0
Đại khái là khoảng hai tháng trước.
Tả gia.
“Lão gia, lão gia có chuyện không hay rồi…!!!” Quản gia nhà họ Tả từ bên ngoài cổng hốt hoảng chạy vào trong.
Trong tay còn cầm theo một xấp vải lụa vàng óng, nhưng nhìn kỹ thì đầu vải lụa đang bị biến màu, không những vậy đằng sau còn rất nhiều lô vải lụa cũng tương tự như thế, đây đều là vải lụa từ mấy nhà xung quanh đang liên doanh với Tả gia.
Công việc nhuộm vải lụa trước nay đều diễn ra rất thuận lợi, tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà đột nhiên lại xảy ra chuyện này, nếu như không khắc phục nhanh thì lô vải tiến cung phía sau chắc hẳn bị trì trệ, khi đó mọi tai họa chắc chắn sẽ đổ lên đầu Tả gia, gần năm ngàn cây vải lụa không phải là con số nhỏ, mà lô vải lụa hiện tại lại xảy ra chuyện, đây chắc chắn là đả kích cực lớn đối với Tả gia.
Tả Trung Thiên lúc này đang ngồi uống trà nói chuyện cùng với Hoa Cửu, nữ nhân này là chủ một trang viên chuyên phân phối màu nhuộm, Tả Trung Thiên nghe quản gia hốt hoảng chạy vào, tay còn ôm theo một cây vải lụa.
Đương nhiên khi này, Tả Trung Thiên vẫn chưa biết chuyện gì, nhưng sau đó vài giây thì hắn mới hết hồn, khi cầm cây vải lụa.
Không đợi hắn hoàng hồn, bên ngoài lại có người chạy vào, tay chân lấm lem mặt mũi dính đầy lọ than, quần áo còn bị cháy xém, trông cực kỳ chật vật.
“Lão gia kho chứa vải lụa phía Tây bị cháy rồi, hơn hai phần ba số vải lụa đều đã biến thành than cả rồi!!!” Tên này quỳ xuống đất khóc lóc nhìn Tả Trung Thiên, hay tay liên tục lau nước mắt.
Tả Trung Thiên nghe xong cũng sững người.
Cháy? Tại sao lại cháy?!
Không phải lúc sáng mọi thứ đều được kiểm tra ổn thỏa hay sao? Mà nhà kho lúc nào cũng có người túc trực trông coi canh chừng, ngay cả một đốm lửa nhỏ thôi cũng sẽ ngay lập tức bị dập tắt, đương nhiên không phải hắn chủ quan mà là nhà kho đã được hắn cử người đi tuần nguyên cả ngày, vì sắp tới sẽ phải chuẩn bị vải tiến cung, đương nhiên mọi thứ đều phải chuẩn chỉ một cách tuyệt đối.
Sao có thể có chuyện cháy kho vải một cách dễ dàng như thế được.
Hoa Cửu ngồi bên cạnh Tả Trung Thiên cũng hiếu kỳ vểnh tai lên nghe, dù sao năm nay cũng chỉ mới có mai mươi mấy, lòng hiếu kỳ nhiều chuyện cũng phải nói là ngút trời.
Nghe được một chút thì đến cả nàng cũng phải đổ mồ hôi hột, vì đây là cháy kho vải tiến cung, trong khi đó còn không đến hai tuần nữa thôi thì tổng quản trong cung sẽ mang vải đi.
Hai tuần nói ngắn thì cũng không ngắn, nói dài thì cũng không dài, vừa đủ để sản xuất bù đắp kho vải tiến cung, nhưng cái rắc rối mà nàng vừa mới nghĩ đến đó chính là cây vải mà tên kia đang cầm, tỉnh trạng chung thì ổn nhưng hai đầu cây vải đã có dấu hiệu biến màu, có dấu hiệu ngả sang màu xanh, chỉ cần dăm ba ngày nữa thì phân nửa cây vải chắc chắn sẽ giống như chó đốm.
Quy trình làm lụa làm vải nàng không rành, tuy nhiên nếu như nói về khoảng đánh giá thì chắc chắn không thể sai được.
Tuy nhiên nàng cũng thở phào một hơi vì đây không phải là màu mà trang viên nhà nàng bán ra, màu này vốn dĩ chỉ có nhà họ Ngụy một mình nhà họ ngụy mới có thể làm ra, chỗ nàng cũng có thể làm ra màu vàng óng ánh này, tuy nhiên chất lượng chắc chắn khó mà so bì với tên Ngụy Thông kia, vì vải sau khi được nhuộm sẽ óng ánh như được đính kim sa, cái này phía nàng không có cách nào có thể phục chế hoàn hảo.
