0
Nhưng lúc hắn đưa tay gạt đất dính trên mặt thì hắn mới phát hiện ra, đây là đất bình thường, mà hòn đảo hoang kia làm gì tồn tại loại đất này, xung quanh đó hầu như chỉ có cát sỏi san hô chứ đất đâu ra.
Thế là hắn liền chạy một mạch về phía trước, quả nhiên không ngoài dự đoán hắn bây giờ đang ở trong đất liền, vì hòn đảo kia rộng lắm cũng chỉ có mấy kilomet vuông đến cây còn chả có chứ đừng nói là đến đất.
Ngay lúc này đầu hắn lại đột nhiên tê buốt, vô số ký ức ập đến, đôi chân hắn bỗng nhiên không còn sức lực ngã quỵ xuống đất, đầu đau như búa bổ.
Đau đớn đến mức khiến hắn muốn c·hết đi sống lại, trong cơn đau đớn tột độ hắn liền ngất xỉu, không phải là do hắn không chịu được, mà có lẽ là do cơ thể này quá yếu ớt, khi hắn ngất đi bên trong trái tim một ánh sáng màu đỏ quen thuộc lại lóe lên, lần này không phải là hủy diệt mà chính là chúc phúc, mọi v·ết t·hương trên cơ thể đều ngay lập tức lành lại.
Lần tiếp theo hắn mở mắt ra thì lúc này trời đã sáng, việc đầu tiên là hắn đưa tay lên sờ sờ đầu, tuy không còn đau đớn dữ dội như đêm hôm qua, nhưng cơn đau vẫn cứ âm ỉ không dứt, còn những vết bầm v·ết t·hương hở trên người đều đã biến mất.
Hắn ngồi ngơ ngác một hồi rồi thở dài một hơi, chủ nhân cơ thể này vốn là một cô nhi sống một mình ở huyện Thanh Hà, hôm trước lên núi đốn củi liền nhặt được một nén vàng, đi về thì gặp đám cường hào trong huyện t·rấn l·ột, không những thế còn bị trói đánh cho nhừ tử, sau đó còn bị đem đi chôn sống.
“Haiz, tên nhóc này đúng là đen đủi.”
Dứt câu hắn đứng dậy phủi phủ bộ quần áo dính đầy bùn đất, thấy tình hình không thể cứu chữa được liền cởi ra, nhưng khi thấy cái bộ dạng gầy trơ xương thì hắn quyết định mặc lại, còn một lý do nữa là lạnh vãi bìu ra.
Đang đứng phân vân thì hắn nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, thế là hắn vội vã ngồi thụp xuống từ từ ẩn vào bụi cây.
Vài giây sau một đoàn mười mấy người cưỡi ngựa chạy qua, người mặc giáp tay cầm sài đao giống như đang truy đuổi ai đó.
“Mau đuổi theo đừng để ả ta chạy thoát!”
Cha~ cha~
Hắn núp trong bụi cây nhìn nghiêng nhìn dọc cũng có thấy ai đâu, chỉ thấy đám binh lính cưỡi ngựa chạy qua chứ nào thấy cô gái nào chạy qua đâu.
Sau khi đám người kia đi hắn mời từ trong bụi cây chui ra, tìm đường về nhà, nếu không sai thì trong trí nhớ tên nhóc con này sống trong một gian miếu bên ngoài huyện Thanh Hà.
“Móe! Cái sai nhất ở đây là tên nhóc này làm cái quái gì mà yếu đuối như đàn bà vậy! Phù phù.” Hắn vừa đi vừa đưa tay lau mồ hôi, được một đoạn lại phải ngồi nghỉ.
“Cái thân này lếch còn thấy cực chứ đừng nói đến là lên núi đốn củi.” Hắn ngồi dựa lưng vào một gốc cây ven đường nghỉ ngơi.
Ngồi loay hoay một lúc thì hắn thấy đằng xa xa có một cây táo dại, thế là hắn đứng dậy hít một hơi chạy đến chỗ cây táo dại.
Đã đói thì không cần phải ngại, thấy trái cây trước mặt hắn bỗng nhiên tràn trề sức mạnh hẳn ra leo một mạch lên cây, hai tay điên cuồng hái táo cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Ăn gần nửa cây hắn mới thấy no, sẵn tiện hái thêm vài chục quả để ăn dần, lúc thấy no thì cũng là khi hắn buồn ngủ, và chuyện gì đến cũng đến, tâm trí hắn theo gió mùa thu thổi một cái bay mất tiêu.
