0
Đám kỵ sĩ thấy thế liền kinh hãi, tản ra nằm xuống. Hà Dịch lại thừa thế lui nhanh gần mười mét, tung người nhảy lên, thông qua lỗ thủng trên trần nhà trở lại phòng máy ở tầng mười ba rưỡi.
- Phía dưới xảy ra chuyện gì rồi?
Nghe được t·iếng n·ổ dưới lầu, nhìn mảnh đạn và khói bụi dưới chân, Phùng Bất Nhị thật sự hoài nghi đối phương rốt cuộc có mấy người. Điều khiến hắn kinh ngạc nhất không phải là động tĩnh giống như chiến trận dưới lầu, mà là Hà Dịch đã bị người khác gọt thành đầu hói.
Hà Dịch nhìn Phùng Bất Nhị một cái, cảm thấy dưới tình huống này không thể phân thân đuổi theo hai người khác, vì vậy nói:
- Ta tạm thời tin ngươi một lần. Vừa rồi hai kẻ chạy trốn kia đã đến tầng chín, ngươi theo thang máy bí mật của tầng này đi xuống truy bắt. Thang bộ và thang máy bình thường của tòa nhà đều đã bị phong tỏa, hẳn là có thể tạm thời trì hoãn bọn chúng.
Hắn lại nói với hai tên kỵ sĩ vừa rồi ở lại:
- Các ngươi đến phòng làm việc của ta, khởi động chương trình tiêu hủy cấp tốc của căn cứ, xóa sạch dữ liệu của tất cả máy tính và Sứ Đồ ở tầng này.
Hắn nói xong liền ném thẻ thông hành của mình cho một người trong đó.
Làm xong những chuyện này, Hà Dịch lại nhảy xuống tầng mười ba. Phùng Bất Nhị cũng nhảy qua lỗ thủng trên đất, bắt đầu truy đuổi.
Từ khi Hà Dịch tránh né lựu đạn, đi lên nói chuyện, đến khi nhảy xuống lần nữa, thời gian này chỉ khoảng một phút. Nhưng khi hắn trở lại tầng mười ba, mười tên kỵ sĩ đã biến mất không còn tung tích.
Bọn họ đã nhảy xuống đuổi theo? Không thể. Bị nổ chết rồi? Vậy cũng phải có xác, hơn nữa với khoảng cách vừa rồi và không gian phản ứng của bọn họ, mười người nhiều nhất chỉ bị thương nhẹ mà thôi.
Hà Dịch bước một cách chậm chạp cảnh giác đi về phía trước, nhìn chung quanh muốn tìm tung tích của các thuộc hạ. Hắn từ từ đến gần cửa sổ bể nát kia, bởi vì nhớ lại Gambling Snake đột nhiên tập kích vẫn còn thấy sợ, hắn cũng không dám tùy tiện thò đầu ra nữa, chỉ cẩn thận đến gần ven rìa.
Nhưng kiếm trong tay áo lại như một con rắn độc chết người, từ phía sau cổ Hà Dịch vòng ra trước cổ họng hắn, lưỡi kiếm lạnh giá dán vào da của hắn. Chủ nhân của kiếm giống như một bóng đen khủng bố không thể thoát khỏi, lặng yên không một tiếng động đã đến phía sau mục tiêu.
- Lúc này ta không cắt đứt cổ họng của ngươi, đó là một loại biểu hiện thân thiện.
Giọng nói lạnh lẽo khiến người ta nghẹt thở của Gambling Snake vang lên bên tai Hà Dịch:
- Lựu đạn vừa rồi cũng không phải ném theo cách lấy mạng người khác.
- Mười tên kia đang nằm ở gần đây, chỉ tạm thời mất đi ý thức mà thôi, ngươi cẩn thận tìm một chút là có thể phát hiện được. Có điều nếu ngươi khăng khăng muốn chiến đấu đến cùng với ta... tin ta đi, đối với ta thì tạo ra mười thi thể còn dễ hơn nhiều so với lưu lại người sống.
Trên trán Hà Dịch đã đầy mồ hôi lạnh, loại cảm giác tuyệt vọng này khiến hắn không lạnh mà run. Đối diện với Gambling Snake, hắn căn bản không có cơ hội chính diện giao đấu, đừng nói là thi triển năng lực. Ngay cả người cũng chưa nhìn thấy, trên cổ đã trúng kiếm rồi.
Đây giống như hai tay súng bắn tỉa cùng cấp bậc chiến đấu, hai bên còn chưa khai hỏa, một người trong đó đã bị đối phương đến gần một mét, dùng súng lục dí vào sau đầu, thắng bại chỉ đơn giản định đoạt như vậy.
Chiến đấu giữa người siêu năng lực, cấp bậc năng lực dĩ nhiên là quan trọng, nhưng thực ra cũng tồn tại biến số rất lớn. Có lẽ trên chiến trường quy mô lớn, Hà Dịch có thể trong thời gian ngắn giết nhiều người hơn Gambling Snake; nhưng trong tòa nhà chật hẹp này, Gambling Snake lại có thể dựa vào kỹ xảo ám sát dễ dàng chế ngự Hà Dịch.
Là một người mà siêu năng lực không liên quan nhiều lắm đến chiến đấu, Gambling Snake đã rèn luyện kỹ thuật giết người đến cực hạn, đây là chuyện mà hắn am hiểu nhất. Nếu không phải trong điện thoại Thiên Nhất đã dặn dò, bảo hắn cố gắng đừng giết người hoặc đánh trọng thương đối phương, hắn đã sớm cắt đứt toàn bộ gân chân của đám nhóc con này, tiện thể đâm cho mỗi tên một nhát vào dưới nách.
