Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 43: Ngày tái đấu
Thế bây giờ phiền thì có thể thay đổi được gì không? (đọc tại Qidian-VP.com)
Cô thì thầm tự nói.
"..."
"..."
"Muộn? Vẫn còn chưa tới giờ lên lớp nữa là."
"Cậu không nghĩ một trò có thể dùng lại hai lần đấy chứ? Đừng xem thường quyết tâm của bọn họ."
"Tại... Sao... Ngài lại... Không... Cứu chúng... Tôi."
Một ngày với nửa tiếng, đủ công bằng.
"Cái gì thế kia?"
Dù là trước kia hay bây giờ, Schwarz vẫn luôn vô cùng cố chấp với ma thuật, điều đó không cần phải chứng minh thêm nữa. Nói thật tình, hai người chưa từng thấy hắn sử dụng kiếm bao giờ, một lần cũng không. Vậy mà hiện tại hắn lại yêu cầu một thanh kiếm ư? Điều này không lạ sao? Tất nhiên là lạ rồi, tới mức thậm chí họ còn nghi ngờ mình nghe nhầm.
Cổ họng hư thối, lồng ngực không còn nguyên vẹn, âm thanh mà hiệp sĩ phát ra tựa như những tiếng rít ma quái không thể nghe rõ hoàn toàn ý nghĩa.
"Tại sao... Chúng... Tôi phải c·h·ế·t?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Luật vẫn như vậy thôi, hủy được quả cầu của phe đối phương hoặc cho đến khi bên kia không còn ai có khả năng chiến đấu thì coi như thắng."
"Cần gì thì hãy nói với Noires, em ấy sẽ giúp cậu. Bao giờ huẩn bị xong thì nói, bên kia đã đợi từ lâu, chỉ cần tín hiệu bắt đầu nữa thôi."
"Gì?"
"Đáng lẽ bọn họ không nên cố cản đòn vừa rồi làm gì."
Giẫm chân xuống đất, Schwarz phóng lên hàng trăm mét trên cao, còn chẳng thèm mượn lực giữa chừng bằng Hư Không Đáp Bộ. Sóng xung kích tạo ra một cơn gió nhẹ, thổi qua người Noires và Satella ở gần đó, cuốn theo váy họ tốc lên một chút.
"Nhân tiện..."
"Cái gì cơ? Mới sáng sớm mà đã tới rồi à? Quyết tâm đáng khâm phục đấy."
"Hưm?"
"Sao cũng được." (đọc tại Qidian-VP.com)
Schwarz cười nhạt, gỡ tay Satella ra khỏi cổ áo.
"Được."
"Cơ mà nghĩ rằng như vậy là có thể chiến thắng như lần trước thì ngây thơ quá đấy."
"Muộn là muộn, ở đây tôi mới là người quyết định điều đó."
Bất chợt, một bàn tay phân hủy vươn ra từ trong đống thi thể bên dưới đột ngột tóm lấy chân hắn. Đó là bàn tay của một hiệp sĩ chỉ còn lại nửa thân trên, đầu dập nát mất một góc, bộ giáp trên người cũng rách nát và thủng lỗ chỗ. Đôi mắt trũng sâu vô hồn cùng gương mặt loằng ngoằng giòi bọ như chất chứa nỗi oán hận vô bờ.
"Để tránh việc cậu bảo tôi là một người thiên vị và bất công, còn khoảng nửa giờ nữa là vào học, tôi sẽ cho cậu quãng thời gian đó để chuẩn bị. Thế nào, công bằng rồi chứ?"
Thay vì những âm thanh đứt quãng rợn người truy vấn tội lỗi của hắn, thứ truyền vào tai hắn lúc này là một giọng nói dịu dàng trong trẻo như tiếng chuông ngân.
Gió cuốn đi những giấc mơ không thành, một chút hạnh phúc cũng bị cơn bão c·hiến t·ranh khốc liệt thổi bay.
Vừa chìa mặt tới sân tập, Satella đã khoanh tay buông giọng trách móc, nếu không biết tuổi thật của cô có lẽ sẽ cảm thấy bộ dạng này có chút dễ thương.
"Anh hùng..."
"Không, thế này là đủ rồi."
Quyết tâm chiến thắng của những người đó lớn tới mức luyện tập quần quật cả ngày đêm không chui ra ngoài luôn sao? Schwarz có chút tò mò muốn biết con bài tẩy mà bọn họ định sử dụng để thắng mình là gì. Cơ mà câu trả lời sẽ sớm xuất hiện thôi, bởi vì hôm nay là ngày đó mà.
