Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Mộng Ma
Unknown
Chương 5: Thiên cơ lộ
Chương 5: Lộ Thiên Cơ
Một hoá thân của hình tròn bay đến cạnh dòng sông vắt qua không gian vô định.
Mà nơi xa, bóng người thấy hình tròn vẫn chạy liền nhướng mày, y đã có chút không vui.
“Lại chạy?!
Tốt thôi, dù sao mọi chuyện cũng đã sắp xếp ổn thoả.”
Không thèm để tâm đến hình tròn chạy trốn, y đưa mắt đôi mắt đen nhìn về con hồ điệp bay chập chờn trước mặt.
Con hồ điệp sặc sỡ màu sắc dần trở nên mất sức sống, biến trở lại màu đen ban đầu.
Nó lúc này đâu còn sự mỹ lệ, nó lúc này đã còn đâu vẻ đẹp đẽ. Thay vào đó lại là sự bấp bênh chập chờn, mang một loại ý vị t·ang t·hương.
Trên đôi cánh Thập Phiến đã có rất nhiều vết rạn nứt, phía đuôi cánh thậm chí còn có dấu hiệu bị vỡ vụn, một vài mảnh cánh mỏng không rõ từ lúc nào đã bị xé mở.
Bóng người như biết trước được điều này nên không có gì bất ngờ.
Bàn tay y đưa lên, dần hướng về con hồ điệp đang bay ấy rồi bắt lấy.
Đinh!
Mà tại nơi khác, hình tròn sau khi biến mất cạnh dòng sông liền đi vào một nơi không xác định.
“Song! Song! Mau ra đây.” Hình tròn vội vàng mở lời nói, tiếng nó vang vọng trong màn đêm.
m thanh hình tròn truyền ra xa, rất xa, nhưng lại không có một thanh âm nào đáp trả.
Thay vào đó, không gian bên cạnh bị xé mở để lộ ra ánh sáng loá mắt.
Đinh!
Hình tròn nhìn mọi hướng xung quanh đã thấy nó ở bên cạnh bóng người hư ảo.
“Đậu!” Hình tròn giật thót mình bay xa ra một đoạn, ngôn từ phong phú của nó không nhịn được thốt lên.
Ý thức nó liên hệ với những hình tròn khác nhưng chỉ có một kết quả duy nhất: Không có.
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Hình tròn đã không nói với giọng như trước mà đã bắt đầu tức giận.
Từ lúc sinh ra đến nay, nó đã lần nào bị ăn thiệt thòi?
“Chỉ cần ngươi đồng ý chuyện vừa rồi!” Bóng người nghiêm túc nói.
Nhìn bóng người cầm trong tay Thập Phiến, hình tròn bỗng nghĩ đến điều gì đó.
“Phá vỡ nó!!!” Hình tròn giọng có mang một chút thách thức.
Nghe được câu nói, bóng người hiểu ngay ý muốn của hình tròn.
“Được!”
Y không chần chừ mà đáp trả.
Dưới ánh nhìn hình tròn, bàn tay y đang cầm Thập Phiến hơi động như dùng sức nắm.
Choang! Thập Phiến bị y bóp nát vụn. Bóng người mở tay ra, những mảnh vỡ của xác và cánh bướm theo gió trời bay loạn xạ.
Nhìn thấy vậy, hình tròn không hiểu sao lại có chút ngờ ngợ, nó lại không thể tin nói phá thứ này liền phá.
Không phải ngươi coi thứ này là đồng bọn sao? Chẳng nhẽ thứ đấy có thể phục sinh được?
Cũng đúng, dễ dàng phá như vậy chắc chắn có m·ưu đ·ồ.
Trong lúc hình tròn hơi mải hoảng hốt và suy nghĩ, giọng bóng người thình lình vang vọng trong suy nghĩ nó.
“Đến ngươi rồi thiên đạo!”
“Sơ!”
“Sơ!”
“Sơ!”
“…”
Tiếng nói như vang vọng trong phòng kín, khác một điều là giọng nói vang vọng ấy ngày càng một mạnh lên, rất nhanh đã khiến hình tròn không tập trung được.
Những suy nghĩ vốn được sắp xếp đều đặn và ngăn nắp như bị ai đó p·há h·oại thành bừa bộn, thậm chí bắt đầu lan rộng ra, có dấu hiệu không sụp đổ không thôi.
Hình tròn bắt đầu cảm thấy mình sắp trở nên điên dại.
Cuối cùng, nó cũng không nhịn được mà đồng ý:
“Được được được!”
Hình tròn đáp nhanh lại ba tiếng “được” như muốn nói mau dừng lại, âm thanh trong suy nghĩ nó liền nhỏ dần cho đến khi không nghe thấy nữa.
“Tốt! Vậy thì xong rồi, tạm biệt!” Bóng người mỉm cười quay lưng lại bước đi.