Khi hắn mở mắt ra thì cũng đã đến chiều muộn, sau vài giây ngớ người hắn liền lấy lại tinh thần tiện thể ngáp vài cái.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn ngủ ngon đến như vậy, kiếp trước hắn chưa lúc nào có một giấc ngủ ngon, chủ yếu là sống trong thế giới hiện đại phức tạp phải mưu toan đủ thứ để sinh tồn.
Nhưng trước khi về lại cái miếu kia hắn còn tiện tay hái sạch mớ táo dại còn sót lại, bởi vì hắn cũng có học lịch sử nên cũng biết sơ sơ về cuộc sống khắc nghiệt của thời cổ đại.
Hái trụi cây táo hắn mới phóng xuống đất đi về, trên đường đi hắn cũng nhìn này nhìn kia, hắn muốn biết thời cổ đại có gì khác hơn so với hiện đại, cuối cùng hắn đặc ra một kết luận là nó tẻ nhạt vcl ra, đi đường cũng chỉ gặp vài ba người đang cuốc đất, thỉnh thoảng thì có tiểu thương chở hàng đi ngang qua.
Nhưng đi được một đoạn thì tim hắn đột nhiên nhói lên một cái, hắn liền nhận ra thứ gì đó đang hiện hữu.
Sợ hãi~
Cơ thể này dường như không nghe theo lời hắn mà run lên giống như gặp thứ gì đó rất đáng sợ, thế là hắn cũng xoay người nhìn xung quanh, quả nhiên là gặp đám lưu manh đầu đường xó chợ c·ướp vàng của tên này, đám kia đang ngồi ung dung trong một quán trà ăn uống hả hê.
Còn hắn thì cũng chả thế làm gì hơn, bên kia người đông thế mạnh, kẻ nào cũng cao to lực lưỡng sức khỏe như voi, còn hắn thì ốm tong ốm teo đến chạy cũng khó khăn chứ đừng nói là đánh nhau để đòi lại những gì đã mất.
“Thôi bỏ đi, chuyện này để sau hẵng tính, bây giờ phải mò về miếu đã.” Hắn vỗ ngực thầm nhủ, dù sao ở cái nơi này ban đêm là cực kỳ lạnh, không kiếm được nơi ở thì có khi hắn sẽ biến thành một tảng băng, với lẽ bây giờ cũng đã sắp đến đông tiết trời cũng xe xe lạnh.
Biết suy nghĩ nên hắn lựa chọn rẽ sang hướng khác tránh chạm mặt mấy tên kia, đi thêm một hai tiếng nữa thì cuối cùng hắn cũng về lại nơi chủ nhân trước kia của cơ thể này sinh sống.
Đứng trước một cái miếu rách nát lòng hắn cũng không khỏi bồi hồi, bức tường nứt nẻ, mái thì thủng lỗ chỗ, đến cả cái cửa cũng bị đem đi mất, tàn tạ đến mức không một loại ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Nhưng vì sinh tồn hắn đành lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong, cũng hên là nhìn bên ngoài đổ nát hoang sơ bên trong cảnh vật cũng đổ nát không kém, tượng la hán trên kia cũng mất đầu, có bên góc tường là có một đống rơm rạ nhìn có vẻ ấm áp, nếu như hắn nhớ không nhầm thì đây chính là chỗ ngủ của tên kia.
Hắn trước kia cũng không có tàn tạ như thế, ít thì cũng có cái ống cống để ở, vài ba mảnh vải để làm chăn sống cho qua ngày, còn tên nhóc này thì chỉ có mỗi bộ đồ rách nát cùng với đống rơm rạ này, suy cho cùng hắn cũng không thể hiểu được tên này làm cách nào để sinh tồn ở nơi quỷ quái này.
Đứng suy nghĩ một hồi thì hắn quyết định ra tay sửa sang lại một chút, dù sao bây giờ có còn hơn không, đống rơm rạ kia hắn sắp xếp lại ngay ngắn bên dưới còn kê thêm một lớp đá để tránh ẩm mốc, còn không quên chạy ra phía sau nhặt thêm vài nhành cây để đốt lửa, bởi vì nửa đêm ngủ mà không có lửa thì khác mẹ gì là đang tự h·ành h·ạ bản thân đâu.
Mà cái việc sửa soạn lại chỗ ngủ nó không tốn quá nhiều sức, mà cái hắn đau đầu là hắn xoay muốn đỏ tay mà vẫn chưa thấy đốm lửa nhỏ nào.
“Đậu phụ, nhanh nào nhanh nào!”
Hắn vừa thầm mắng vừa cố hết sức xoay, cuối cùng sau ba tiếng nỗ lực hết sức thì cuối cùng hắn cũng đã nhóm được lửa, hai bàn tay cũng đã đỏ ửng vì ma sát quá nhiều.