"Kiếm ư?"
"Cơ mà chỉ có một cái trong đó là thật thôi, cậu chỉ cần phá hủy nó là được rồi."
"...Anh hùng"
Chiến tranh, đó là một danh từ tàn nhẫn, cho dù có là c·hiến t·ranh phi nghĩa hay chính nghĩa đi nữa. Bởi vì mỗi lần nó nổ ra đều đồng nghĩa với nước mắt rồi sẽ lại cạn khô. Cuộc chiến này cũng không phải ngoại lệ. (đọc tại Qidian-VP.com)
"..." Schwarz chỉ có thể câm nín.
Nói như vậy, có phải cuộc sống hiện tại đã đủ bình yên để hắn buông lỏng tâm trí để rồi gặp phải ác mộng thế này? Schwarz không dám chắc như vậy đã đủ để gọi là bình yên chưa, nhưng hắn chắc chắn một điều là thế này tốt hơn nhiều so với quãng thời gian đó.
Không còn gì để nói, Schwarz vuốt mặt, cố gắng ném cái suy nghĩ chạy ra ngoài tìm từ điển dí vào mặt Satella lại.
"Không cần gì thêm à?"
"Công bằng? Ừ hẳn rồi."
"Còn gì nữa?"
Âm thanh ấm áp như ánh mặt trời cuối cùng cũng ló dạng sau mùa đông dài lạnh lẽo, đủ khiến mọi chàng trai phải xiêu lòng đó dấy lên chút ánh sáng le lói trong đôi mắt trống rỗng của hắn.
Schwarz che miệng ngáp dài một tiếng rồi nhảy xuống giường, bắt đầu chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Bên ngoài trời đã sáng tỏ, đã quá muộn để luyện tập buổi sáng như thường lệ rồi. Thật mỉa mai khi việc mơ thấy ác mộng lại khiến hắn ngủ sâu hơn bình thường. Xét về mặt đó, buổi sáng bắt đầu bằng một cơn ác mộng dường như không tệ lắm. Nói thật Schwarz không nhớ nổi đã bao lâu kể từ lần cuối mình gặp ác mộng nữa. Khi mà thực tế đã là một cơn ác mộng c·h·ế·t tiệt khiến thần kinh lúc nào cũng căng như dây đàn thì cần quái gì phải nằm mơ để thấy những điều tiêu cực nữa chứ.
"Cậu tới muộn."
Schwarz nhướng mày, rất muốn đem từ điển đè vào mặt Satella, cho cô ta xem hai chữ "công bằng" có nghĩa như thế nào.
"Anh hùn..."
"Thì bọn họ đã chuẩn bị cả ngày hôm qua mà..."
Như nỉ non, như an ủi, giọng nói ấm áp dịu dàng của thiếu nữ rót mật vào tai hắn.
"Cứ nghỉ ngơi thêm một lúc nữa đi."
"Được rồi, tôi cũng đang định đi đây."
Tuy nhiên, hắn lại không thể cảm nhận được chút an ủi hay trút bỏ được gánh nặng nào mà trái lại, cảm giác bất hợp lý và khó chịu trào ra như thác lũ. Trong giọng nói đó không có sự chân thành.
Một địa ngục c·hết chóc.
Satella ngoảnh mặt đi nơi khác, giống như là đang chột dạ.
Giẫm lên máu mủ tanh hôi, bước qua xương thịt mục rữa, hắn lặng nhìn những gì còn sót lại của chiến trường rồi ngẩng mặt dời mắt lên bầu trời xám xịt. Cơn mưa đỏ thẫm sắc như dao nhuộm cả thế giới đã chuyển dời nhưng mặt trời vẫn chưa chịu ló dạng và không khí thê lương cũng chẳng vì mưa đã tạnh mà biến mất.
"Ngài muốn dùng vũ khí không?" Noires bước tới, trên tay là một thanh gậy phép luyện tập.
"Anh hùng... Tại sao ngài lại... Là kẻ duy nhất... Còn lại?"
"Tốt, chúng ta cũng vào sân đấu thôi."
"Quả nhiên lần đó cậu ta vẫn còn che giấu thực lực..."
Satella bước đến bên cạnh Schwarz, mắt hướng về đầu bên kia không gian, đâu đó trong giọng nói của cô có thể nghe được chút tự hào.