Vù! Bóng người hư huyễn đã không còn trong tầm nhìn nó.
“???” Nhìn bóng người đi xa, trong suy nghĩ hình tròn đã xuất hiện muôn vàn dấu hỏi.
Nó cảm thấy mình đã làm sai một điều gì, một điều gì đó rất quan trọng, nhưng suy nghĩ kiểu gì cũng không biết nó đã sai ở đâu.
Dần dần, những suy đoán không đầu mối làm hình tròn cảm thấy giống kiến bò chảo nóng.
Không lâu sau, bên cạnh nó lúc này đang có mấy thứ đồ bay quanh quẩn.
Một con cá chạch trên thân mình loé lên từng tia sét, một hạt giống gì đó không xác định, một quyển sách tên Thái Thượng Vong Tình, một cái lông vũ phát sáng cùng vài thứ đồ lặt vặt khác.
Mấy thứ này như tự nhiên xuất hiện tại bên cạnh làm hình tròn giật nảy mình thét nhẹ:
“Đậu xanh!!!”
Đang chìm sâu trong giấc ngủ, con cá chạch bị câu nói liền giật mình hoảng sợ.
Éc!!!
Trên thân thể dài một gang tay nhỏ bé của nó bất chợt rực sáng hơn mặt trời phía xa.
Oành! Một tia sét thô to bắn nhanh về phía hình tròn, nhưng rồi bị chẻ đôi, bao phủ lấy toàn thế giới.
Tia sét xuất hiện trong nháy mắt lại biến mất như chưa từng.
Đứng chịu mũi sào là hình tròn.
Trong bất giác, từng tầng không gian bảo hộ bao bọc lấy nó tránh cho tia sét vừa rồi chạm đến. Hình tròn đã cảm thấy mọi thứ đều ác ý đối với chính mình.
Chính nó là kẻ vô ý chẻ đôi tia sét, chính nó là kẻ vô ý mở màn cho một thời đại mới này.
…
Ở bên dưới, mọi sinh vật đều ngước nhìn lên bầu trời cao trong xanh, đa số không hiểu sao xuất hiện một tia sáng rực trên bầu trời.
Tại đỉnh núi cao nhất của thế giới này, ngay dưới gốc một cây cổ thụ khổng lồ, một lão già có khuôn mặt hiền hậu đang lặng lẽ ngắm nhìn một quả trái cây còn chưa hề thành thục.
Đằng sau lưng, từng đôi cánh mở ra, toả ra những dải màu sắc đẹp đẽ.
Lão có chín đôi cánh, lấy màu vàng là màu chủ đạo, đôi bàn tay đang nâng một cái chén vàng đựng bên trong một loại nước nào đó.
Nhẹ nhàng ghé chén vàng xuống gốc cây, những giọt nước như ánh sương mai nhuộm thêm màu cầu vồng rực rỡ từ từ rơi xuống gốc cây bên cạnh lão.
Gốc cây này phải nói rất khổng lồ, lão già này đứng dưới dốc cây cũng chỉ như con kiến hôi bò ngay cạnh cổ thụ. Sự hùng vĩ của gốc cây này không thể nào mà tả hết.
Ầm! Tiếng sét thô bạo vang vọng đến nơi này, chén nước chưa hề đổ hết trên tay lão bất chợt ngừng lại. Ngước nhìn lên bầu trời vừa chớp sáng, sắc mặt lão có chút hơi nghi ngờ.
Tuổi thọ lão cũng đã rất cao rồi, mà đây đầu tiên lão được nhìn thấy sét nên sự ngạc nhiên hiện rõ lên trên khuôn mặt già nua hiền hậu ấy.
Dù giật mình bởi tiếng sấm hãi hùng của tia sét nhưng rất nhanh, sắc mặt lại chan chứa nồng đậm sự vui mừng.
“Đã có sấm truyền! Đã có sấm truyền!”
Dường như quá kích động, đôi tay gầy guộc cầm chén vàng cũng không chịu được mà run rẩy theo sự vui mừng của lão.
Nhưng vui mừng đến nhanh mà cũng đi nhanh, một tiếng nói truyền đến lại làm lão nhất thời ngừng thở.
“Báo! Đứa nhỏ Lệ Vi rơi xuống thác, mong ngài sớm đưa ra giải pháp.”
Lão già nghe thế mặt liền đỏ lên, khuôn mặt vốn hiền từ đã khắc thêm một phần hoảng hốt.
“Đại sự xảy ra, thất dực trở lên mau tập hợp!”
Giọng của lão vang vọng khắp ngọn núi, chỉ cần nghe là đã biết lão đang gấp gáp đến nhường nào.
…
Mà dưới đất, tại sâu trong một hang động thẳng tắp, một con thú gì đó đang ngủ say liền bị tiếng sấm vang dội làm cho tỉnh giấc.
Bộ lông trên thân nó dài xoã đất, thậm chí còn vón thành từng cục lớn.
