0
Rút xong mấy thanh ngân châm, hắn liền xử lý v·ết t·hương tạm thời, còn thanh kiếm ghim xuyên qua bả vai hắn, đến bây giờ vẫn chưa được xử lý, một phần là nếu hắn không xử lý cẩn thận, có thể sẽ khiến bản thân mất máu đến lúc đó sống c·hết khó mà dự đoán trước, hai là rất dễ gây tổn thương vĩnh viến đến chuyển động của vai, làm không khéo rách việc như chơi.
Lúc này hắn móc từ trong áo ra hai lọ sứ nhỏ đặt trên mặt đất, rồi lấy từ thắt lưng ra một ống sắt được niêm phong kỹ càng, hắn mở ra thổi vài cái vào trong đó, một lát sau từ trong ống một ngọn l·ửa b·ùng l·ên.
Hắn đưa ngọn lửa đến trước mũi kiếm, ngọn lửa từ từ bao phủ mũi kiếm mặc cho cảm giác nóng rát từ mũi kiếm chạm vào da thịt hắn, bởi vì lúc này hắn thực sự không còn cách nào khác, vì vừa mới từ dưới sông bò lên, mũi kiếm nhất định ẩn chứa vi khuẩn virus, mà cách khử khuẩn tốt nhất bây giờ là hơ nhẹ qua lửa, tuy đau nhưng vẫn hơn là bị nhiễm trùng.
Cắn răng cắn lưỡi chịu đau gần năm phút cùng với khi rút thanh kiếm kia ra, sắc mặt hắn lúc này tím tái chẳng khác nào tờ giấy hết, máu tươi rỉ ra từ miệng v·ết t·hương, cũng may là hắn biết cách dùng thảo mộc để cầm máu.
Phù~ phù~
“Mẹ nó chứ đau kh·iếp đi được.” Hắn ngồi dựa lưng vào một gốc cây chửi ầm lên, một tay cầm cây kiếm ghẻ làm hắn xuýt c·hết ném sang chỗ khác: “Nữ nhân thối cô cứ đợi đó, chờ lão tử chữa khỏi thương thế lúc đó sẽ cho cô biết như thế nào là lễ độ, đừng tưởng võ công cao cường thì muốn g·iết ai thì g·iết.”
Ngồi chửi rủa một hồi thì hắn lại nảy ra nhiều sáng kiến độc đáo để trả thù, đương nhiên không quên chuyện cầm máu, trong lúc hắn cầm máu thì mấy v·ết t·hương nhỏ sau lưng cũng đã hoàn toàn lành hẳn, riêng chỉ có v·ết t·hương ngay bả vai thì lâu lành hơn.
Hắn lúc này quyết định không vứt thanh kiếm ghẻ này nữa, mà thay vào đó sẽ dùng nó làm một số thứ, nhìn dáng dóc cũng như đường vân trên lưỡi kiếm thì hắn cũng có thể tạm thời đoán được, lai lịch của thanh kiếm này cũng như chủ nhân của nó không bình thường một chút nào.
Nhìn kỹ một hồi thì hắn thấy được một dòng chữ, nhưng hắn lại không thể đọc được vì loại chữ viết này hắn chưa thấy bao giờ, hắn cũng không biết ngôn ngữ ở thời đại này, tuy không thể đọc cũng như viết, nhưng hắn lại có thể nghe hiểu và nói được, mấy lá thư lúc trước là hắn nhờ lão Ngũ viết dùm, chứ thực chất hắn chả biết cái vẹo gì, tiếng Hán không phải tiếng Nôm cũng không nốt
Mù chữ thật là khổ quá đi mà.
“Không được! Không được! Phải mày mò chứ kiểu này thì không ổn, ra đường hành nghề mà không biết viết thì mặt mũi để đâu.”
Hắn lúc nãy vẫn còn ngoan cố nghĩ đến chuyện trả thù, nhưng vì lý do mù chữ cho nên trọng tâm đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, hắn đặt chuyện học chữ lên trên hàng đầu, còn đại sự trong thị trấn vẫn cần phải ủ một thời gian, vì chuyện tranh đấu giữa mấy tên kia càng khốc liệt thì hắn càng có lợi, lúc đó chỉ cần ra một chiêu chí mạng là có thể thâu tóm được hết.
Ngồi nghỉ chán thế là hắn đứng dậy mon men theo con sông tìm đường ra, đi gần một tiếng đồng hồ mới thấy một cây cầu, khi hắn lên được trên cầu thì đúng lúc cũng có một đoàn xe ngựa đi ngang qua, xa hoa cứ phải nói là đỉnh của chóp, hắn nhìn là biết không chọc nổi nên nép nép vào vệ đường, chờ đoàn xe đi qua hắn mới đi tiếp.
