0
Ta biết cái rắm, ngươi hỏi ta, ta hỏi ai bây giờ?
Lạc Hàn lầu bầu trong lòng, người trẻ tuổi bây giờ làm sao hỏi nhiều thứ như vậy, thế hệ của ta đều là tự tìm hiểu không nha, cho nên hắn lựa chọn trầm mặc không nói gì.
Thấy Hàn tiền bối không đáp lại, Cố Trường Ca cũng không để ý hai, vẫn tiếp tục đi sâu vào màn sương mịt mù.
Sau một hồi lâu mò mẫm giữa không gian u ám đầy những tiếng thì thầm khó hiểu, cuối cùng, hắn nghe thấy tiếng nước đổ ào ào vang vọng trong màn sương tĩnh mịch.
Hắn vội vàng bước nhanh tới trước, lớp sương mù bắt đầu loãng dần, để lộ một khung cảnh kỳ vĩ và đầy mê hoặc.
Trước mắt hắn hiện lên một dòng thác nước khổng lồ đổ xuống từ trên cao, tạo thành một màn nước trắng xóa.
Từng giọt nước bắn tung tóe, không khí tràn ngập hơi nước lạnh lẽo, tựa như hàng vạn hạt sương trong suốt rải khắp không gian.
Cố Trường Ca bước lại gần hơn, đôi mắt sắc bén không bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Hắn nhận thấy sau màn nước ào ạt ấy lộ ra một khe nhỏ tối tăm. Ánh sáng yếu ớt từ phía bên ngoài không thể chiếu tới, khiến nó như một con thú lớn đang lặng lẽ ẩn mình.
“Hình như phía sau thác nước này còn có một hang động,” hắn thì thầm.
Lạc Hàn nghe vậy hơi trầm mặc, nếu không phải thế giới này không có truyền thuyết về Tôn Đại Thánh, hắn còn nghĩ hang động trước mắt là Hoa Quả Sơn, Thủy Liêm Động.
Ta không thích khỉ...Lạc Hàn lầu bầu, thấy Cố Trường Ca có chút do dự, hắn bình tĩnh lại, cười nói:
"Bên trong có lẽ có cơ duyên của ngươi, cũng có lẽ không có gì, nhưng ta có thể khẳng định với ngươi, bên trong nhất định có nguy hiểm.
Thiếu niên, ngươi sẽ đưa ra lựa chọn nào đây?"
Cố Trường Ca nghe vậy mím môi, đầu óc hắn cấp tốc suy nghĩ, ánh mắt của hắn trở nên kiên định, nói:
"Từ xưa đến nay cơ duyên luôn đi cùng nguy hiểm, ta Cố Trường Ca không còn gì để mất, há lại sợ loại nguy hiểm này, huống chi, ta không nhanh chóng trưởng thành, trả thù Tiêu Phàm nhất định là chuyện viễn vong, ta cũng không thể để tiền bối ngài lỗ lần đầu tư này được."
Ba ba ba~~
Lạc Hàn trong lòng cho Cố Trường Ca một cái tán thưởng, đây mới đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm, sau này nếu như ngươi còn sống, ta liền cho người làm ký danh đệ tử.. Lạc Hàn đối với Cố Trường Ca hài lòng không thôi.
Cố Trường Ca bước vào màn nước lạnh lẽo của thác, cảm giác bị bao vây bởi một cỗ âm khí lạnh buốt, dường như có thứ gì đó đáng sợ ẩn nấp trong dòng thác này.
Khi hắn tiến thêm vài bước, mặt nước bên dưới bỗng nhiên cuộn sóng dữ dội, như một sinh vật sống bắt đầu kéo hắn vào sâu hơn.
Bàn chân như bị giữ chặt bởi một sức mạnh vô hình, khiến mỗi bước tiến trở nên khó khăn đến nghẹt thở. Dù hắn cố sức thế nào, dường như mặt nước cứ cuốn lấy hắn, muốn dìm hắn vào vực sâu.
Trong giây lát, từ hai bên vách đá sau thác hiện lên những ánh sáng xanh lục chớp nháy, tựa như hàng trăm đôi mắt lạnh lẽo đang theo dõi từng cử động của hắn.
Không chỉ là ánh sáng, mà là những ảo cảnh đang mờ mờ hiện lên trong làn nước, những khuôn mặt quen thuộc của các đồng môn đã bỏ mạng trong trận mai phục của ma tu. Từng gương mặt hiện ra, ánh mắt trách móc xoáy sâu vào hắn.
