0
Ngày 3 tháng 5, Thiên Nhất một lần nữa đi đến phòng ăn mấy ngày trước. Hôm nay nơi này đã treo biển nghỉ bán, cũng không có khách hàng g·iả m·ạo hay nhân viên phục vụ, trong phòng ăn chỉ đặt một chiếc bàn.
Một người đàn ông trung niên để râu, mặc áo dài đang ngồi bên cạnh bàn ăn, chờ Thiên Nhất đến thăm.
Thiên Nhất đi thẳng tới trước mặt đối phương, ngồi xuống, câu đầu tiên liền nói:
- Chắc hẳn các hạ là quân sư tiếng tăm lừng lẫy của Hình Thiên, Gia Cát tiên sinh đúng không?
Chỉ thấy người nọ vuốt chòm râu dưới cằm, lại cầm một cây quạt rách, phẩy phẩy gió cho mái tóc kỳ quặc cuốn lên một cách tự nhiên của mình, trả lời:
- Không dám, không dám, Gia Cát Trại ta chỉ là lăn lộn kiếm cơm mà thôi.
Thiên Nhất nghe đối phương nói tiếng phổ thông đặc sệt chất thôn quê, nhìn cây quạt giống như đoạt từ tay Tế Công, phản ứng đầu tiên của hắn là:
- Ta đoán... trước khi làm quân sư ngươi là một thầy giáo nông thôn...
- Sao ngài đoán được? Chẳng lẽ chúng ta là đồng hương?
Gia Cát Trại phe phẩy quạt:
- Phải nói năm đó... lão đại của bọn ta đúng là có mắt nhìn người. Có câu... tiên chủ không đến thăm ba lượt, ai biết nhà tranh một ngọa long.
- Nếu ngươi còn muốn tiếp tục kiếm cơm ăn, về sau lúc niệm hai câu này, tốt nhất nên đổi “tiên chủ” thành một danh xưng dành cho người sống, chẳng hạn như đồ đần.
Thiên Nhất nói:
- Bỏ đi, không dài dòng với ngươi nữa. Chuyện giao dịch ngươi suy nghĩ thế nào?
- Thiên tiên sinh, yêu cầu này của ngài có phải hơi quá đáng không? Lỡ may ngài muốn làm chao đảo nền móng của chúng ta, vậy...
Gia Cát Trại đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt bắt đầu mặc cả.
Thiên Nhất đột nhiên nổi nóng, cầm cái ghế dưới mông ném qua, tiếp đó lại xông tới, tay đấm chân đá, cầm ghế đ·ánh đ·ập, khiến cho Gia Cát Trại gào khóc kêu thảm. Mấy chục giây sau, trong các cánh cửa ở bốn phương tám hướng có mấy chục thành viên Hình Thiên tràn vào, có người cầm dao, có người cầm súng, đang định xông lên bắt lấy Thiên Nhất. Gia Cát Trại lại giơ một cánh tay lên, hô lớn:
- Tất cả không được hành động!
Hắn mặt mũi bầm dập bò dậy:
- Toàn bộ lui xuống! Đóng cửa lại!
Mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: “Chuyện này là thế nào, quân sư điên rồi à?”
- Có nghe không! Nơi này đang bàn chuyện chính sự! Ra ngoài cho ta!
Gia Cát Trại lại quát một tiếng. Những người kia mới nhún nhún vai, vẻ mặt hoài nghi rời khỏi.
Gia Cát Trại tự mình bò về vị trí. Thiên Nhất thì đặt ghế lại chỗ cũ, một lần nữa ngồi xuống:
- Biết tại sao đánh ngươi không?
- Đúng... đúng... ta sai rồi.
Gia Cát Trại nói:
- Vụ giao dịch này, ta cả gan thay lão đại làm chủ một lần, cứ quyết định như vậy đi.
- Ài... như vậy đúng rồi, rõ ràng là một người thông minh, cần gì phải làm mất mặt.
Thiên Nhất rất đắc ý nói.
Gia Cát Trại nói:
- Thiên tiên sinh, ta còn có mấy chuyện không rõ, mong được thỉnh giáo.