Nhưng khi đoàn xe đi ngang qua, từ trong xe ngựa một ánh mắt lướt qua người hắn, con mắt này có màu tím rất huyền ảo.
Trịnh Tuấn Kiệt cảm nhận được ai đó đang dòm mình liền nổi da gà, nhưng hắn không biểu hiện ra bên ngoài, cho đến khi ánh mắt đó không còn nhìn hắn thì hắn mới quay ngoắt đầu lại nhìn.
Hắn cũng chả nói gì mà lặng lẽ rời mắt.
….
Thị trấn.
Khi hắn vừa bước vào thị trấn, thì việc đầu tiên hắn làm là đi tìm đại phu băng bó v·ết t·hương, với mua một chút dược liệu để bào chế thuốc kháng sinh.
Hắn bây giờ chả dám bước về cái ngọn núi kia, bởi vì ở đó lúc này quá nguy hiểm, về đó nhỡ đâu gặp ả kia thì c·hết là cái chắc, chứ không có vụ chạy thoát như lúc sáng, thế là hắn đàng mướn một gian tửu lâu ở tạm, tuy hắn đem theo không nhiều tiền nhưng cũng đủ để hắn dùng trong nửa tháng.
Số tiền hắn kiếm được từ trong tay đám hồ cẩu bằng hữu của Tần Nguyên cũng đã được giấu kỹ, không sợ có người mò ra.
Hắn nằm trên giường, nhưng vì đau quá nên cả đêm không thể ngủ được, đến rạng sáng mới chợp mắt được một tẹo thì mấy con gà c·hết tiệt lại gáy, thế là trên mắt hắn hiện lên một quầng thâm của game thủ.
Mấy ngày sau hắn cũng ở trong nhà tĩnh dưỡng, lúc cần thiết thì mới đi ra ngoài mua vật dụng cũng như thức ăn, v·ết t·hương lúc này cũng đã lành hẳn, hắn cũng không biết vì sao v·ết t·hương lại có thể lành nhanh đến như vậy..
“Tuổi trẻ thật tốt~” Trịnh Tuấn Kiệt tựa lưng vào vách tường, tay cầm kẹo đường liếm liếm, mắt nhìn qua cửa sổ, dòng người bên dưới đi qua đi lại rất náo nhiệt.
Đương nhiên cây kẹo trên tay hắn cũng là do hắn tự tay làm ra, bên trong có dược liệu cũng như hương bạc hà.
Hắn ngồi ở chỗ này thỉnh thoảng cũng thấy có nhiều nam thanh nữ tú, cũng như sĩ tử đi qua đi lại, có thể là do hôm nay là một ngày đặc biệt cho nên mới thấy nhiều như thế, chứ mấy ngày trước đời nào dòng người đông đến như vậy.
Ngồi ngẫm một hồi thì hắn mới nhận ra hôm nay là ngày tổ chức cái hội thơ gì gì đó, nhưng có hội thơ thì làm méo gì thu hút nhiều người đến như vậy, vừa đúng lúc chọc vào cái sở thích ăn chơi của hắn.
“Phải đi xem thử mới được.” Dẫu sao hắn ngồi ở nhà cũng chả có gì để làm, không bằng đi chơi một chút.
Nhưng trước khi đi hắn cũng chuẩn bị một số thứ, chuẩn bị xong hắn ngay lập tức lên đường.
Lúc đi đường hắn cũng thấy không ít thiếu nữ xinh xắn.
“Wao~ Chật! Chật! Mỹ nữ nhiều như mây nha.” Hắn thường ngày làm gì gặp nhiều mỹ nữ đến như vậy, nhiều lắm cũng vài ba người mà thôi, vậy mà ở đây lại tụm ba tụm bảy tám chuyện với nhau.
“Có vẻ như lần này nhất định có chuyện vui diễn ra.” Hắn vừa liếm kẹo mút vừa đi.
Cây kẹo mút to bằng cả một bàn tay đủ màu sắc, vậy nên thu hút rất nhiều ánh mắt, nhiều người xì xào bàn tán, nhất là đám nhóc vài ba tuổi đi phía sau lưng hắn, nhiều đứa còn kêu cha mẹ mua cho chúng, nhưng biết mua ở đâu bây giờ, đến cả bọn họ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy thứ này.
Càng đi hắn lại càng thấy náo nhiệt, dòng người qua lại càng ngày càng đông đúc hơn, dòng người dẫn thẳng ra khỏi thị trấn.
Một lúc sau, hắn đứng trước một cánh cổng lớn, đằng sau là một vườn hoa anh đào, chính giữa vườn đào là một cây đa rất to, tán rộng bao phủ cả một khu vực cực kỳ rộng lớn.
“Ừm…”