7 giờ 55 phút, năm phút trước khi hành động bắt đầu, trong một phòng thẩm vấn.
Những lời Jefferson vừa nghe được từ miệng Thiên Nhất đã tiết lộ rất nhiều tin tức. Đương nhiên thân là trưởng cai ngục có địa vị cao, hắn sẽ không dễ dàng tin lời đối phương. Có điều từ trong lời nói này, Jefferson đã nghe được tên của Tả Đạo. Mặc dù đối phương dường như chỉ dùng Tả Đạo làm ví dụ, cũng không biểu thị rõ ràng hắn và Tả Đạo là đồng bọn, nhưng đây là đầu mối duy nhất mà Jefferson có thể nghĩ đến.
Vừa rồi Thiên Nhất không nói rõ “ba kẻ tù phạm” mà hắn muốn cứu tên là gì, cũng không nói sẽ dùng phương thức nào cắt đứt nguồn năng lượng cung cấp cho đảo Địa Ngục, càng không nói thời gian hành động cụ thể. Hắn nhìn như rất kiêu ngạo nói hết toàn bộ kế hoạch vượt ngục, nhưng thực ra chỉ đang kể một câu chuyện chưa phát sinh mà thôi, còn rốt cuộc phát sinh như thế nào thì hắn lại không nói một chữ.
Jefferson cũng chỉ đành gọi Tả Đạo tới, thử dùng hình bức cung xem có thể hỏi ra được chút gì hay không.
- Quan tra khảo của chúng ta đã xin nghỉ phép, mà người thay thế hắn tạm thời còn chưa tới, cho nên...
Jefferson vừa mở miệng đã nói ra một câu khiến Tả Đạo sởn tóc gáy:
- Ta chỉ có thể tự mình tiếp nhận công việc của hắn, dùng cực hình với ngươi.
- Trưởng cai ngục... chuyện này... sau đột nhiên lại...
Tả Đạo đầu đổ mồ hôi, nghĩ thầm: “Không phải chứ? Chẳng lẽ dưới tình huống ta không biết, kế hoạch vượt ngục đã bị bóp c·hết từ trong nôi rồi?”
- Đương nhiên, cá nhân ta không hề thích h·ành h·ạ phạm nhân.
Jefferson nói:
- Nói ra tất cả những gì ngươi biết liên quan đến chuyện vượt ngục, có thể tiết kiệm được thời gian của ngươi và ta.
......
Đồng thời trong một căn phòng thẩm vấn khác.
Vòng điện trên tay Blood Owl đã được tháo xuống, nhưng hắn lại bị sợi kim loại làm bằng tịnh hợp kim cố định trên một bàn mổ. Trong không khí tràn ngập thần vụ Hades, nồng độ ngang với khu giam giữ cấp bậc cao.
Đồ Tể lần lượt gắn thiết bị đo đạc lên người Blood Owl, hình ảnh nhịp tim, huyết áp, sóng não vv, tất cả dữ liệu thí nghiệm đều sẽ được ghi chép lại, trở thành tư liệu nghiên cứu quý giá của Evolution.
- Bảo bọn họ dọn ra một căn phòng, sửa sang giống như hiện giờ, cũng phải tốn không ít công sức.
Đồ Tể đi đến một góc phòng thẩm vấn:
- Nhà tù Tide đúng là tấc đất tấc vàng, đến sân sau nhà quý tộc khoanh một mảnh đất để chăn dê, còn dễ hơn trưng dụng một phòng thí nghiệm ở nơi này.
Blood Owl trả lời:
- Cung cấp tài nguyên cho một nhà khoa học trình độ như ngươi, đúng là một sự lãng phí.
- Ha ha... hi vọng trong quá trình thí nghiệm ngươi có thể giữ nguyên thái độ này.
Đồ Tể cười nói, gương mặt hắn nhìn giống như mày rậm mắt to, nhưng thực ra là chắp vá lại, muốn khiến b·iểu t·ình biến hóa còn phải tốn sức. Có điều lúc này hắn vẫn cố gắng lộ ra nụ cười gian ác:
- Chúng ta bắt đầu từ đâu nhỉ? Trước tiên có nên thử một chút phản ứng đối với đau đớn không, ha ha ha...
