"Di, ngươi tìm được tiểu bình này hình dáng cũng thật đẹp mắt a."
Đông Phương Mộng ở một bên vừa nhìn thấy tiểu bình, nhãn thần sáng lên.
Uông Mãnh nhanh tay che lấy tiểu bình trên tay Hàn Lập, tiếp đó một mặt nghiêm túc nói ra: "Hàn sư đệ, chiếc bình này là một bảo vật vô cùng quan trọng, ngoại trừ ba người chúng ta tại đây sẽ không được để thêm người thứ tư biết về nó."
"Uông sư huynh, không lẽ ngươi biết lai lịch của tiểu bình này?"
Hàn Lập một mặt hồ nghi hỏi Uông Mãnh, Đông Phương Mộng nghe hắn nói như vậy cũng vô cùng hiếu kỳ.
"Vật này... ta từng đọc qua... đọc qua điển tịch, nó gọi Chưởng Thiên Bình, là một loại bảo vật vô cùng huyền diệu, có công năng thúc đẩy linh dược linh thảo, để bọn chúng trong khoảng thời gian ngắn thành thục. Còn vấn đề làm sao mở nắp cũng không có ghi chép."
Uông Mãnh cũng không muốn nói hết toàn bộ về Chưởng Thiên Bình, dù sao nói láo cũng là một môn nghệ thuật, trong lời nói nửa thật nửa giả, trong giả có thật, trong thật có giả, để người khác muốn nắm mà không được, muốn bỏ cũng không xong mới không để đối phương nhìn ra sơ hở.
"Ách, vật này, vật này có lợi hại như vậy sao!?"
"Mãnh ca, ngươi cũng không phải là đang nói đùa đi?"
Đông Phương Mộng cùng Hàn Lập kinh nghi, đều cho là Uông Mãnh đang đùa bọn hắn chơi.
"Ây da, ta đây nói đều là sự thật, Hàn sư đệ, ngươi mau thu lại tiểu bình a."
Hàn Lập lúc này từ nơi sâu xa nhận được một đạo ý nghĩ, muốn đem bình nhỏ này trở thành một bí mật nhỏ của hắn... khụ khụ, tốt a, tuy là Uông Mãnh biết, Đông Phương Mộng cũng biết vốn đã không còn là bí mật tuyệt đối, nhưng chỉ cần hai người bọn họ không nói ra thì bí mật này vẫn được giữ an toàn.
Hàn Lập tin Uông Mãnh cùng Đông Phương Mộng sẽ không là người đem bí mật về tiểu bình tiết lộ ra ngoài, nhất là khi Uông Mãnh như ẩn như hiện biết được thông tin về tiểu bình nhưng vẫn không cùng Hàn Lập cướp đoạt mà lựa chọn khiến Hàn Lập nhanh chóng thu trở về, tiếp đó đem tiểu bình giấu kỹ.
Còn Uông Mãnh, hắn đã có Bát Hoang Chi Thư chí bảo bậc này, so ra cũng không kém tiểu bình của Hàn Lập, cũng không cần cùng Hàn Lập tranh đoạt tiểu bình, huống chi Hàn Lập thế nhưng là Thời Gian Đạo Tổ, nếu như hắn dám có can đảm cướp, Hàn Lập từ tương lai quay trở về thổi một ngụm cũng đủ để hắn linh hồn tiêu tán giữa thiên địa, vô pháp luân hồi.
"Chân ngươi hiện tại ra sao, có cần đi Mặc đại phu nơi đó xem một chút không?"
Uông Mãnh cẩn thận xem xét vết thương của Hàn Lập, hỏi một câu. Do đá phải Chưởng Thiên Bình, ngón chân cái của Hàn Lập tuy đã được băng bó nhưng vẫn là sưng lên rất lợi hại, đều nhanh to gấp đôi ngón bên chân kia, cũng vì thế mà hắn một chân không thể đeo hài.
"Không cần, chút việc nhỏ này cũng không cần phiền đến Mặc đại phu, chính ta có thể tự lo được."
Hàn Lập lắc lắc đầu, nói.
"Uông sư huynh, ngươi thử một chút xem có thể mở ra được nó không?"
Hàn Lập một lần nữa từ trong ngực lấy ra tiểu bình, lần này Uông Mãnh cũng không từ chối mà tiếp nhận đồ vật trên tay Hàn Lập.
Tiếp đó hắn một tay nắm chặt thân bình, một tay mở nắp bình. Phí sức chín trâu hai hổ nhưng nắp bình vẫn y nguyên không chút động đậy, chuyện này cũng không ra ngoài dự đoán của Uông Mãnh, nhưng đối Hàn Lập thì vô cùng ngạc nhiên.