“Đại sư huynh… tại sao huynh không cứu chúng ta?”
Âm thanh yếu ớt mà đau thương vang lên, khiến trái tim Cố Trường Ca như bị bóp nghẹt. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, bàn tay siết chặt đến bật máu.
Thấy những đồng môn sư huynh đệ kia, Cố Trường Ca nội tâm đau đớn, nhưng hắn biết trước mắt những người này chỉ là ảo cảnh, miệng hắn lẩm bẩm:
"Xin lỗi có sư đệ sư muội, ta sẽ vì các ngươi tìm ra chân tướng kẻ đứng đằng sau."
Nhưng tiếng gọi ấy vẫn không ngừng vang lên, những khuôn mặt đồng môn càng lúc càng trở nên sống động, đau đớn.
Cảm giác tội lỗi trỗi dậy trong lòng, xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ của hắn, gần như khiến hắn quên mất mình đang ở đâu.
“Đại sư huynh, tại sao lại bỏ rơi chúng ta?”
Lời nói ấy vang lên ngay bên tai hắn, như tiếng gọi từ trong cõi c·hết. Hắn hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, ánh mắt dần trở nên kiên định hơn.
Cố Trường Ca siết chặt tay, ánh mắt dứt khoát không để bản thân chìm đắm trong những ảo cảnh ấy nữa. Hắn gạt bỏ mọi tạp niệm, bước qua từng tiếng trách móc, từng ánh nhìn đầy đau khổ.
Từng bước, từng bước, hắn tiến về phía trước, mặc kệ hơi nước lạnh lẽo đâm vào da thịt. Ảo ảnh dần nhạt đi, những ánh sáng xanh mờ ảo biến mất khi hắn vượt qua màn nước.
Cảm giác nặng nề trong lòng cũng dần tan biến, để lại một khoảng không gian yên tĩnh và tăm tối phía bên kia thác nước.
"Ngươi so với ta tưởng, tâm trí kiên định rất nhiều, nhưng đáng tiếc ngươi vẫn quá mềm lòng." Lạc Hàn giọng nói đầy thưởng thức, nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc ba động.
Cố Trường Ca đương nhiên là hiểu tiền bối nói về cái gì, nếu hắn không mềm lòng, không nghĩ tình đồng môn sư huynh đệ, thì vừa rồi đã vận dụng Phệ Thiên Quyết, thôn phệ những "ảo ảnh" kia.
Nhưng như Hồng Nguyệt Nguyệt đã nói, trên đời này ai cũng có thể phản bội Thanh Vân tông, nhưng Cố Trường Ca nhất định không phải kẻ đó. Cho dù trước mặt là hư ảo, hắn cũng không đành lòng thôn phệ những người "đồng môn" kia.
Lạc Hàn giọng nói có chút rèn sắt không thành thép nói:
"Đi theo con đường này, ngươi sớm đã định cùng toàn bộ Thanh Vân tông, sau này có lẽ là toàn bộ đại lục là kẻ thù, bây giờ ngươi sẽ thấy chuyện này rất nhỏ nhặt, không đáng chú ý đến, nhưng tương lai, đây chính là nhược điểm chí mạng của ngươi, có thể khiến ngươi rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục."
Nghe như vậy, Cố Trường Ca trầm ngâm, cười khổ nói:
"Ta biết rõ, nhưng kẻ thù của Trường Ca là Tiêu Phàm, không phải là Thanh Vân tông cùng sư tôn, nếu một ngày nào đó, ta cùng Thanh Vân tông đối đầu, ta lựa chọn phế đi hết tất cả bọn họ, sau đó đảm bảo cho bọn họ sống một đời bình an."
Nghe vậy, Lạc Hàn có chút hứng thú, lãnh đạm nói:
"Nếu như ta muốn g·iết c·hết hết đám người đó thì sao?"
Cố Trường Ca trầm mặc, đây là một nan nề mà hắn sớm đã suy nghĩ tới, một bên là tông môn, một bên là người cho hắn mạng sống thứ hai, nhưng hắn giống như đã có quyết định của riêng mình, nói:
"Như vậy ta chỉ có thể tiêu diệt đi Thanh Vân tông, sau đó cùng xuống suối vàng tạ tội với bọn họ."