- Nếu như ngươi không thể ức chế bản thân, cần phát ra tiếng cười lãnh nhách giống như nhân vật phản diện trong hoạt hình thiếu nhi, vậy ta đề nghị ngươi trước tiên nên làm hỏng thính lực của ta.
Blood Owl vẫn dùng ánh mắt khinh thường nhìn đối phương.
Trong lòng Đồ Tể đã dần dần bốc lên lửa giận: “Tên khốn này, rõ ràng đã là cá nằm trên thớt, nhưng ngay cả nhịp tim và mạch đập cũng không có biến hóa, hô hấp đều đặn, nhiệt độ bình thường. Hắn căn bản không biết sợ là gì sao?”
- Ngươi bắt đầu tức giận rồi đúng không? Đây cũng không phải tâm tình mà nhà thí nghiệm nên có, ngươi phải bình tĩnh, khách quan, mới có thể lấy được số liệu chuẩn xác, mới có thể tiến hành thí nghiệm một cách thuận lợi.
Giọng điệu của Blood Owl giống như giáo sư trong trường đại học đang hướng dẫn cho nghiên cứu sinh thiếu kinh nghiệm.
Lúc này Đồ Tể đã đẩy xe chất đầy công cụ giải phẫu đến bên cạnh bàn mổ:
- Ta thấy trước tiên vẫn nên cắt lưỡi ngươi, ngâm ở trong hũ xem như vật sưu tầm của ta.
Hắn nói xong câu này, vừa cầm dao mổ lên, một giây kế tiếp trong phòng thẩm vấn lại biến thành một mảng đen kịt.
Không chỉ phòng thẩm vấn này, cả nhà tù Tide đều mất đi ánh sáng. Chỉ có bọn giám ngục trên người mang đồng phục chắn đạn, còn có thể thông qua công năng nhìn ban đêm của mũ bảo hiểm, quan sát tình hình chung quanh.
- Chuyện gì? Giám ngục! Đã xảy ra chuyện gì?
Đồ Tể cao giọng hỏi, hắn cho rằng nguồn điện trong phòng thí nghiệm có vấn đề mà thôi.
Trong bóng tối liên tục vang lên mấy tiếng “păng păng” đến từ trên bàn mổ trước mặt Đồ Tể.
Một loại phản ứng bản năng khi đối diện với nguy hiểm sắp đến, khiến Đồ Tể cầm dao phẫu thuật dốc sức đâm xuống bàn mổ bên cạnh. Hắn không xác định được Blood Owl đang làm gì, cũng không thể phán đoán chính xác sau khi mình hạ dao sẽ đâm trúng chỗ nào. Hắn chỉ biết Blood Owl có thể đang vùng vẫy muốn trốn, lúc này biện pháp ổn thỏa nhất chính là đâm Blood Owl b·ị t·hương rồi tính sau, cho dù đ·âm c·hết cũng không sao.
Thế nhưng dao mổ lại đâm vào một tấm thép, điều này nói rõ hiện giờ trên bàn mổ đã trống không.
Trong đầu Đồ Tể chấn động, hắn cố hết sức kiềm chế hô hấp của mình, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh gì, rời xa chỗ mình vừa đứng. Hắn hiểu được, vào giờ phút này mình đang đứng trong bóng tối cùng với Blood Owl, người bị đối phương xác định vị trí trước sẽ mất đi lợi thế.
Trong thần vụ, Đồ Tể vẫn có lòng tin đánh một trận với Blood Owl. Mặc dù cấp bậc của hắn không bằng đối phương, nhưng thân thể của hắn đã trải qua nhiều lần cải tạo của Evolution, cho dù dưới trang thái không có năng lực cũng mạnh hơn người bình thường rất nhiều.