Satella không đáp lại, nếu có thể nhìn xuyên qua tấm băng che mắt của cô lúc này sẽ thấy đôi mắt phía sau đó đang giăng đầy nghi hoặc. Schwarz hôm nay dường như không giống với mọi ngày. Còn cụ thể là không giống chỗ nào, Satella tạm thời không thể nói rõ, chỉ là trực giác của cô cảm thấy như vậy mà thôi. Cho rằng đó chỉ là ảo giác của mình, Satella hắn giọng một cái rồi nói tiếp.
"Anh... Hùng..."
Hắn bước ra cửa, vừa mới mở ra đã thấy Noires đang đứng ngay đó, tay còn đang giơ lên làm động tác gõ cửa. Nhìn thấy hắn đột ngột mở cửa ra như vậy, cô rụt tay lại một cách rất tự nhiên không một chút lúng túng. Rối trước khi Schwarz lên tiếng, Noires đã mở miệng nói trước, cô hắng giọng một cái.
Satella búng tay, một cột sáng bắn lên bầu trời từ giữa trung tâm không gian cá nhân này. Liền sau đó quả cầu bên phía Schwarz cũng phát ra một cột sáng đỏ cao vút, có thể dễ dàng nhìn thấy ngay cả khi đứng ở đầu bên kia của sân đấu.
"Anh... Hùng..."
"E hèm... Sáng bảnh mắt ra rồi đấy, vẫn còn ngủ ư, cậu muốn chịu thua hay sao mà còn chưa tới!"
"Nghĩa là bọn họ ở lì tận một ngày kia à? Chuẩn bị trước một ngày như vậy cũng được nữa hả?"
Luồn những ngón tay vào mái tóc bết lại không rõ là do máu hay chất dịch nào khác, thiếu nữ dịu dàng xoa đầu hắn. Tay còn lại vuốt dọc theo cánh tay phải của hắn, cô để những ngón tay của hai người đan chặt vào nhau.
Cột sáng của phe còn lại cũng đã xuất hiện, một cột, hai cột, rồi mười cột, hai mươi cột, cuối cùng dừng lại ở con số bốn mươi chín.
Thời gian một tuần, nói lâu thì lâu mà nói nhanh thì cũng nhanh. Trong một tuần này, hơi kỳ lạ khi Schwarz không đụng phải bất kỳ ai trong số những nhân vật chính. Bình thường, dù không trực tiếp chạm mặt nhau nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn có thể bắt gặp một vài trong số đó trên hành lang hoặc sân trường từ xa. Ấy vậy mà bây giờ suốt một tuần hắn không thấy tăm hơi ai cả.
Máu vấy lên gương mặt toả sáng mơ hồ ấy, là đỏ tươi như vậy, là chói mắt như thế...
Tạt thêm một vốc nước lạnh từ chiếc thùng gỗ tự làm vào mặt để đầu óc tỉnh táo hơn một chút, Schwarz với lấy chiếc áo choàng treo bên góc nhà khoác lên người, chuẩn bị ra ngoài. Buổi sáng hắn không có tiết học nào nhưng nhớ không lầm thì hình như hôm nay là đúng một tuần sau chuyện của tên pháp sư Hoàng gia và đệ nhị hoàng tử. Đồng thời cũng vừa tròn một tháng kể từ lúc cá cược với Satella. Nói cách khác, hôm nay là ngày tái đấu với nhóm nhân vật chính.
Chương 43: Ngày tái đấu
"Đưa tôi một thanh kiếm đi."
"Mọi thứ đã kết thúc rồi, không cần phải cố gắng nữa, cũng đừng tự trách mình. Ngươi đã làm hết sức rồi, anh hùng của ta."
Mới đầu vẫn có thể nghe thấy vô số âm thanh đứt quãng trộn lẫn vào nhau, rốt cuộc chỉ còn lại hai chữ "anh hùng" ấy không hẹn mà cùng vang vọng khắp nơi.
Phẩy phẩy vài đường kiếm, Schwarz gật đầu nói với Satella.
Nghi ngờ thì nghi ngờ, Noires vẫn lấy ra một thanh kiếm luyện tập rồi trao cho hắn.
"Tốt nhất thì cậu nên nghiêm túc hết mức có thể đi. Để chuẩn bị cho trận đấu này mấy người bọn họ đã đến từ tận hôm qua kia."
Để mặc cho bản thân bị nhấn chìm trong cơn thủy triều xác sống, hắn bật ra một tiếng thở dài khe khẽ. Ánh sáng bị vùi lấp, tầm nhìn trở nên tối đen...
"Hả?"
"Nhóm bên đó vừa có thêm một người, nâng tổng số thành viên lên bảy người. Nếu cậu muốn dùng cách hạ hết thành viên để thắng thì cậu phải đánh bại hết cả bảy người bọn họ đấy. Không phiền chứ?"