Tả Trung Thiên lúc này cắn chặt răng, đầu óc như muốn nổ tung, chuyện cháy kho vải tiến vua hắn có thể thừa sức để khắc phục, chỉ cần tăng ca cố gắng hết sức, tuy nhiên cái rắc rối ở đây là vải biến màu, cái này mới là chí mạng.
Đầu hắn cũng đang nghĩ chuyện này nhất định là có ai đó bày mưu hãm hại hắn, nếu không thì sao có thể có chuyện vải có thể biến màu đúng ngay vào lúc này cơ chứ, không những thế kho vải tiến cung phía Tây đột nhiên bị cháy, mà cả hai sự vụ lần này đều xảy ra cùng một thời điểm.
“Khốn kiếp!”
Tả Trung Thiên nổi khùng ném cây vải trong tay sang một bên, cắn răng gắt giọng chửi một tiếng.
Hắn hành sự trước nay đều vô cùng thận trọng, kẻ ngoài khó mà có thể lợi dụng được kẽ hở để ra tay.
Tuy nhiên lần này hắn không biết là bản thân đã lọt vào tầm ngắm của “Gian tặc”.
Lúc đó bên trong thị trấn.
Trịnh Tuấn Kiệt ngồi lầu gác của một tửu lâu, lưng tựa vào ghế hai chân gác lên bàn ngẩng đầu nhìn cột khói đen cao ngút trời kia, cột khói này chỉ cách chỗ hắn ngồi tầm một dặm là cùng, lúc này hắn đột nhiên nhếch môi cười.
“Tả gia ơi là Tả gia, bản thân ta vốn dĩ không muốn dụng chạm gì tới các ngươi, bởi vì, trong trò chơi này các ngươi vốn dĩ đã cận kề chiến thắng, chỉ cần có thể giao dịch nốt cái đơn hàng vải này vào trong cung, thì Tôn gia cùng một số tiểu doanh nhó chắc hẳn không thể nào cạnh tranh lại nổi các ngươi, khi đó bản thân ta muốn nhúng tay vào chắc chắn sẽ rất gian nan.”
“Vậy nên bây giờ cái bè mang tên Liên doanh Tả gia này phải chìm để những cái khác có thể ra khơi rồi.”
Tuy hắn lúc này không có mấy tín nhiệm vào Tôn Trạch, nhưng nhìn vào cách hành sự thì hắn có thể hiểu được Tôn gia hiện tại đang muốn sống chết cùng với Tả gia cùng với đám bè phái, nếu như lần này có thể thành công thì Tả gia nhất định sẽ chịu đả kích cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn nghĩ Tôn gia ra tay chắc hẳn không chỉ dừng lại ở một mình nhà họ Tả, mà còn nhiều kẻ thù khác, dù sao số lượng vải cung ứng cho triều đình lần này rất lớn cho nên nếu như chỉ ra tay với một nhà thì tên Tả Trung Thiên kia ắt hẳn cũng sẽ có cách xoay sở.
Tôn gia lúc trước đã ăn không ít thiệt thòi, lần này quyết tâm nghe theo Trịnh Tuấn Kiệt làm một vố lớn, thành công thì sống không thành thì chết, Tôn gia hắn bây giờ cũng đang đứng bên bờ vực của sự sụp đổ, không liều mạng thì có thể làm gì.
Nếu như các ngươi đã bất nhân thì đừng trách Tôn gia ta bất nghĩa, tuy nhiên Tôn Trạch cũng chẳng thể ngờ đến là có một số chi tiết được Trịnh Tuấn Kiệt thêu dệt vào để kích động Tôn gia.
Cũng trong lúc hắn đang ngồi nhâm nhi ly trà thì thấy một đoàn xe ngựa chạy qua, dẫn đầu là một nữ tử tầm hai mấy, phía sau là hai nam tử cùng với mười mấy người mặc đồ xanh lưng mang theo đao.
Lúc đi ngang qua Nguyên Thảo Chi cảm thấy có ai đang nhìn mình, nên bất giác nàng quay đầu qua lại dò xét, tuy nhiên không nhìn thấy có thứ gì khác lạ nên sau đó thúc ngựa một cái phóng thẳng về phía trước.
Nhìn thấy nữ nhân này Trịnh Tuấn Kiệt không khỏi nhíu mày hắn lúc đó tuy không nhớ rõ bản thân ở trong buổi lễ hội đã làm những gì, nhưng về ấn tượng thì chắc hẳn không thể quên được, nhưng hắn cũng không ngờ được là giác quan của nữ nhân này lại sắc bén như thế, chỉ là nhìn lướt qua một cái cũng ngay lập tức bị phát giác.
Đương nhiên lúc đó hắn cũng không có muốn hành động nữa mà chỉ lặng lẽ rời đi, vì không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán được rằng đám quan binh chạy đến đây để làm gì, đương nhiên là để điều tra vụ cháy.