Uông Mãnh từ trước tới nay đều biểu hiện ra thân thủ vô cùng cao cường, nhưng là Hàn Lập để ý nhất là một thân thần lực vô song, siêu thần bạt tụy. Tuy Uông Mãnh chưa từng thể hiện ra bên ngoài nhưng từ khảo thí nhập môn, Hàn Lập ở ngay bên cạnh cũng đã nhìn thấy Uông Mãnh sử xuất thập phần cường đại man lực. Nếu như đến ngay cả Uông Mãnh cũng không thể mở nắp vậy liền không còn có cách nào mở.
"Cái bình này như thế nào lại khó mở vậy a!"
Hàn Lập ảo não nói.
"Nếu không mở được vậy liền đập ra."
Đông Phương Mộng như bị một thứ dẫn dắt, vô ý nói lên một câu.
"Ách, bảo vật như vậy đập hỏng liền không tìm được cái thứ hai a."
Hàn Lập nói.
"Thật sự là không có ý, là ta lỡ lời."
Đông Phương Mộng lúc này mới ý thức được chính mình buột miệng, ngại ngùng cười một tiếng, chỉ tiếc là tiên tư khuôn mặt bị một lớp bùn đất che đậy, sắc mặt có mấy phần giống Hàn Lập, đen đen bẩn bẩn.
"Không sao, nếu như đã là bảo vật vậy liền không dễ dàng đập hỏng như ngươi nghĩ, nhưng ta thấy... vẫn là không đập thì tốt hơn."
Uông Mãnh nói.
"Tốt, Hàn sư đệ, nếu chân ngươi không đáng lo vậy thì mau thu cất Chưởng Thiên Bình a, nói không chừng một lúc nữa liền có người tìm ngươi lấy lại tiểu bình vậy liền nguy to."
Vừa nghe được lời này, Hàn Lập nét mặt có chút biến hóa, vội vàng đem Chưởng Thiên Bình thu vào trong ngực.
Tại trong suy nghĩ của Hàn Lập, chỉ cần không phải hắn chủ động ăn cướp, từ dưới đât nhặt được đồ vật tự nhiên là thuộc sở hữu của hắn. Nếu là đồ vật bình thường, Hàn Lập có thể trả lại người mất, thế nhưng là cái bình này thần kỳ như vậy, chỉ sợ là từ những cái kia phú gia đệ tử hoặc người có thân phận địa vị trên núi rơi, Hàn Lập đối với hai loại người này cũng không có ấn tượng tốt, chẳng những nhặt được đồ không muốn trả lại, còn nghĩ đem đồ giấu đi.
Hàn Lập đem túi da nhỏ treo trên cổ lấy xuống, cái túi da này là khi hắn rời nhà đi, Hàn Lập mẫu thân cố ý dùng một tấm da thú may cho hắn, có thể chống nước phòng ẩm, dùng để đựng một cái bùa bình an chế bằng răng nanh của dã trư. Hàn Lập nới lỏng túi da, đem Chưởng Thiên Bình và bùa bình an bỏ cùng một chỗ, thắt chặt lại miệng túi, một lần nữa đeo trở về trên cổ.
"A, Hàn sư đệ, đó là vật gì?"
Đông Phương Mộng một tay chỉ vào túi da, hiếu kỳ hỏi.
"Đó là bùa bình an mẫu thân ta làm cho ta."
Hàn Lập đáp.
Đông Phương Mộng vừa nghe được, hoạt bát tâm tình đột nhiên tiêu thất, một vẻ u sầu hiện lên trên nét mặt của nàng.
"Đông Phương sư tỷ, ngươi không việc gì chứ, là ta nói sai gì sao?"
Hàn Lập nhìn thấy vậy liền cảm thấy hơi chút có lỗi, hỏi một câu
"Không sao, chỉ là nhớ lại chuyện cũ mà thôi."
Đông Phương Mộng tâm tình vẫn chưa hề tốt lên, buồn bã đáp một câu, tiếp đó nàng quay trở về phòng.
Uông Mãnh thấy vậy liền thở dài một hơi, nội tâm cũng có chút thương cảm.
"Uông sư huynh, ta có nói sai gì a?"
Hàn Lập lại quay sang, hỏi Uông Mãnh.
"Ngươi không nói sai, chỉ là Mộng nhi nàng..."
Uông Mãnh tìm một chỗ kéo Hàn Lập ngồi xuống, đem thân thế Đông Phương Mộng chậm rãi nói ra.
"Thì ra Đông Phương sư tỷ còn có quá khứ bi thảm như vậy."
Hàn Lập nghe được thì cũng thở dài một hơi, nói.