“Chỉ cần xác định được phương vị của hắn, ta sẽ có thể chế ngự... không... ta có thể g·iết c·hết hắn!” - Trong lòng Đồ Tể tự nói như vậy, đáng tiếc ý niệm lừa mình dối người này chỉ kéo dài khoảng mười giây.
- Đây là một lần thí nghiệm không tệ.
Lúc giọng nói của Blood Owl vang lên, lại ở ngay phía trước Đồ Tể chỉ khoảng một mét:
- Trong thời gian không tới một phút, ngươi từ kinh ngạc biến thành cực kỳ sợ hãi, sau đó bình tĩnh lại một chút, một chuỗi phản ứng này đã nói rõ...
Lúc này Đồ Tể chỉ muốn t·ấn c·ông đối phương, nhưng hắn tốn khoảng ba giây mới ý thức được một chuyện... hai cánh tay của mình đã không thấy nữa.
Blood Owl vẫn tiếp tục nói:
- Đã nói rõ, ngươi cũng chỉ là một phế vật không có giá trị nghiên cứu gì.
Trong bóng tối vang lên âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất, trong thời gian rất ngắn, hai tiếng...
- Phần lớn những kẻ thích h·ành h·ạ đều từng bị h·ành h·ạ, hơn nữa thường là do ám ảnh lúc tuổi thơ gây nên, ta nghĩ ngươi cũng không ngoại lệ. Dưới bề ngoài và thân thể không bình thường của ngươi, cũng chỉ là một người bình thường cần điều trị tâm lý mà thôi. Đương nhiên người bình thường còn có khả năng khỏi bệnh, còn ngươi... ta nghĩ ngươi đã đi theo một hướng cực đoan khác. Ngươi từ trong cái gọi là “thí nghiệm” của mình tìm kiếm một loại khoái cảm, một loại cân bằng.
Lúc này Blood Owl lại trở thành một nhà tâm lý học:
- Sự giả dối hèn hạ của ngươi đã đồng thời vấy bẩn hai thứ... “khoa học” và “tà ác”. Nhà khoa học theo đuổi chân lý sẽ khinh bỉ ngươi, kẻ g·iết người biến thái trời sinh cũng sẽ xấu hổ vì ngươi.
Tay của Blood Owl trong nháy mắt nhấn vào xương đầu Đồ Tể, khiến Đồ Tể không thể động đậy:
- Không có nguồn điện, âm thanh trong phòng thẩm vấn căn bản không thể truyền ra, cửa cũng không thể mở được, vừa rồi ngươi định đi kêu giám ngục chỉ là phí công. Hừ... ngay cả điều này cũng không biết, còn dám nói đây là phòng thí nghiệm của ngươi? Ta thật nên cảm thấy thương xót cho những vật thí nghiệm c·hết trên bàn mổ của ngươi, đáng tiếc ta cũng chỉ có thể tìm được cảm giác thương xót như vậy từ trên người kẻ khác.
Lúc hắn nói chuyện không nhanh không chậm, còn chưa nói hết đã tùy ý dùng một tay bóp vỡ đầu Đồ Tể.
Não, máu và mảnh xương vỡ nát từ giữa kẽ ngón tay Blood Owl chảy xuống. Dưới tình huống không nhìn thấy, cảm giác này thực ra cùng chỉ giống như nặn nhân bánh mà thôi.
Blood Owl vẩy tay, dùng y phục của Đồ Tể lau đi vết bẩn trên tay, xoay người đi về phía cảnh cửa đóng kín sau lưng...
......
Thời gian lùi lại một chút, đúng 8 giờ.
Tàu ngầm dừng ở bên cạnh đảo Địa Ngục, dưới nước khoảng ba trăm mét.
Trong phòng chỉ huy, cặp mắt của Thuật Sĩ không rời khỏi bàn điều khiển, cũng không quay đầu lại nói:
- Quét hình cộng hưởng hoàn thành, sơ đồ của giám ngục trong đảo đã hiển thị trên màn hình chính.
Gunsmith nói tiếp:
- Pháo chính đầu tàu chuẩn bị, nhắm chuẩn khu cơ sở nhân tạo, t·ấn c·ông lò năng lượng ở tầng thấp nhất.
