like cho hắn, đúng là người đọc sách có khác, khác hẳn với Lạc Vũ chỉ biết từ “đẹp và cực phẩm”.
Sau một hồi đắm chìm trong sắc đẹp của Mặc Ngọc Châu, Hàn Lập cũng đã tỉnh lại thầm nghĩ:
- Cô gái này chính là Mặc Ngọc Châu sao? Trách không được có thể làm cho tất cả công tử của Gia Nguyên thành trở nên điên cuồng, quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành chính là lời mô tả thích hợp nhất đối với nàng!
Nghĩ vậy, Hàn Lập lại hướng mắt về cái vị thanh niên anh tuấn kia và nam nữ phía sau lúc này cũng đều xuống ngựa, trong đó tự nhiên cũng có người dẫn ngựa đi qua.
Ở dưới Ngô Kiếm Minh lúc này, đang mỉm cười thì thầm to nhỏ pha trò cho Mặc Ngọc Châu, làm cho nàng có phần đỏ mặt, đánh trên vai hắn vài cái, tiếp theo ngượng ngùng liếc hắn vài lần, rồi tính nhấc chân bước vào trong phủ.
Thì chợt lúc này, Lạc Vũ xuất hiện hắn đứng ở trên không trung mượn nhờ pháp lực hùng hậu của bản thân mà thời gian ngắn lăng không.
Trải qua vài lần tính sâu nghĩ kỹ, Lạc Vũ đã ra quyết định đánh nhanh rút gọn, trước là bắt tên Ngô Kiếm Minh này, sau là lấy thân phận của Tu Tiên giả áp trận.
Điều này sẽ khiến đám thế lực đối địch với Mặc Phủ phải cân nhắc thật kĩ xem có dám ra tay với Mặc Phủ hay không.
Vì thế mà Lạc Vũ cũng không muốn dấu nữa, trực tiếp ra tay, thân hình từ trên không trung chợt biến mất, Lạc Vũ thi triển ra "Ảo Ảnh Thân Pháp" cùng "Ngự Phong Quyết" tới cực hạn.
Chợt thân hình của hắn đã xuất hiện ở giữa hai người Mặc Ngọc Châu và Ngô Kiếm Minh, làm cho cả hai giật mình lui ngược về sau mấy bước rồi mới dừng lại.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lạc Vũ cũng làm cho Hàn Lập, ở trên lầu hai của Hương gia tửu lâu bất ngờ đứng dậy.
- Vũ ca!
- Ngươi… ngươi là ai?
Ngô Kiếm Minh lui về phía sau, trong mắt tràn ngập vẻ bất ngờ và hoảng hốt, chỉ tay vào Lạc Vũ nói.
Đám gia đinh và hộ vệ theo Mặc Ngọc châu ra ngoài săn bắt, lúc này cũng đã phản ứng lại nhanh chóng vây quanh lấy Lạc Vũ, còn Yên Ca cùng với một số ít thì đứng trước Mặc Ngọc Châu bảo vệ lấy nàng.
Một tên cầm đầu hộ vệ, mở miệng đe dọa lấy Lạc Vũ.
- Ngươi là ai? Không biết đây là Mặc Phủ sao?
- Tự ý xông vào Mặc Phủ, ngươi không biết từ chết viết thế nào rồi!
- Đại tiểu thư, ngươi và Ngô công tử lui về sau để bọn ta giải quyết người này!
Rồi những tên hộ vệ còn lại cũng tranh nhau nói, cứ như là con ong vo ve quanh tai vậy.
Lạc Vũ cũng không giải thích nhiều với mấy đám tôm tép này, chỉ dùng cặp mắt bình thản nhìn lấy đám người này.
Sau đó hắn chỉ nhẹ nhàng nhấc cánh tay trái lên, chợt pháp lực tuôn ra Lạc Vũ muốn sử dụng "Ngự Vật Thuật" khống chế mấy tên hộ vệ này đứng im lại.
Chỉ thấy hắn phất nhẹ về hướng của đám hộ vệ, toàn bộ cứ như là bị cái gì đó định trụ lại vậy, cả cơ thể không thể nhúc nhích!
- Ực… Tiên … tiên .. sư!
Có kẻ nhận ra được thứ bám trên cánh tay của Lạc Vũ hắn, hoảng sợ lắp bắp nói ra.
Cùng lúc chuyện xảy ra ở trước cửa Mặc Phủ, đã làm cho mọi người chú ý tới, họ liền tụ lại đường Nam Lăng này nhìn lấy chuyện phát sinh trong Mặc Phủ. Rồi châu đầu ghé tai nhau mà bàn luận, xem ai lại dám ở trước cửa của Mặc Phủ mà làm loạn chứ.
Nhưng khi nghe được người của Mặc Phủ nói hai từ “Tiên Sư” lời này làm cho cả cái đường phố Nam Lăng này náo động không thôi, kẻ nào kẻ ấy cũng mở thật to mắt nhìn vào vị thiếu niên trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, đầy kiên nghị của Lạc Vũ.
