Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Mộng Ma

Unknown

Chương 7: Tư Yến

Chương 7: Tư Yến


Chương 7: Tư Yến

Bóng người hư huyễn biến mất trong màn đêm, toàn không gian trở về sự tĩnh lặng vốn có.

Phía mặt đất, một lúc trước, tại một nơi nào đó.

“Tư Yến, ngươi là tên phản bội, bọn chúng đút cho ngươi những thứ gì để ngươi làm ra chuyện tàn ác như vậy? Hôm nay, để ta xem ngươi chạy thoát được bằng cách nào!”

“Tên khốn Tư Yến, đã là nam nhân thì dám làm dám chịu, quay lại đây cùng ta phân cao thấp. Nếu ngươi thắng, thì chuyện ngươi nói ta hoàn toàn đồng ý.”

“Tư Yến, ngươi đứng lại cho ta! Nếu ngươi oan, cứ quay về để tộc đàn phân xử. “


Những âm thanh chửi rủa vang vọng trong cánh rừng thưa thớt.

Mà tại đấy, một vị thanh niên mang trên người nhiều vết thương chưa kịp lành lại đang vội vã trốn chạy.

Từng bước chân nhanh nhẹn khiến thân hình hắn luồn lách dễ dàng qua từng loại cây chắn ngang trên đường.

Mà tại phía sau, có ba vị trai tráng khoẻ mạnh đang dốc sức đuổi theo, một trong số đó cầm trên tay cây cung thô sơ cố gắng hướng mũi tên về phía người thanh niên đang vội vàng trốn chạy.

“C·h·ế·t tiệt, chỉ còn một mũi tên cuối cùng.” Tư Kha lông mày nhíu chặt mở lời thầm chửi.

Đã nhiều lần bắn tên vào kẻ phía trước mà lại chưa có một lần gây ra vết thương chí mạng, cùng lắm chỉ tạo ra một vài vết thương nhẹ ở bên ngoài.

Điều này đã làm hắn trở nên cực kỳ khó chịu, vì thế mà sự tức giận luôn treo trên khuôn mặt trong quá trình đuổi bắt.

Lạch tạch… thanh âm dây cung bị kéo căng một lần nữa nhè nhẹ phát ra làm Tư Yến đang chạy nhanh ở phía trước cảm thấy rùng mình.

Máu và mồ hôi nhễ nhại bao trùm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn. Phía sau gáy, từng mảng da gà dựng đứng thi nhau nổi lên.

Dù cho Tư Yến lúc này không nhìn lại đằng sau nhưng với bản năng và tài năng đã làm hắn như có thêm con mắt ở phía sau.

Chính vì thế, theo kinh nghiệm phong phú của chính mình, Tư Yến cảm thấy sự nguy hiểm sắp đến.

Hắn không cần nhìn ra sau cũng biết cảm giác này bắt nguồn từ nơi nào. Vì vậy, Tư Yến bắt đầu chạy luồn lách qua những gốc cây nhiều hơn trước để tránh đi nguồn nguy cơ rình rập này.

Đúng lúc này, tên chạy ngay bên cạnh Tư Kha như nhận thấy điều gì liền hướng tới hai người bên cạnh nhắc nhở:

“Không ổn, hình như hướng đằng trước sẽ có một dòng sông chảy qua, không lẽ hắn định trốn bằng đường này?”

“Ngươi chắc?!” Tư Kha quay mặt sang hỏi lại.

“Nếu không nhầm!” Tên này cũng không rõ ràng lắm nhưng vẫn nói.

Hắn tên Tư Thụ, một trong sáu vị thủ lĩnh của tộc đàn, mà chức vị này chỉ bên dưới chức vị tộc trưởng nên tài năng của hắn là không thể bàn cãi.

Mà bây giờ, hắn cùng Tư Kha và Tư lạc đang cố gắng đuổi bắt Tư Yến, cả bốn người đều đang nắm chức vị thủ lĩnh trong tộc đàn.

Tộc trưởng vừa mới bị ám hại mà nguyên nhân vẫn chưa rõ ràng, mà tất cả lại đều đang nhăm nhe chức vị ấy.

Tư Yến chính là người mà các thủ lĩnh chọn ra để loại bỏ.

Và tất nhiên, trong chuyện này có bảy phần vu oan, ba phần hùa theo và cố ý.

Nếu nói Tư Yến còn một bước nữa là chạm đến vị trí cao quý nhất của tộc đàn thì những người còn lại còn cách xa, ít nhất năm hay bảy bước.

