Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 125: Tiến về Tửu Kiếm sơn trang
Hắn ân cần hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từng nhóm người nhanh nhẹn di chuyển, tiếng từng vị chỉ huy ra lệnh vang khắp nơi:
“Nương tử, nàng xác định mình đạo chính là thương đạo đúng chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin mời nộp linh thạch để vào thành, mỗi người năm mươi viên hạ phẩm linh thạch.”
“Trận pháp sư đâu rồi, khu vực này cần xây phòng thủ trận pháp cùng ẩn nấp trận pháp quy mô …”
Trung Châu, tại một khu vực hẻo lánh sâu bên trong Nam Lâm, là địa bàn của mấy vị Yêu Hoàng khiến nhiều người sợ hãi.
Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt để lựa chọn Ô Qua thành, chỉ là bọn hắn muốn đi chu du như hiệp khách nên dù có ở nơi hoang dã cũng quen thuộc, vì thế mới chọn điểm dừng chân là tòa thành trì gặp phải đầu tiên trên đường đi.
May mắn là hắn không dính hào quang của khí vận chi tử vì thế nên chưởng quỹ cũng mau chóng giới thiệu cho hắn gian phòng tốt nhất tại khách điếm.
Âu Dương Phi Vân đứng trên cành của một cái cây cao lớn, bên cạnh là Nam Cung Minh Hà, hai người đang tay trong tay cùng quan sát tất cả mọi người.
Thời gian trước đó, nhờ sự hỗ trợ từ phía Tông Môn cùng Thanh Minh tổ chức hắn có thể thuận lợi tập hợp được rất nhiều bộ hợp kích công pháp.
“Chúng ta là phu thê, chàng không cần phải như vậy, dù sao cũng là bổn phận của th·iếp.”
Trải qua muôn vàn khó khăn, cẩn thận ôn dưỡng để tránh năng lượng quá lớn làm hỏng thanh kiếm, cuối cùng linh kiếm cũng dần phát triển.
Nhanh chóng lấy ra một trăm viên hạ phẩm linh thạch giao cho thủ vệ sau đó hai người thuận lợi tiến vào trong thành.
Bên cạnh là hai người trinh sát đang cẩn thận làm ngụy trang để có thể đảm bảo cho người có thể đóng tại đó thuận lợi tiến hành quan sát từ xa nhanh chóng báo cáo lại tình hình.
Âu Dương Phi Vân lên tiếng giọng hết sức hào sảng cùng thoáng thể hiện khí tức bởi vì hắn không muốn như khí vận chi tử đi đâu cũng chọc phải thị phi lại thêm bên người có một trong số những tuyệt thế mỹ nữ của đại lục thì tránh được vẫn nên tránh.
Thanh toán tiền ở hai ngày một đêm xong hai người lên nhận phòng sau đó cả hai cùng đi xem xét Ô Qua thành. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tia hòa hợp đó không phải do kiếm không tốt hay do hắn, mà kiếm đó được lượng thân mà làm cho người khác, không phải cho hắn.
“Ồ, sao nàng lại nói vậy?” Âu Dương Phi Vân khó hiểu hỏi.
Nam Cung Minh Hà cũng không phải lần đầu tiến tới Trung Châu, do vậy nàng chỉ nhẹ nhàng gật đầu cũng không tỏ ra ngoài ý muốn.
“Chàng không nhận ra cũng phải thôi, nó chỉ mới có sự thay đổi đó trong thời gian cả gia đình chúng ta đi chu du khắp nơi, có lẽ đó là tình cảm của chàng cho th·iếp cùng con vì vậy th·iếp có thể dễ dàng cảm nhận ra.”
Thanh kiếm này cũng chính là thanh kiếm trước đó hắn dùng để diễn luyện để cảm nhận thời cơ đột phá Ngộ Pháp cảnh, về sau khi đột phá cũng ở bên người lại được hắn dẫn đạo vì thế thấm nhuần thiên địa tẩy lễ cùng hắn kiếm đạo pháp tắc.
Cũng bởi vì hai người mặc trang phục của hiệp khách, không có vẻ gì là người có tiền nên cẩn thận vẫn hơn.
---
Nghe vậy, Âu Dương Phi Vân khẽ chạm lấy mình bản mệnh linh kiếm, nhưng không cảm nhận được gì, tuy nhiên hắn không nghi ngờ lời nàng nói.
Nhưng trước hết phải đợi nàng đột phá tới Ngộ Pháp cảnh đã, dù sao thương nghiệp chi đạo hiếm người theo đuổi, chúng ta cũng không có nhiều căn cứ để dựa vào, đành phải từng bước mà đi vậy.”
Hắn cùng ta đều có điểm chung là bản mệnh linh kiếm đều khó lòng theo kịp tự thân tiến bộ, vì thế tại kiếm mộ có thể một lần nữa rèn luyện để bản mệnh linh kiếm thăng cấp.”
Chương 125: Tiến về Tửu Kiếm sơn trang
Nàng kiếm đạo thiên phú không tồi, nhưng thương đạo mới là nàng chính đạo, dù chẳng cần phải tu luyện nhiều nhưng cũng dễ dàng nắm bắt và hiểu biết.
