Sáu đánh một mà để thua, còn gọi thêm người khác đến giúp, thì mặt mũi năm lão già bọn hắn biết để đâu?
Thế là cả năm người không quay mặt lại nhìn dù chỉ một lần, ngồi cùng một hướng chém gió trên trời dưới đất để bớt nhục nhã, mặc cho Trịnh Tuấn Kiệt bán hành cho đám cháu nội cháu ngoại của mình, bọn hắn cũng ra lệnh cho hầu cận quan sát ngăn cản, miễn cho mọi chuyện không đi quá xa là được.
Hạ đo ván xong thì Trịnh Tuấn Kiệt ngồi xuống đất, cười cười nhìn Liễu Hướng: “Ngươi biết gì không? Cái thứ võ công mèo cào của ngươi chẳng qua chỉ có thể đánh được đám vô danh tiểu tốt mà thôi, còn đánh với ta mà nói thực sự vẫn còn chưa đủ. Còn nếu muốn báo thù thì đừng ngại đến đây tỉ thí, nhưng vì thời gian của ta rất quý báu, cho nên khi muốn báo thù nhất định phải mang theo lệ phí, còn cái côn này ta tặng cho ngươi coi như là chiến tích sáu đánh một không thắng.”
Trịnh Tuấn Kiệt để lại cái côn rồi rời đi, khi hắn đi qua cũng không quên chào đám hầu cận nói thêm vài câu.
0