rầm rầm rầm...
Mưa rơi không ngừng rơi xuống, rơi mặt hồ, khiến cho mặt hồ gợn sóng, rơi xuống đường đi, khiến cho đường đi trở nên sình lầy.
Dưới màn mưa xối xả, một thiếu nên đứng như trời trồng ở đó. Tóc hắn ướt đẫm, từng lọn tóc đen dài bết lại dán trên khuôn mặt tái nhợt, vài lọn thấm nước mưa rũ xuống che khuất đôi mắt u uất.
Áo bào trắng trước đây uy nghiêm giờ đã sũng nước, bá·m s·át vào thân thể, vạt áo lấm lem bùn đất, để lộ vẻ tiều tụy đến mức khó nhận ra. Thiếu niên tên là Cố Trường Ca.
Cố Trường Ca đứng sững dưới màn mưa tầm tã, đôi vai cứng rắn mà run rẩy. Gió lồng lộng thổi qua hồ, khiến những gợn sóng cuộn trào như lòng người dậy sóng. Hắn cúi đầu, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống mặt nước đục ngầu, phản chiếu lại một ánh mắt hoang mang, thất thần.
"Vì sao ta lại thua, vì cớ gì ta lại thua!!!" Cố Trường Ca trong lòng gào thét, nhưng không có ai trả lời câu hỏi này của hắn lúc này, chỉ có vô tận tiếng mưa rơi bên tai của hắn mà thôi.
Đúng lúc này, giữa tiếng mưa rào rạt, một giọng nói trầm lạnh, mơ hồ như đến từ hư không, vang lên bên tai Cố Trường Ca:
"Thiếu niên, ngươi muốn mạnh hơn sao, muốn báo thù hay sao?"
Cố Trường Ca giật mình, toàn thân bất giác căng cứng, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác, nhưng rồi nhanh chóng chuyển thành sự chấn động sâu sắc.
Giọng nói ấy dường như không phải của người bình thường, trầm thấp nhưng lại chứa đựng một uy áp vô hình, thấm thẳng vào tâm can y, khuấy động nỗi uất hận sâu kín đang bị đè nén trong lòng.
Cố Trường Ca nuốt một ngụm nước mưa, ngước mắt nhìn quanh nhưng chỉ thấy mưa giăng kín lối, hồ nước trước mặt cuộn sóng dữ dội, tuyệt nhiên không thấy một bóng người nào. Hắn khẽ nhíu mày, nhưng sau đó ánh mắt dần trở nên kiên định, môi mím chặt, như tìm được một tia hy vọng giữa đáy vực tuyệt vọng.
“Ngươi… là ai?” Giọng Cố Trường Ca khàn đặc, nhưng không giấu được sự quyết tâm. “Có thể giúp ta... mạnh hơn sao?”
Giọng nói kia cất lên, đầy vẻ trêu tức nhưng cũng như đang khiêu khích:
"Hừm… yếu nhược như ngươi mà cũng dám cầu sức mạnh sao? Lòng quyết tâm có đủ để trả cái giá phải trả?"
Cố Trường Ca hít sâu, cả cơ thể như run lên bởi một nỗi uất hận khó kiềm chế. Hình ảnh Lâm Phàm đánh bại mình hiện rõ trong tâm trí, khiến đôi mắt y ánh lên ngọn lửa căm hờn:
“Ta không quan tâm cái giá là gì, chỉ cần có thể... có thể đánh bại hắn, bảo vệ danh dự của mình… ta sẽ làm tất cả!”
"Rất tốt." Tinh thần không gian bên trong nhẫn ngọc, Lạc Hàn hài lòng gật đầu, một bộ trẻ nhỏ dễ dạy.
"Nếu không phải hết cách, ta cũng không muốn lừa gạt ngươi nha thiếu niên." Lạc Hàn lầu bầu một câu.
Lạc Hàn nguyên lai là người xuyên việt, hai mươi năm trước từ một nơi xa xôi gọi là Địa Cầu xuyên qua Tinh Vân đại lục.
Hắn vô tình xuyên vào trúng một cái bảo tàng, thời đại này người ta hay gọi là bí cảnh hoặc là động thiên, từ đây cuộc đời của Lạc Hàn bắt đầu cất cánh.
Thông qua bảo tàng Lạc Hàn biết được thế giới này không phải là thế giới trước kia của hắn, không thuộc bất kỳ triều đại nào trong lịch sử mà hắn biết.
Tại thế giới này, có người có thể lấy lực lượng một người quần áp chúng sinh, chân chính tu tiên thế giới. Lạc Hàn khi đó tim đập nhanh liên hồi, kém chút nữa q·ua đ·ời tại chỗ.
Trong bí cảnh, khắp nơi đều có trân quý đan dược, công pháp, pháp bảo... hắn dùng thời gian không đến hai mươi năm, liền trở thành đỉnh cao nhất tồn tại ở thế giới này, Độ Kiếp kỳ cường giả.