- Nguồn năng lượng như vậy, chỉ cần bị va quẹt một chút là sẽ hỏng, có thể dẫn tới nổ lớn hay không?
Kế Toán hỏi.
Nguyên Soái đã chuẩn bị sẵn sàng khai hỏa, nghiêng đầu qua trả lời:
- Nổ lớn thì không thể, thứ mà đảo Địa Ngục dùng không phải lò phản ứng h·ạt n·hân, đó là nguồn năng lượng tuyệt đối an toàn, nó vô hại giống như máy phát điện cầm tay vậy.
Lúc hắn nói chuyện đã bắn pháo chính ở đầu tàu ngầm.
Một cột sáng màu bạc từ phía trước tàu ngầm bắn ra, xuyên qua nước biển, thân đảo, thép hợp kim, bắn vào lò năng lượng to lớn nằm ở tầng dưới chót nhà tù Tide, lại một đường thẳng tiến, từ đầu bên kia hòn đảo xuyên ra.
Sau khi chùm sáng biến mất, rất nhiều nước biển từ lỗ thủng hai đầu tràn vào. Có điều tầng c·ách l·y giữa các khu vực của nhà tù Tide rất kiên cố, tốc độ nước biển tràn lên trên rất chậm, muốn dìm c·hết toàn bộ người trong đảo thì ít nhất phải thêm mấy giờ.
Bên này một pháo vừa khai hỏa, trong nhà tù lập tức trở nên náo loạn.
Trước mắt hai người Jefferson và Tả Đạo đồng thời tối sầm. Từ giây phút này trở đi, trong phòng thẩm vấn này lại là một cuộc đấu trí đấu dũng.
- Từ phương thức vận hành năng lượng, ta có thể biết ngươi không phải là một người năng lực cấp Giấy bình thường.
Giọng nói của Jefferson vang lên:
- Ta nghĩ bây giờ ngươi có thể tùy thời lấy vòng điện trên tay xuống, đương nhiên có lấy xuống hay không cũng như nhau, vòng điện đã trở thành sắt vụn. Thế nhưng...
Hắn đẩy ghế đứng lên:
- Nếu như ngươi cảm thấy, trong thần vụ chênh lệch thực lực giữa chúng ta sẽ bị thu hẹp đến cùng một trình độ, đó là đang tìm c·hết.
Tả Đạo ngồi ở đó không động đậy, thậm chí không dám vận năng lượng cưỡng ép phá hủy vòng điện. Bởi vì tại khoảnh khắc trong phòng tối đen, hắn cũng cảm giác được một loại khí tức c·hết người, đó là sát ý của Jefferson. Thực ra căn bản không cần vị trưởng cai ngục này lên tiếng, Tả Đạo cũng không định động thủ. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ bị đối phương hiểu lầm mình muốn xông lên phản kháng, sau đó bị đ·ánh c·hết.
- Trưởng cai ngục, ta nghĩ lần thẩm vấn này không thể tiến hành như bình thường rồi.
Tả Đạo trả lời:
- Để ta phân tích một chút, từ lời nói vừa rồi của ngươi mà phán đoán, ngươi hẳn cũng biết rõ đây không phải là bóng đèn trục trặc, mà là nguồn năng lượng của cả nhà tù đã bị phá hỏng.
- Dưới tình hình này, ngươi ngồi ở đây đối diện với ta chỉ là lãng phí thời gian, mà giám ngục bình thường cũng không thể trông chừng ta được. Cho nên ta có một đề nghị, chúng ta rời khỏi nơi này, đường ai nấy đi. Ta sẽ không đột nhiên ra tay tập kích ngươi, ngươi cũng đừng đánh nhau sống c·hết với ta. Trước khi thần vụ hoàn toàn mất hiệu lực, ngươi có thể thử chạy tới khu giam giữ đặc biệt khống chế cục diện, giảm bớt tổn thất, làm công việc mà trưởng cai ngục nên làm. Còn ta cũng làm chuyện mà một tù phạm nên làm, cố gằng giữ mạng vượt ngục chạy trốn. Chúng ta ai làm việc nấy, nước giếng không phạm nước sông.