Nam Cung Minh Hà nhẹ nhàng khẳng định. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Không hổ là Trung Châu, dù một tòa thành nằm ở biên giới mà độ phồn hoa cũng không thua kém những tòa thành cỡ vừa ở Nam Vực.” Âu Dương Phi Vân nhẹ nói.
Âu Dương Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà lần này tới Trung Châu không có đoàn xe tấp nập cũng không có xe ngựa xa hoa, chỉ có một con cấp sáu linh mã, thân ngựa đen tuyền trên lưng cõng theo hai người mang trang phục của hiệp khác.
Hai người quan sát cuối cùng chọn lấy một chỗ khách điếm nhìn có vẻ sạch sẽ và đông đúc nhất, dùng linh thức nhẹ nhàng nhắc nhở linh mã để nó ngoan ngoãn không làm hoảng sợ người khác, hai người tiến vào khách điếm.
Nam Cung Minh Hà khẽ nói.
Một vị gác cổng binh lính nhắc nhở Âu Dương Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà.
Mặc dù thanh kiếm đó được hắn khi xưa luyện thành bản mệnh linh kiếm nhưng là thanh kiếm được gia gia đưa cho, tuy cấp độ cao nhưng càng lên cao càng cảm thấy có một tia rất nhỏ không hòa hợp giữa bọn hắn.
Âu Dương Phi Vân lên tiếng, sau đó cả hai người biến mất tại nguyên địa.
“Chưởng quỹ, cho ta một phòng tiện nghi nhất nơi đây.”
Hắn ngón tay nhẹ xoa nàng bàn tay nhỏ nhắn cảm động nói:
Âu Dương Phi Vân tiếp tục nói:
“Có lẽ chàng không nhận ra, thanh kiếm này cũng mang theo tình cảm của chàng.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cảm ơn nàng nhiều năm qua đã hi sinh để ta có thể yên tâm tu hành.”
“Chàng bản mệnh linh kiếm thăng cấp dù sao cũng gian nan, bản thân nó là từ một cây bình thường.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Chỉ là không lâu trước đó cây đó đã sinh cơ lụi tàn, hắn không cưỡng ép dùng linh tài địa bảo duy trì cây đó vì thế lựa chọn lấy phần gỗ tốt nhất làm thành hình kiếm sau đó thay thế cho bản thân trước đó bội kiếm.
Vượt qua nhiều tiểu trấn, Âu Dương Phi Vân cùng Nam Cung Minh Hà điểm dừng chân thứ nhất là Ô Qua thành.
“Đúng thế, tuy nhiên ta lại cảm nhận thấy một tia ấm áp khi sử dụng thanh kiếm này, dù sao nàng cũng biết mà.” Hắn khẳng định.
“Thời gian qua, ta tự thân ôn dưỡng cùng với chậm rãi rút ra nhiều loại linh mộc tinh hoa để thấm nhuần vào kiếm từ đó nó cũng đã có linh tính, thời gian tới có lẽ sẽ có kiếm linh được sinh ra.”
“Chú ý, khu vực này sẽ là kho tài nguyên, cần phải xây dựng kiên cố và phải ngụy trang cẩn thận.”
“Sắp tới Tửu Kiếm sơn trang có tổ chức luận kiếm đại hội, quy tụ rất nhiều kiếm tu trên toàn Trung Châu, có lẽ Diệp Phàm cũng sẽ đến đó, dù sao lần này khen thưởng là tiến vào kiếm mộ giúp uẩn dưỡng linh kiếm.
Tại nhiều vị trí khác nhau cũng có những đội trinh sát đang cẩn thận thiết lập mạng lưới đảm bảo tin tức xung quanh doanh trại.
Âu Dương Phi Vân đáp lời:
“Vậy thì chúng ta thời gian tới phải cẩn thận nghiên cứu những bộ hợp kích thư tịch này để xem có cách nào giúp chúng ta tiến hành hợp kích chiến đấu hay không.
“Phải, trước kia luyện kiếm là vì muốn biểu hiện mình, hiện tại không cần thiết nữa. Thương nghiệp chi đạo mới là th·iếp đúng đắn đạo lộ.”
Nàng nắm chặt tay hắn nói:
“Chàng chuẩn bị tới đâu trước?”
Hắn hiện tại bên thân đeo một thanh mộc kiếm, thanh mộc kiếm này thực sự là kiếm gỗ, làm từ một cây bình thường linh mộc được trồng bởi cha mẹ hắn.
“Mọi việc đều được tiến hành đâu vào đó, chúng ta cũng nên đi thôi.”
Hai người thong thả đi đường nhưng cấp sáu linh mã năng lực không phải kém cỏi, nó đã dời xa khu vực Nam Lâm mà tiến dần tới khu vực phồn hoa hơn của Trung Châu.
Nam Cung Minh Hà lên tiếng hỏi:
Lần này tiến về Trung Châu, Âu Dương Phi Vân lấy lý do là dạo chơi Trung Châu cùng khiêu chiến lấy Trung Châu thiếu niên tài tuấn, mục đích hắn muốn rèn luyện khả năng cùng kinh nghiệm chiến đấu.
Hai người bọn hắn che giấu tự thân khí tức cùng ẩn giấu đi linh mã khí tức vì vậy chẳng khác nào những vị tu sĩ ở xung quanh.
Hắn từ tốn nói ra tiếp theo hai người mục tiêu, Nam Cung Minh Hà nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.