- Nói đi.
- Mấy ngày nay Giới Luật Thép đột nhiên liên hợp với đám thổ phỉ tự xưng là “Tia Chớp Trắng” ở quận Song Ưng, hơn nữa còn điều tất cả binh lực ở quận Long đến phương bắc tập kết. Sau khi hai quân hợp binh đông đảo, có xu hướng tiến về phía nam. Chuyện này... có liên quan đến ngài không?
- Có. Ta đã chuyển lời với đại đoàn trưởng của bọn họ, nói rằng Hình Thiên rất nhanh sẽ từ bỏ quận Long, hơn nữa ta có biện pháp lần lượt nuổt gọn binh lực của Giới Luật Thép phân tán ở quận Long, cho nên mời hắn nhanh chóng cuốn xéo, từ nay về sau mảnh đất này sẽ thuộc về ta.
- Đây là ngài ép hắn hành động.
Gia Cát Trại nói. Vị này quân sư am hiểu nhất là tính toán thay người khác, hắn nghe xong những lời này cũng đồng thời tính rõ được mọi chuyện. Từ quan điểm của phía Giới Luật Thép, tình thế hiện giờ là tổ chức phản kháng mạnh nhất ở quận Long đã rút lui, mà bọn họ lại không cách nào tiếp tục ẩn nấp trong bóng tối hoạt động, cuốn xéo là chuyện tuyệt đối không thể, cho nên dứt khoát nhân cơ hội này chuyển thành giao chiến trực diện trên chiến trường. Có điều hiện giờ chiến tuyến Châu Âu còn đang trong giai đoạn giằng co, muốn động vào địa phương lớn như quận Long, đành phải liên hợp với một số thế lực mà ngày thường chẳng thèm đếm xỉa.
- Bên kia tạm thời sẽ không hành động. ít nhất trước khi xác nhận các ngươi thật sự rút lui, bọn họ sẽ không ra tay.
Thiên Nhất nói:
- Bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng mỗi câu nói của ta. Đương nhiên đối với sự thật đã diễn ra, bọn họ nhất định phải có ứng phó. Vì vậy vứt bỏ cứ điểm, tập kết binh lực là chuyện đúng đắn, liên hợp với Tia Chớp Trắng chỉ là công tác chuẩn bị mà thôi. Nếu thật sự muốn bắn phát súng đầu tiên, không thể không nhìn thái độ của Hình Thiên.
Gia Cát Trại nói:
- Thiên tiên sinh, đây là ngài lấy chúng ta câu cá rồi, chẳng trách lại bàn điều kiện giao dịch như vậy. Chờ bọn ta c·ướp được thần vụ, chẳng phải quận Long đã chìm vào khói lửa c·hiến t·ranh.
Thiên Nhất nói:
- Ngươi lo lắng cái gì, ta cũng sẽ không ăn con cá này. Đến lúc đó hai bên chính diện giao tranh, các ngươi có thể nấp trong bóng tối, dùng lực lượng của thần vụ tăng cường chiến lực bản thân, yên lặng theo dõi biến hóa, nhìn bọn họ ngao cò cắn nhau, các ngươi thì ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Gia Cát Trại để cây quạt xuống, lộ ra vẻ khó xử:
- Thiên tiên sinh, Giới Luật Thép và bọn ta tuy không qua lại nhiều lắm, nhưng mọi người đều là tổ chức phản kháng, bình thường cũng không có xung đột. Hôm nay đế quốc vẫn là một bức tường rất khó đẩy ngã, nếu chúng ta làm theo kế sách này của ngài, liệu có phải không được trượng nghĩa hay không.
Thiên Nhất nói:
- Ha ha... quân sư ơi quân sư, ngươi đây là lưu manh giả danh trượng nghĩa.
Hắn cười nói:
- Đầu tiên, các ngươi nhất định sẽ đi c·ướp thần vụ. Cho dù ta không nêu điều kiện bảo các ngươi rút khỏi quận Long, cứ trực tiếp nói cho các ngươi biết tin tức, các ngươi ít nhất cũng phải rút đi tám thành binh lực, mới có thể nắm chắc c·ướp được thần vụ từ trong tay “Thập Thiên Vệ”.
