Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 633
“( xem thường ) các đại lão, các ngươi làm ơn tìm hiểu bảy tông tội trước được không! Nơi này nguy hiểm nhất là lười biếng sao! Rõ ràng là tham ăn đấy!” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng mà, nếu cẩn thận quan sát, thân thể cậu ta đang ở trạng thái phòng ngự, chỉ cần có người tiếp cận cậu ta, giây tiếp theo, cậu ta có thể có thể đưa người kia vào chỗ c·h·ế·t.
“Tham ăn rõ ràng đó là không chỗ nào không nuốt! Các ngươi biết thao thế sao? Gia hỏa kia chính là điển hình tham ăn!”
Thay đổi thời không là chuyện thần kỳ, mượn xác hoàn hồn càng diệu trung chi diệu(?) hơn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khinh phiêu phiêu một câu như thế lại là làm mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp trầm mặc một chút, đúng vậy, tiểu Quả Quả nhà bọn họ, mất đi một đoạn ký ức rất quan trọng…… (đọc tại Qidian-VP.com)
Phòng phát sóng trực tiếp vĩnh viễn náo nhiệt như vậy, khiến Mạc Vân Quả cảm giác được hơi hơi ấm áp.
“Đúng vậy! Sợ nhất chính là loại người nhìn như vô hại này, một khi bùng nổ lên, tuyệt đối kh*ng b*!”
“Ở đây là vị diện văn minh hiện đại, tham ăn sẽ không cắn nuốt linh hồn đâu nhỉ?”
Nói trở về, Lãnh Ngạo không có ở trong phòng, hắn đang họp với cấp dưới ở nơi khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cửa văn phòng là khóa mật mã, nhưng với thủ đoạn của Mạc Dung, không tới vài phút đã có thể giải quyết, huống chi, đồ công nghệ cao trong công ty Lãnh Ngạo là do một tay Mạc Dung thiết kế.
“Thái độ của lầu trên ta cho điểm tuyệt đối!”
Chương 633
“Làm sao cô lại tới thân thể cô gái này?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nếu…… Ta nói nếu, đây là vị diện hiện đại văn minh, ta không biết tham ăn sẽ ăn cái gì, nhưng nếu là ở các thế giới khác nói, tham ăn hẳn là sẽ cắn nuốt linh hồn người khác.”
Mạc Vân Quả không có ý tiếp cận hắn, cô chỉ ngẩn người nhìn phòng phát sóng trực tiếp thảo luận, đồng thời suy nghĩ về nhiệm vụ của mình.
“Linh hồn?! ( mặt hoảng sợ )”
Mạc Dung đi vào trong, việc đầu tiên là nằm trên sô pha, đi bộ lâu như vậy, cậu ta có chút mệt mỏi.
“Cầu giải thích!”
Edit: Linhlady
“Quản hắn làm gì! Dù sao tiểu Quả Quả còn không phải chưa gặp được tham ăn sao! Gặp rồi nói sau!”
“Tham ăn làm sao lại trở thành nguy hiểm nhất? Tham ăn còn không phải là ăn ăn ăn sao? Tiểu Quả Quả không phải cũng thích ăn ăn ăn sao?”
Mạc Dung hỏi, tuy rằng là câu nói tò mò, nhưng ngữ khí lại nhàn nhạt, thật giống như cậu ta không hề có ý quan tâm đến chân tướng.
Nghĩ đến đây, khóe môi Mạc Dung cong lên thành nụ cười nhàn nhạt, cùng người thông minh giao tiếp, thật là thoải mái.
“Tiểu Quả Quả, trước tiên ngươi tạm thời đừng quăng ngã Mạc Dung, ta cũng cảm thấy hắn thật nguy hiểm!”
“( tiếp tục xem thường ) nếu ngươi thật sự cho rằng là ăn ăn ăn vậy mười phần sai đấy!”
Cậu ta mở miệng hỏi, chẳng qua do quá mức nhàm chán mà thôi.
“Tôi không biết.” Đương nhiên không có khả năng Mạc Vân Quả sẽ nói ra hệ thống, cách tốt nhất là trả lời như vậy.
Lúc này Mạc Vân Quả đã đi theo Mạc Dung vào trong văn phòng của Lãnh Ngạo.
Mạc Dung không biết nên tin hay không, cậu ta cũng không nói thêm gì, nhắm mắt lại, chắc ngủ rồi.
Mạc Dung biết, người con gái này rất thông minh, cực kỳ thông minh, cô nhất định biết hàm nghĩa trong hai câu cậu ta vừa nói.
Cô nhìn thoáng qua phòng phát sóng trực tiếp, trở về một câu “Ta quên mất.”
Rất ít người sẽ hiểu thấu đáo ảo diệu trong đó, cho nên cô trả lời không biết, đương nhiên cũng có lý.
Đúng vậy, quá mức nhàm chán, nhàm chán đến mức, cậu ta không có ý nghĩ muốn sống trên thế giới này.
Mạc Vân Quả ngồi ở bên kia trên sô pha, hơi hơi cúi đầu.
“Tiểu Quả Quả, ta cảm thấy Mạc Dung thật nguy hiểm!”
Có thể nói, trong công ty của Lãnh Ngạo, nơi nào Mạc Dung cũng có thể tùy ý tới.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.