Tôn Trạch chưa nghe hết câu thì liền phản ứng lại: “Trịnh công tử đừng vội, lão phu vẫn còn chưa nói hết mà, Tôn gia ta tuy chỉ là một thương hộ buôn bán vải vóc, và một số mặt hàng dệt may đơn giản, tuy không phải là quá to lớn gì, nhưng nếu có thể giúp được Trịnh công tử thì cho dù có bỏ ra bao nhiêu thì Tôn Trạch ta cũng làm được.”
“Thương vụ này Tôn gia chúng ta bỏ ra bốn trăm quan để ủng hộ, tuy đây không phải là số tiền lớn đối với Trịnh công tử, nhưng dù sao cũng dã là hạn mức cao nhất đối với Tôn gia chúng ta, nếu như muốn nhiều hơn lão phu quả thật lực bất tòng tâm, số tiền này cũng coi như là ơn cứu mạng của công tử dành cho Tôn Quý.” Tôn Trạch nói xong liền lắc đầu thở dài.
Tôn Quý nghe xong tức muốn nhồi máu cơ tim, Tần Thiệu Khiêm thì đứng hình mất 3 giây, hắn nào ngờ được chỉ vài câu trò chuyện ngắn ngủi mà Trịnh Tuấn Kiệt lại có thể thuận lợi móc túi Tôn Trạch bốn trăm quan tiền.
Số tiền này đối với một hộ thương gia buôn bán vải như Tôn gia thì cũng là con số trên trời chứ không phải giỡn chơi.
0