Nói tóm lại là rườm rà, r·ối l·oạn và rất bẩn, chẳng khác cái dẻ lau là mấy.
Con thú này ngẩng đầu nhìn lên, nơi cửa hang trên đỉnh đầu, miệng không ngừng lẩm bẩm câu nói gì đó.
Mà cạnh đó, trong bóng tối.
Đám chim cú đêm vểnh lông tai lên nghe rồi gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Một con cú đêm trong đám ấy không nhịn được mà bay ra cửa hang, mở đôi mắt to tròn mọng nước nhìn ra ngoài thế giới.
Nó mang theo một khuôn mặt lanh lợi đầy ắp trí tuệ với lòng tin muốn báo tin này sớm nhất cho muôn thú ở gần.
Nhưng rồi...
Bộp!
Con cú đâm vào thân cây rồi rơi xuống mặt đất, nó không thể nhìn rõ ban ngày vì ánh sáng quá chói loà.
…
Ngoài biển, phía sâu trong một vòng xoáy nước rộng lớn.
Ba thân ảnh u ám ngồi trên ba cái ghế đối diện với nhau, không khí nơi này trở nên rất lạnh lẽo.
Một tên thân hình béo, một tên thân hình gầy và một tên hình thể bình thường nhưng dường như có thể nhìn xuyên thấu.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Tiếng những ngón tay nhịp nhàng gõ vào thành ghế, những tiếng gió thổi nhẹ trong phòng.
Cả ba thân ảnh đang nghiền ngẫm, chờ đợi một tin tức gì ấy.
Tiếng sấm từ trời cao vọng xuống, cả ba lập tức từ trên ghế đứng dậy. Sắc mặt của cả ba hơi có chút nặng nề.
“Thất bại rồi! Ta không ngờ lần này lại thất bại nhanh như vậy.” Tên gầy nói.
Cả căn phòng lặng im không tiếng động.
“Vậy... hai ngươi có thông tin về “chuyện đó” chưa vậy?” Tên bình thường như nghĩ đến chuyện gì liền hỏi.
Aiz! Tên gầy nhè nhẹ lắc đầu ngồi xuống không nói. Còn tên béo lại dựa lưng vào ghế, ngẩng mặt lên trần nhà rồi nhắm mắt, những ngón tay tiếp tục gõ nhẹ lên mặt bàn.
Căn phòng lại trở nên thiếu vắng những giọng nói, chỉ còn vài luồng gió vẫn miệt mài rít gào.
Nhưng chính lúc này, rầm một tiếng, cánh cửa lớn của căn phòng bị đạp mở, một tên nào đó lao quá đà nên không kịp dừng lại.
“Cấp báo! Đã…”
Không đợi tên vừa tự tiện lao vào phòng kia nói xong, tên béo đã cắt lời:
“Khoan! Để ta đoán.”
Nói đến đây, hắn nhắm mắt gật gù như hiểu ra gì đấy, mà hai kẻ bên cạnh cũng im lặng chờ đợi.
“Để xem, có phải là tin tức kế hoạch lần này thất bại không?” Tên mập cười híp mắt, sắc mặt tự tin hỏi.
Gấp rút thở ra từng ngụm khí, tên xông vào nghe thế liền sững sờ, đôi mắt hắn chớp chớp tỏ vẻ: Có tin tức này sao?
Nhìn sắc mặt ngơ ngác của tên kia, tên mập vẻ mặt như cứng lại.
“Khục khục!”
Ho nhẹ một tiếng, không để tên mập quá lúng túng, tên gầy đã hỏi tiếp: “Đám hải tộc đến tận đây gây chiến?”
Tên kia lắc đầu: “không phải.”
“Có b·ạo l·oạn?”
“Không phải.”
“Hải tộc và yêu tộc lại đánh nhau?”
“Cũng không phải.”
…
Sau hồi lâu, cả tên mập lẫn tên gầy thay phiên nhau hỏi nhưng đáp án vẫn một câu không đổi, cả hai đã không giữ được bình tĩnh mà tức giận.
Tên mập gầm lên: “Cái lùm chuối! Vậy rốt cuộc là tin gì?”
Cả tên béo lẫn tên gầy và tên mới đến đều đổ dồn ánh nhìn vào tên hình thể bình thường đang híp mắt cười sặc sụa.
“Thực xin lỗi, đã đến giờ giải trí của ta ý mà.” Tên bình thường khoé miệng nhỉnh lên nói.
Trắc! Cái bàn đá lúc này đã không chịu được sức ép của hai tên béo và gầy nên đã vỡ làm đôi.
Mà ngoài cửa, tên xông vào nghe vậy liền ấp úng:
“Thật ra… vẫn không phải!”
...
Trên trời cao nơi hình tròn bay lượn.
Cả hình tròn lẫn con cá chạch đều nhìn nhau, cả hai đều đang trong trạng thái đề phòng.