"Để khích lệ cho bọn họ, tôi có nên nghiêm túc hơn một chút?"
Nhận ra động tác của hắn, chủ nhân giọng nói hơi dùng sức ghì hắn xuống đồng thời xoay cả thân người hắn hướng về phía mình, mặt đối mặt.
"Tỉnh rồi sao, anh hùng của ta."
Vào lúc đó, hắn choàng tỉnh.
Satella bước tới, tóm lấy cổ áo Schwarz mà kéo xuống, để mặt hắn sát lại gần mình.
Hiệp sĩ gượng dậy, cố gắng bò lên người hắn. Vài xác c·h·ế·t khác cũng dần ngo ngoe cử động, lếch đến bên này. Bắt đầu với một, rồi một vài, cuối cùng là cả chiến trường, lấy hắn làm trung tâm, vô vàn tử thi biến thành một cơn thủy triều vùi lấp hắn vào trong.
Gương mặt và cả thân thể bị át đi bởi ánh sáng nhè nhẹ, hắn không thể nhìn ra dung mạo của người đó trông như thế nào, nhưng dựa trên những đường nét thanh tú mềm mại và âm thanh trong trẻo vừa rồi, hắn có thể mơ hồ đoán được đây là một phụ nữ. Không, phải là thiếu nữ mới đúng.
***
"Bắt đầu đi."
Tuy sự thật đúng là hắn có dậy muộn hơn bình thường, nhưng đấy là bình thường của hắn mà thôi, vẫn còn hơn nửa giờ nữa mới bắt đầu lên lớp.
Không phải Schwarz nhớ thương hay cảm thấy buồn chán vì thiếu vắng sự tồn tại của những nhân vật chính, chỉ là cuốn sổ nhật ký của hắn vẫn đang ở trong tay mấy người đó mà thôi. Không gặp được ai nên tới tận bây giờ Schwarz vẫn chưa có cơ hội lấy lại nó.
"Ngài... Đã bỏ rơi... Bọn tôi ư?"
Không chỉ nhóm nhân vật chính, ngay cả Satella cũng biến mất dạng trong những ngày này. Vì ngày tái đấu đã cận kề, Schwarz đoán rằng khả năng cao là Satella đang giúp nhóm nhân vật chính tăng cường luyện tập để đánh bại hắn.
***
"...Đôi tay này thì có thể cứu rỗi được ai đây?"
Schwarz lắc đầu không cho là đúng.
Sau tiếng vỗ tay của Satella, không gian xung quanh ba người chuyển từ sân cỏ thành địa hình núi đá. Vẫn là không gian cá nhân diễn ra trận đấu tập lần trước. Chỉ có điều thay vì xuất hiện ở trung tâm, lần này Satella trực tiếp đưa Schwarz tới khu vực biên giới của hắn.
Schwarz khoác tay, nhưng không phải vì không cần, hắn chỉ muốn đổi sang thứ khác thôi.
"..."
"Tôi biết." Schwarz đáp lại cộc lốc.
Nếu phải tìm ra điều gì đó tích cực trong cái khung cảnh c·h·ế·t chóc thê lương kia thì có lẽ đó sẽ là bức tranh địa ngục này cũng chính là điểm cuối cùng của cuộc chiến dài dẳng tàn khốc ấy.
Hít sâu một hơi để bình tâm lại, hắn cúi người nhặt một hòn đá dưới chân lên, bóp vụn ra thành một nắm đá nhỏ, không nhiều không ít, vừa đủ bốn mươi chín viên.
Tay Schwarz vung lên, những viên đá vụn trong lòng bàn tay hắn bay ra, đột phá bức tường âm thanh, lao thẳng về hướng những cột sáng xanh bên kia bản đồ. Bởi vì ma sát với không khí mà trở nên nóng đỏ, những viên đá tạo ra một cơn mưa sao băng rực rỡ giữa ban ngày. Bên dưới mặt đất, Satella ngẩng đầu nhìn lên, dù không thể nhìn thấy trực tiếp nhưng lượng ma lực đang dâng trào kia lại không thể qua mặt được giác quan của cô.
Nói rồi hắn khép cửa bước ra ngoài, cùng Noires đến sân tập lần trước.
"Cậu vừa nói gì?"
Schwarz vừa tóm lấy vai Satella vừa chỉ về hướng bốn mươi chín cột sáng đang toả sắc xanh rạng rỡ, mặc kệ cô có nhìn thấy hay không.
Cô bổ sung thêm một câu, không quên lùi về sau vài bước, vừa vặn thoát khỏi tầm với của hắn.