- Ngươi có nghe thấy gì không?
- Ta đâu có điếc, chẳng lẽ vị thiếu niên kia là Tiên sư trong truyền thuyết hay sao?
Một đám ăn dưa quần chúng, không ngừng nghị luận, có kẻ thì mở mắt thật to để nhìn thấy vị tiên sư trong truyền thuyết bấy lâu nay.
Chuyện này làm cho những tên mật thám, chuyên dình trước cửa của Mặc Phủ theo dõi nhất cử nhất động, cũng phải kinh ngạc không thôi nhanh chóng lui lại, có vài kẻ còn nhanh chóng chạy về báo tin cho thế lực đằng sau.
Tràng diện hết sức là náo nhiệt, cứ như là đang tổ chức lễ hội gì vậy, điều này làm cho Lạc Vũ hết sức là khó chịu.
-Im miệng!
Lạc Vũ chỉ lạnh lùng nói ra, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng tựa hồ vang vọng ở cả cái đường phố Nam Lăng.
Về phần hộ vệ của Mặc Phủ, đang bị Lạc Vũ dùng "Khống Vật Thuật" định trụ lại cũng câm nín lại không dám nói lời nào cả, về phần Ngô Kiếm Minh hoảng sợ run rẩy muốn lui lại.
Thấy không còn tiếng ồn nữa, Lạc Vũ mới đưa mắt nhìn Ngô Kiếm Mình chỉ thấy hắn đang run rẩy sợ hãi không thôi, Lạc Vũ chỉ hừ nhẹ rồi vỗ nhẹ vào túi trữ vật, từ trong đó bay ra một tấm phù lục.
Trực tiếp gián thẳng lên trán của Ngô Kiếm Minh, khi phù lục tiếp xúc với trán của Ngô Kiếm Minh cả người hắn tựa như là bị định trụ lại không còn run rẩy nữa mà đứng nghiêm như khúc gỗ, chỉ thấy trên tấm phù lục này có ba chữ “Định Thân Phù” sơ cấp hạ giai phù lục.
Chỉ như vậy cũng đã đối phó với một phàm nhân từ tên Ngô Kiếm Minh này là đủ rồi.
- Thế nào? Giả làm đệ tử của Mặc lão thích không? Có nghĩ tới ngày bị lộ ra thế nào chưa?
Tam đại câu hỏi của Lạc Vũ nói ra, làm cho tên Ngô Kiếm Minh kinh hoảng không thôi.
Hắn đã nghĩ tới việc bị lộ, nhưng chưa từng nghĩ tới bị một tiên nhân bắt chứ!
- Tiên.. sư .. tiên sư ngài đang nói chuyện gì vậy? Cái gì mà giả mạo?
Ngô Kiếm Minh, cố gắng vùng vẫy một hồi không được, nhưng cảm nhận được miệng vẫn có thể nói chuyện hắn liền giả ngây giả dại nói.
Đứng ở sau lưng Lạc Vũ, Mặc Ngọc Châu ban nãy còn kinh ngạc không thôi, khi nghe câu nói của Lạc Vũ thì làm nàng càng thêm bất ngờ, không hiểu vì sao vị tiên nhân xa lạ này lại biết được thân phận giả của Ngô Kiếm Minh chứ.
Vì không nghĩ ra được gì mà Mặc Ngọc Châu cứ đứng như tượng đá vậy, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Lạc Vũ, thấy được vẻ ngoài anh tuấn, tiêu sái, lại còn là một vị tiên nhân nữa cơ chứ, làm cho trái tim nàng không khỏi đập nhanh hơn bình thường, gương mặt cũng ửng đỏ.
- Ngọc Châu, muội an tâm ta sẽ bảo vệ muội!
Đứng trước mặt Mặc Ngọc Châu là Yên Ca, hắn đang ngưng trọng nhìn lấy Lạc Vũ, nhưng những lời này Mặc Ngọc Châu đều không nghe được, trong mắt nàng chỉ còn mỗi bóng lưng của Lạc Vũ.
- Tiểu Lập, còn không mau xuống đây đi!
Lạc Vũ lúc này cũng đổi sang không nhìn lấy Ngô Kiếm Minh, mà ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu hai của Hương Gia Tửu Lâu.
Thân ảnh của Hàn Lập và Thiết nô, hiện lên trong mắt Lạc Vũ.
Hàn Lập thấy Lạc Vũ đã phát hiện ra hắn, hắn cũng không ngồi xem nữa mà thân hình phi ra khỏi cửa sổ lâu hai.
Theo sát sau Hàn Lập là Thiết Nô, chỉ thoáng chốc hai người Hàn Lập đã xuất hiện trước mắt của đám người hộ vệ Mặc Phủ.
- Vũ ca, xem ra bây giờ huynh mới giải quyết việc ở Mặc Phủ nha?
….