- Cái gì! Thập Thiên Vệ?
Trong đầu Gia Cát Trại lại bắt đầu tính toán.
Thiên Nhất nói:
- Ngươi cứ yên tâm, loại nhiệm vụ hộ tống như vậy, nhiều nhất bọn họ chỉ tới một người. Nếu lão đại của các ngươi tự mình ra trận, vấn đề cũng không lớn.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Bây giờ đừng ngắt lời, nghe cho kỹ. Khi các ngươi đi c·ướp thần vụ, ta vẫn sẽ tạo ra các loại tình thế, khiến quận Long trở thành một nơi Giới Luật Thép muốn đánh là đánh, hơn nữa nhất định sẽ đánh, không ai có thể ngăn cản hành động của ta. Cho nên lúc này ta ngồi ở đây nói chuyện với ngươi, cho ngươi các loại quyền lợi trong tương lai, ngươi nên cảm động đến rơi nước mắt mới phải.
- Cuối cùng, ngươi hãy nghe cho kỹ, về cái gọi là trượng nghĩa mà ngươi nói...
- Thời bình ưu tiên nhân nghĩa, thời loạn ưu tiên quyền mưu. Nếu như ta tin vào tình yêu và chính nghĩa, ta sẽ tìm năm đứa học trò nhỏ, sau đó phát một ít trang bị cho bọn chúng, bảo bọn chúng đi bảo vệ hòa bình thế giới. Nhưng ta không làm, biết tại sao không? Bởi vì cái thế giới này đã sớm vô vọng rồi, từ ban đầu cho đến hôm nay, thậm chí là tương lai, trật tự không thể tồn tại vĩnh viễn, lịch sử đan xen giữa hỗn loạn và t·ử v·ong mới là chân thực. Nếu như ngươi và lão đại của ngươi còn muốn sắm vai nhân vật chủ chốt trong loạn thế này, nên hiểu được người làm đại sự không ngại khen chê. Ta tin tưởng, Giới Luật Thép, Tia Chớp Trắng, đế quốc, bọn họ sẽ không suy nghĩ đến thứ trượng nghĩa vớ vẩn này.
Gia Cát Trại trầm mặc hồi lâu, mới nói:
- Dám hỏi tiên sinh, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Thiên Nhất đứng lên:
- Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biết.
Hắn ném một phong thư lên bàn:
- Thần vụ Hades là cơ hội tốt nhất để các ngươi bước vào hàng ngũ cường quốc phân tranh, tự thu xếp ổn thoả đi.
......
Sau khi hắn rời đi, Gia Cát Trại vẫn ngồi ở chỗ cũ, suy nghĩ nhiều lần, nhưng trong lòng vẫn có một tính toán không rõ.
Tống Trung từ chỗ tối đi ra, đứng bên cạnh hắn nói:
- Quân sư, nói suông không bằng chứng, tin tức của hắn chưa chắc là thật.
Gia Cát Trại trả lời:
- Không phải, không phải... người này thật không đơn giản, có câu “chỉ đại anh hùng có bản sắc, là danh sĩ thật tự phong lưu”. Tin tức này không những là thật, hơn nữa những lời hắn nói vừa rồi, đúng là có ý giúp chúng ta một tay.
- Bây giờ nghĩ lại, “những chuyện lớn” xảy ra vào mấy ngày trước, có lẽ cũng là do người này âm thầm gây nên, ngay cả Trà Tiên kia cũng trúng phải cạm bẫy... Quận Long này rất nhanh sẽ không có ngày bình yên.
Tống Trung nói:
- Vậy... ý của quân sư là...
Gia Cát Trại nói:
- Truyền thư, triệu tập nhân mã, phải nhanh lên, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn.
- Rõ.
Tống Trung nhận lệnh rời đi.
Gia Cát Trại khẽ phe phẩy cây quạt, vuốt râu, trong miệng còn lẩm bẩm chuyện mà hắn không tính rõ:
- Chậc... người này rốt cuộc dưới quyền của ai? Có mục đích gì?