"Sao cũng được..." Schwarz ra vẻ nhàm chán, hờ hững giống như tất cả việc này chỉ làm mất thời gian của hắn.
Thiếu nữ nhấc tay, kéo theo bàn tay của hắn đưa lên mặt, một bàn tay bị vấy bẩn bởi những vệt máu chảy dài. Như thể không nhận ra điều đó, thiếu nữ giữ lấy tay hắn bằng cả hai bàn tay mình, cô nhẹ nhàng cọ nó vào má cùng một tiếng cười khẽ.
Thế giới nhuộm trong sắc đỏ tươi khi cơn mưa máu đỏ thẫm rơi xuống từ những đám mây xám xịt được tạo ra bởi khói lửa c·hiến t·ranh. Vầng thái dương như vỡ tan đi, để lại một khoảng không lạnh lẽo ảm đạm và thảm thiết. Máu chảy thành sông, xương chất thành núi, vô vàn tử thi không toàn vẹn nằm ngổn ngang chồng lên nhau. Đừng nói là nhân dạng, ngay cả chủng tộc, giới tính thậm chí là bạn hay thù cũng đã không dễ để phân biệt rồi. Mùi tử thi cháy khét thối rửa, mục nát quyện cùng mùi máu tanh nồng lấp kín không gian, tởm lợm đến phát ói.
Rút vỏ kiếm ném sang một bên, Schwarz nhảy lên không lần nữa, bóng dáng của hắn chẳng mấy chốc đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu, chỉ có lời nói cuối cùng của hắn là vẫn còn quẩn quanh bên tai Satella và Noires.
"Những người khác đều đã đến rồi, chỉ có mỗi cậu là để tôi phải đợi thế này, không muộn thì là gì?"
Schwarz lại đơ thêm mấy giây vì thái độ đề phòng của Noires với mình, Schwarz không hiểu, trông hắn có nguy hiểm tới vậy không? Về vấn đề này, Schwarz từ chối cho ý kiến.
"Là Tia, Irine và Sylvie à?"
Không thèm đặt ý kiến của Schwarz vào tai, Satella thản nhiên quyết định.
Satella dừng một chút, đợi Schwarz gật đầu ra vẻ không có ý kiến rồi nói tiếp.
"..."
"Ừ, kiếm." Nhưng họ không nhầm, Schwarz đã khẳng định điều đó một lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, khi hắn mở mắt ra lần nữa, xung quanh không có xác c·h·ế·t, cũng không có chiến trường. Đập vào mắt hắn là một bầu trời trong xanh dịu nhẹ, những cơn gió mát lành khẽ vuốt ve gương mặt, lay động mái tóc đen đung đưa qua lại. Phía bên má phải truyền tới cảm giác mềm mại ấm áp đến lạ lùng. Hắn cựa quậy ngồi dậy, muốn xem đó là gì.
"Rốt cuộc..."
Schwarz rơi trở về mặt đất, gương mặt ánh lên chút kinh ngạc.
Schwarz khựng mặt ra trước thái độ gay gắt bất thường của Noires.
Đó là những gì Schwarz nghĩ, nhưng "không phiền" mới là thứ đi ra khỏi miệng hắn.
Thôi được rồi, dù có đè sát từ điển vào mặt Satella thì chưa chắc cô đã đọc được, cứ coi như cho mấy người nhân vật chính chút cơ hội vậy. Dù sao thì kết quả cũng sẽ không khác biệt.
Cơn mưa sao băng ầm ầm lao tới rít gào vạch phá bầu trời. Mắt thấy chẳng mấy chốc là sẽ va chạm với điểm nguồn phát ra những cột sáng xanh thì dị biến bỗng chốc phát sinh. Hàng chục mũi tên ma lực vút bay lên từ mặt đất, bắn chính xác vào những ngôi sao băng đỏ rực, triệt tiêu quá nửa đòn tấn công phủ đầu của Schwarz. Số còn lại không bị bắn hạ bởi ma thuật diện rộng thì cũng bị chặn đứng bởi những bức tường vô hình vững chắc. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Như vậy sẽ đỡ phải bị đánh nằm bẹp rồi."
"Chỉ muốn thử một chút thôi." Hắn nhếch môi cười nhạt.
Satella vừa mới mở miệng định bổ sung thêm mấy điều thì Schwarz đã chen ngang vào, hắn có hơi mất kiên nhẫn rồi.
Cả Satella lẫn Noires đều không khỏi bất ngờ với thứ mà Schwarz yêu cầu.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.