- Các ngươi rốt cuộc là ai? Là chó săn của đế quốc sao? Hay là chi nhánh mới của HL?
Hà Dịch trừng mắt nhìn Gambling Snake hỏi. Vị kỵ sĩ đội trưởng này là loại người trung thành với Giới Luật Thép, vì vậy hắn còn có một lá chủ bài, đó là đồng hồ giới luật. Nói trắng ra đó là một thiết bị tự nổ uy lực kinh người, nếu Hà Dịch phán đoán kẻ địch sẽ tạo thành uy hiếp lớn với tổ chức, hắn sẽ quyết đoán khởi động, tất cả cùng chết.
Gambling Snake không trực tiếp trả lời hắn mà nói:
- Lúc rời đi thì ngươi sẽ biết.
Khi Hà Dịch nghe được câu này, chỉ cảm thấy sau cổ bị thứ gì đâm vào một chút, hai giây sau ý thức của hắn trở nên mơ hồ, cho đến hôn mê...
......
Phùng Bất Nhị chạy nhanh đến trước thang máy ở tầng mười ba rưỡi, nhấn nút, chờ khoảng hơn mười giây thì thang máy đến nơi.
Sau khi cửa thang máy mở ra hắn liền nhảy vào, đang định đút thẻ thông hành của mình vào tiến hành quét hình con ngươi, đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, trông thấy bên chân có một người đang nằm.
Hắn ngồi xuống thăm dò mạch đập một chút, thấy người này vẫn còn chưa chết, liền lay tỉnh đối phương dậy:
- Này! Này! Xảy ra chuyện gì?
Người nọ là một thành viên của Giới Luật Thép ở tầng chín, sau khi tỉnh lại hắn hơi mơ màng trả lời:
- Hình như tôi bị kẻ xâm nhập khống chế, sau đó...
Phùng Bất Nhị thấp giọng mắng một tiếng:
- Chết tiệt!
Trong lòng hắn hiểu rõ, vừa nãy thang máy này đã đưa hai người kia đi mất rồi.
Trước khi thang máy kia đi lên một hồi, Speighton ở tầng một đã chờ mấy phút, nhưng thang máy bình thường lại không hoạt động. Hắn đang muốn phá cửa thang máy ra, trực tiếp từ lồng thang máy trèo lên, chợt thấy Kế Toán đỡ Cố Vấn từ trong một cánh cửa ở cuối hành lang chạy ra.
Lúc này Cố Vấn đã khôi phục ý thức, nhưng vẫn phải cần người đỡ mới có thể đi nhanh được. Có lẽ vì sắc mặt vốn đã rất nhợt nhạt, thoạt nhìn hắn cũng không có gì đáng ngại.
Speighton nói:
- Hả? Cuối cùng không phải tự mình chạy ra rồi sao.
Giọng nói của Cố Vấn hơi suy yếu:
- Nói nhảm, Gambling Snake đã đến tiếp ứng trước ngươi rồi.
- Gambling Snake? Mục tiêu của “quỹ báo thù” kia?
Speighton hỏi.
Kế Toán nói với Cố Vấn:
- Đây lại là ai?
Cố Vấn nói:
- Người mình, Mark Speighton, trước đó ta đã mời hắn đến tiếp ứng.
Kế Toán lại hỏi:
- Vậy Gambling Snake vừa rồi là thế nào?
Cố Vấn hừ lạnh một tiếng:
- Còn thế nào nữa, nhất định là sắp xếp của Thiên Nhất. Ta cũng không biết hắn tiếp xúc với Gambling Snake lúc nào, một tuần trước chúng ta còn đang thương thảo làm thế nào lôi kéo người này vào nhóm, không ngờ hôm nay lại được hắn cứu.
Ba người vừa nói vừa đi đến lối vào đại sảnh.
Lúc này Mạnh Khải đột nhiên từ tầng hai nhảy xuống, hét lớn một tiếng xông về phía Speighton. Dao tay của hắn đã xé rách nửa đoạn tay áo âu phục, biến thành mũi nhọn giống như răng cưa.
Cùng lúc đó một bóng đen cũng nhảy vào trong cửa tòa nhà, đồng thời xoay người ném ra hai mũi phi đao, từ dưới lên trên đâm nghiêng vào hai vai sau lưng Mạnh Khải.
Mạnh Khải trúng chiêu, trong nháy mắt sắc mặt trở nên kinh hãi, hai cánh tay của hắn nhất thời trở nên vô lực buông thõng xuống. Đến khi nhào tới trước mặt Kế Toán, tư thế của Mạnh Khải căn bản là đang ngã sấp mặt, Kế Toán cũng không khách khí dùng một cùi chỏ thúc vào hắn, khiến hắn một lần nữa bay trở lại tầng hai.
Ba người đi ra khỏi tòa nhà, Speighton quan sát Gambling Snake trên dưới một phen:
- Ngươi là người của Thiên Minh sao?
Gambling Snake lạnh nhạt liếc hắn một cái:
- Không còn nữa.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Hôm nay ta đứng dưới cờ của Nghịch Thập Tự.
Đang khi nói chuyện, rất nhiều xe cảnh sát vừa chạy tới đã dừng trước mặt bọn họ. Đám cảnh sát giơ súng lên, vô số tiêu điểm nhắm vào bốn phần tử khả nghi này.
- Lập tức giơ hai tay lên, quỳ xuống đất! Đừng nên phản kháng vô ích!
Nhân viên cảnh sát cầm loa phóng thanh bắt đầu đưa ra thông báo cuối cùng.