"Tốt, sắc trời cũng nhanh tối, ngươi mau chóng về phòng nghỉ ngơi thật tốt a, chút nữa ta sẽ giúp ngươi mang đồ ăn đến, hơn nữa chân ngươi bị như vậy cũng vô pháp đả tọa tu luyện đi, ."
"Được rồi Uông sư huynh, ngày mai gặp."
"Ngày mai gặp."
Nhìn thấy Hàn Lập rời đi, Uông Mãnh cũng không ở lâu, trực tiếp quay trở về gian phòng của hắn.
Lúc này, Đông Phương Mộng vẫn còn đang ngồi tu luyện, dường như vô ý lời nói của Hàn Lập vừa nãy đã kích thích lòng biến cường của nàng.
Uông Mãnh nhẹ lắc đầu, thở dài một cái liền rời đi, đi lấy đồ ăn.
-----------------------------
Đêm đến, vừa tu luyện hoàn thành, đang chuẩn bị đi ngủ Uông Mãnh cảm thấy bên ngoài linh khí có chút khác thường, dường như phát ra từ gian phòng của Hàn Lập, liếc nhìn một cái Đông Phương Mộng thấy nàng đang thơm ngọt ngủ lấy liền không đánh thức nàng, nhẹ nhàng không một tiếng động rời khỏi gian phòng.
Bởi vì Uông Mãnh cùng Hàn Lập gian phòng là tại cạnh nhau, cho nên vừa bước ra cửa, tình cảnh trước mắt khiến Uông Mãnh cảm thấy vô cùng chấn động.
Một chút xíu bạch sắc quang mang mà mắt trần có thể thấy được từ trên trời giáng xuống, đi qua cửa sổ trên mái nhà duy nhất của Hàn Lập.
Uông Mãnh tiến đến, khẽ gõ cửa phòng Hàn Lập.
"Hàn sư đệ, Hàn sư đệ!"
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, thân ảnh Hàn Lập xuất hiện trước mặt Uông Mãnh.
"Uông sư huynh, ngươi mau đến đây, Chưởng Thiên Bình có chuyện!"
Hàn Lập vội vội vàng vàng đem Uông Mãnh kéo lại gần vị trí đặt Chưởng Thiên Bình. Lúc này, bạch sắc quang mang từ cửa sổ phiêu phiêu rơi xuống, toàn bộ đều tụ tập đến Chưởng Thiên Bình, tạo thành từng điểm sáng trắng lớn chừng hạt gạo, khiến toàn bộ Chưởng Thiên Bình bị một tầng thật mỏng bạch sắc quang mang bao bọc xung quanh.
Bạch quang này phi thường nhu hòa, không chút lóa mắt, mà từ bạch quang có thể cảm nhận được một cỗ cảm giác băng lãnh.
Đang được bạch quang bao vây Chưởng Thiên Bình lộ ra vô cùng mỹ lệ mê người, còn mang theo mấy phần sắc thái thần bí.
Uông Mãnh cùng Hàn Lập hai mắt không chớp, đều bị cảnh sắc trước mặt câu đi hồn phách, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bạch quang bao lấy Chưởng Thiên Bình, cuối cùng bọn hắn cũng phát hiện ra chỗ huyền bí.
Chưởng Thiên Bình đang không ngừng hấp thu bạch sắc quang mang ở xung quanh, mà từng đạo bạch quang vẫn từ cửa sổ rơi xuống, không chút nào muốn ngừng lại.
Uông Mãnh ngửa đầu lên nhìn một chút, tiếp đó đối Hàn Lập nói:
"Hàn sư đệ, hay là chúng ta cầm Chưởng Thiên Bình ra bên ngoài, cho nó hấp thụ đủ bạch sắc quang mang, ta biết một nơi vô cùng bí mật, chắc chắn sẽ không có người nhận ra."
"Tốt!"
Hàn Lập cầm lấy Chưởng Thiên Bình, đem tiểu bình giấu vào trong túi da trên cổ, tiếp đó theo Uông Mãnh đến luyện công chi địa. Lúc này hắn mới cẩn thận đem tiểu bình lấy ra, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Vốn là trôi nổi xung quanh tiểu bình quang điểm tại Hàn Lập chứa vào trong túi da liền biến mất vô tung vô ảnh, nhưng sau khi Hàn Lập đặt Chưởng Thiên Bình xuống, từng đạo từng đạo tia sáng từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn tụ tập tới, từng tia đều so với lúc trong phòng thô hơn rất nhiều. Tiếp đó là đếm không hết bạch sắc quang điểm lít nhít hiện lên tại phụ cận Chưởng Thiên Bình, hình thành một cái bồn ánh sáng cực lớn.
0