Những chuyện đã và đang xảy ra, chỉ một số người dẫn đầu là bọn hắn mới có chút rõ ràng.

Nắm trên tay cây cung đã kéo căng quá nửa, Tư Kha khó có thể bắn trúng mục tiêu là Tư Yến đang chạy loạn đằng kia.

“Không ổn! Phía trước đúng có một dòng sông, mùi hương này không thể sai được.”

Cảm nhận thấy khí trời hơi ẩm ướt, Tư Kha đã tin tưởng lời nói của Tư Thụ.

Như nhận thấy ý định của Tư Yến, tính tình Tư Kha nóng nảy hẳn lên.

“Đây rồi!”

Cảm thấy một cơ hội sắp đến. Tư Kha không dám chần chừ mà kéo căng hết cỡ cây cung, tinh thần tập trung mà nhắm vào nơi Tư Yến có khả năng cao nhất sẽ tránh tới.

Vút!

Mũi tên đã vót nhọn rời khỏi cung, để lại một tàn ảnh trên nền rừng xanh tốt.

Tên xé gió lao đi cũng là lúc Tư Yến di chuyển đến đúng nơi mũi tên hướng đến.

“Hộc hộc hộc… sắp tới rồi, sắp tới rồi. Ta có thể trốn thoát được kiếp nạn này hay không thì đều phải xem ý trời thế nào.”

“Đáng giận, mấy tên khốn nạn này, nếu lần này mà thoát thì ngày sau…”

Trong suy nghĩ Tư Yến lúc này chỉ có sự tức giận là chủ yếu, nhưng không đợi hắn thầm xong chửi thì phía sau, một cảm giác như tử thần đưa lưỡi hái kề vào cổ làm cho hắn hoảng hồn, phần đường rừng đang định chạy liền đột ngột thay đổi, rẽ về hướng khác theo bản năng.

Phập! Dù tránh né kịp thời nhưng mũi tên bằng cách nào đó vẫn đâm trúng bả vai của hắn.

Tư Yến nhăn mày vì đau đớn, nhưng hắn không dám dừng lại mà tiếp tục chạy.

“Trúng?!”

Đuổi đằng sau, Tư Kha cũng bất ngờ khi lần này mũi tên lại bắn trúng được, nhưng hắn cũng không vui vẻ gì nhiều, vết thương kia không phải điểm chí mạng.

Mũi tên đã hết, Tư Kha không giữ lại mà ném cây cung đang cầm trên tay xuống, tốc độ đuổi theo của hắn cũng vì thế mà tăng lên.

“Tốt!!! Bắn tốt lắm!!! Tư Yến, xem ngươi còn chạy trốn kiểu gì.”

“Tư Yến, dù ngươi có trốn xuống sông cũng không thoát được đâu!”

“…”

Bỏ mặc những lời nói gào thét ở đằng sau, Tư Yến cẩn thận băng qua từng hàng cây chen chúc.

Nhìn đằng trước, một con sông ẩn nấp qua hàng cây cách nơi này cũng không còn xa nữa, hắn lúc này cũng có chút thở phào nhưng sự cảnh giác lại không hề giảm xuống.

Đã quen thuộc nơi này hơn những kẻ đuổi theo sau nhiều, vì thế mà dù bị thương nhưng vẫn gắng mình trốn chạy.

“Tư Yến a Tư Yến, ngươi không thể bỏ mạng tại nơi này. Mẫu thân đại nhân tung tích còn chưa rõ thì bắt buộc ngươi phải tiếp tục sống, lần này phải sống.” Tư Yến vừa chạy trốn vừa tự an ủi lấy chính mình.

Hắn luồn lách chạy qua những gốc cây ngăn cản hắn hướng về phía con sông cần đó, dưới đôi mắt mệt mỏi bao trùm bởi mồ hôi mang ít nhiều một phần ngấn lệ.

“Mẫu thân, người chờ con.”

Rất nhanh, xuyên qua những bụi cây cản trở, Tư Yến cũng chạy đến gần bờ sông, đúng theo như ý muốn ban đầu của hắn.

Đằng trước mặt, một dòng sông không lớn lắm nhưng dòng nước lại cuồn cuộn vô cùng. Một dòng sông bị bao phủ bởi những cơn sóng mạnh cùng bọt nước trắng xoá.