Lạc Hàn cũng không đợi tiếp tục ở bí cảnh, hắn muốn xông xáo tu tiên giới, muốn xem quang cảnh bên ngoài là như thế nào, dù sao hai mươi năm ở bí cảnh, khiến hắn đã chán gần c·hết.
Thế giới này cũng không khiến Lạc Hàn thất vọng, Tinh Vân đại lục phi thường náo nhiệt cùng sinh động, cho dù không có internet, không có điện thoại, không có trò chơi online,... nơi này vẫn như cũ khiến người ta khao khát hướng đến.
Đặc biệt là mỹ nữ của thế giới này, mỗi một người đều là sắc nước nghiêng trời, giống như tiên nữ hạ phàm...Lạc Hàn nhân sinh lúc này đạt đến đỉnh phong.
Lạc Hàn một khi xuất thế, rực rỡ đến kinh ngạc, thu hút mọi thứ ở Tinh Vân đại lục này. Nhưng hắn lại giống như một ngôi sao chổi băng qua đại lục, chỉ để lại một vệt sáng thoáng qua rồi biến mất.
Một năm sau, Lạc Hàn siêu việt Độ Kiếp kỳ, bị thế giới này bài xích, theo lý tới nói, hắn sau khi phi thăng, hướng đi tiếp theo chính là Tiên Giới trong truyền thuyết.
Tinh Vân đại lục đã hơn trăm vạn năm nay chưa có tu sĩ phi thăng kể từ sau khi Đạo Tôn phi thăng. Đạo Tôn là một nhân vật truyền kỳ, cảnh giới tu luyện là do Đạo Tôn nghĩ ra, thuật pháp thần thông hiện nay đều dính dáng ít nhiều đến từ vị phi thăng giả truyền kỳ này.
Lạc Hàn phi thăng chính là chuyện lớn nhất Tinh Vân đại lục lúc này, đây chính là một người phá vỡ ngàn năm ghi chép, có thể là người sẽ mở ra thời đại mới cho Tinh Vân đại lục. Hắn có chút nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Phía trên thiên khung, Thiên Môn như ẩn như hiện, từng đợt thiên kiếp kinh thiên động địa kéo đến, sấm chớp cuồng loạn, lôi quang rực rỡ xé tan màn trời. Ánh sáng chói lòa phủ kín mặt đất, mọi vật xung quanh đều run sợ dưới uy áp khủng kh·iếp.
Lơ lửng giữa không trung, người khoác trường bào lộng lẫy bá đạo Long Quân Chí Tôn nhìn xuống phía dưới, có minh hữu, có địch nhân, có ánh mắt hâm mộ hận không thể thay thế chỗ của hắn, có ghen ghét không cam lòng, có người muốn hắn đi thật nhanh, cũng có người không nỡ nhìn hắn đi.
Lạc Hàn có chút thụ sủng nhược kinh, dù cho đối mặt với loại chuyện nhân tiền hiển thánh này không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều sẽ có cảm giác như mới lần đầu.
Nhưng mà, hắn tận hưởng cuộc sống còn chưa đủ nha, đám người Bách Hoa Tiên Cung mỗi một người đều là quốc sắc thiên hương, còn có Hợp Hoan tông, không người nào giống người nào, mỗi một người đều là vưu vật.
Với lại ai biết Tiên giới sẽ có bộ mặt như thế nào, Lạc Hàn nghe trong tiểu thuyết nhắc qua, vô địch tại hạ giới sau khi phi thăng cũng chỉ có thể làm người đào quáng, làm cu li, làm thợ mỏ.
Vì cái gì ta khổ cực hai mươi năm, lại đi Tiên giới làm người làm công?
Không có ai trả lời câu hỏi này, chỉ có một đạo thiên kiếp đánh xuống, Lạc Hàn ánh mắt co rụt, trong lòng chữi thầm:
"Mả mẹ nó, ta bị tâm ma ảnh hưởng." Thấy đạo thiên kiếp kia uy mãnh mười phần, Lạc Hàn biết chuyến này hắn xong đời, liền trong phút cấp bách vận dụng bí pháp, không thành tiên thì cũng có thể đoạt xá một tên nào đó, sau đó tu luyện lại từ đầu.
Rầm rầm rầm...
Từng đạo lôi kiếp đánh xuống đánh nát thân thể của Lạc Hàn, khiến cho bộ thân thể kia hóa làm tro bụi, đám người Tinh Vân đại lục chưa bao giờ thấy phi thăng thành tiên sẽ có hình dạng như thế nào, thấy thân thể Lạc Hàn b·ị đ·ánh thành tro bụi liền nghĩ hắn đã phi thăng thành tiên.
Đám người cùng nhau thi lễ cuối đầu, không biết tên chó má nào còn phụ họa hô to:
"Cung tiễn Long Quân Chí Tôn."
"Cung tiễn Long Quân Chí Tôn" x100
0