Những hạt nước li ti đua nhau bay lên tạo ra sự trắng muốt của những cơn sóng cuồng bạo kia. Chúng đã nhấn chìm, che lấp đi dòng nước sạch trong phía bên dưới.

Hai bờ sông, từng lớp sỏi cát xếp chồng lên nhau, mà kỳ lạ là hiếm có loại cây nào có thể mọc trên lớp sỏi đá ấy.

Những bước chân chạy của Tư Yến vẫn nhanh đều. Gió mát nhè nhẹ mang theo hơi nước mát của dòng sông thổi lên khuôn mặt mệt mỏi của hắn.

Một cảm giác lạnh buốt như tiếp thêm sức mạnh cho sự tỉnh táo, Tư Yến nhanh chóng đưa ánh nhìn về bờ kia của dòng sông, nơi mà hắn đã có một dự định từ sớm.

Một gốc cây khô vắt ngang qua con sông. Một cây gỗ khô nhìn như rất dễ bị gãy hay bị dòng nước cuốn đi bất cứ lúc nào.

Không chậm trễ hay chần chừ một giây phút nào, Tư Yến cố gắng tăng tốc rồi đạp lên cây cầu mộc mạc ấy.

Phía đằng sau, cả ba người đuổi theo cũng nhận thấy ý định của Tư Yến. Vì vậy, sắc mặt bọn họ trở nên gấp gáp hẳn lên.

Bất chợt, Tư Kha dường như nhớ đến thứ gì liền quay sang nhìn bàn tay Tư Thụ vội vàng nói:

“Nhị thủ lĩnh! Mau lên! Giáo của ngươi!”

“Đã biết.” Tư Thụ nghe thế liền hiểu ý.

Nhìn Tư Yến phía trước đã dẫm đạp được một vài bước chân trên cây gỗ khô thay cây cầu, Tư Thụ lông mày hơi nhíu lại.

Bọn chúng không muốn Tư Yến trốn thoát bằng dòng sông này, lại càng không muốn Tư Yến sang được bờ bên kia. Vì thế, chỉ có thể ngăn chặn bước chân Tư Yến bằng cách này.

Nắm chặt trong tay một đoạn thân cây tre đầu đã được vót nhọn, Tư Kha dùng sức ném thật chuẩn về phía của Tư Yến.

Bờ bên kia sông đã gần ngay trước mắt Tư Yến rồi, chỉ còn một bước thôi là hắn sẽ vượt qua được con sông đấy.

Vù!

Nhưng mà, mùi nguy hiểm lại ập đến bất ngờ, mùi tử thần đang thổi vào sau gáy hắn.

“Lại nữa?!!!”

Tư Yến không cố gắng bước thêm bước nữa về phía bờ, thân hình từ đang chạy liền chuyển thành cúi xuống.

Có điều, hắn chưa kịp đến bờ bên kia thì “rắc” một tiếng, cây gỗ khô mục đã bị gãy ra.

Ùm!!!

Hắn cùng cây gỗ đều rơi vào dòng sông, từng sóng nước trắng xoá vừa văng ra đã bị đám sóng nước nhấn chìm ngay tức khắc.

Ngay tại lúc ba người Tư Kha nghĩ Tư Yến sẽ bị dòng nước cuốn thi thì một bàn tay bất chợt vươn lên khỏi mặt nước. Một bàn tay rắn chắc cầm nắm lấy mũi tên có dính lấy đôi chút thịt và máu cố gắng cắm thật mạnh vào cạnh bờ cát sỏi.

Sạt sạt…

Mũi tên bị sức lực mạnh mẽ của bàn tay cắm găm thật sâu vào lòng sỏi đá.

Ào… từ dưới mặt nước, Tư Yến nắm chặt lấy mũi tên rồi nổi lên, một tay đặt vào bờ cát dùng sức khiến thân thể hắn rời ra xa dòng nước.

Hộc hộc… Khục!

Nhổ ra một ít nước sông làm hắn sặc Tư Yến nhanh chóng hướng đến phía cây tre nhọn bị Tư Thụ ném vào hắn vừa rồi.

Đoạn thân tre ấy đã sớm bay sang và cắm trên nền cát sỏi bờ bên này, vì vậy mà Tư Yến nhanh chóng có thể cầm lấy nó.

Quay mặt nhìn bờ sông bên kia, hắn lạnh lùng nhìn vào ba kẻ vẫn đang còn truy sát hắn.

Chương 7: Tư Yến