- Đây là một đề nghị rất tốt, nhưng có một vấn đề... Ta g·iết ngươi sau đó rời đi, chẳng phải càng đỡ lo hơn sao?
Tiếng nói của Jefferson đã ở sau lưng Tả Đạo.
Tả Đạo đã sớm sợ đến mồ hôi đầm đìa, nhưng giọng nói của hắn vẫn là rất bình ổn:
- Ngươi xác định sao? Vì g·iết một người năng lực cấp Giấy ở khu giam giữ bình thường, nếu nơi này xảy ra bất trắc gì, hoặc là tốn quá nhiều thời gian quý báu...
Vòng điện trên cổ tay bị hắn dùng tay không cắt đứt, rơi xuống bàn:
- Thực lực của chúng ta quả thật không cùng một cấp độ, nhưng trước khi hiệu quả của thần vụ hoàn toàn biến mất, chênh lệch cũng không rõ ràng như ngươi tưởng tượng.
Câu nói sau cùng đã chạm đến ranh giới của lần đàm phán ngắn ngủi này, hàm ý là nếu ngươi thật sự muốn đánh nhau sống c·hết với ta, vậy ta cũng chỉ đành liều mạng.
- Bên yếu thế mới có thể nghĩ ra sách lược vừa đấm vừa xoa này, ngươi cũng xem như có chút can đảm. Bất kể chuyện xảy ra hiện giờ có quan hệ với ngươi hay không, tạm thời cứ tha cho ngươi một mạng.
Lúc Jefferson nói những lời này, âm thanh lại từ hành lang ngoài phòng thẩm vấn truyền vào.
Tả Đạo sợ đến sắc mặt trắng bệch. Dưới tình trạng không có nguồn điện, đối phương lại phá hủy cửa hợp kim đóng kin mà không phát ra bất kỳ âm thanh nào! Hơn nữa ngay cả năng lượng dao động cũng không có?
Trong lòng hai người đều hiểu, hôm nay là do Jefferson nhân từ nên mới khiến Tả Đạo nhặt lại được tính mạng. Nhưng có một điểm Tả Đạo không biết, cho dù dưới tình huống này, trong đầu Jefferson vẫn có mạch suy nghĩ và nguyên tắc làm việc rõ ràng. Nguyên tắc của hắn đã sớm in sâu vào xương tủy. Thân là trưởng cai ngục, Jefferson sẽ không tùy tiện g·iết c·hết phạm nhân. Không chỉ có tù phạm, bất cứ người nào cũng như vậy. Cho nên khi bị Thiên Nhất t·ấn c·ông, Jefferson cũng chỉ tiện tay ngăn cản. Thân phận của hắn là một người quản giáo, không phải bạo chúa hay sát thủ. Cho dù trong thời điểm đặc biệt này, hắn vẫn xem chức trách là ưu tiên hàng đầu.
......
Đến 8 giờ 15 phút, trưởng cai ngục Jefferson, trưởng bảo vệ Tây Ân và Blood Owl đều đang chạy đến khu giam giữ đặc biệt.
Trên thực tế, trong cuộc nói chuyện lúc trước, Thiên Nhất đã dùng tin tức nửa thật nửa giả để đánh lừa Jefferson. Thực ra đám người Nghịch Thập Tự sẽ không xông vào khu giam giữ đặc biệt, cũng sẽ không dùng thiết bị trong đảo để truyền hình trực tiếp tiến độ vượt ngục ra bên ngoài. Làm như vậy bọn họ phải mang theo nguồn điện tạm thời, kết nối với thiết bị tương ứng trong nhà tù, khá là phiền phức. Sở dĩ hắn nói như vậy, chỉ là muốn dụ Jefferson trong thời gian ngắn chạy đến khu giam giữ đặc biệt.
Hành động trong đảo chỉ cần một mình Blood Owl là có thể xử lý ổn thỏa, nhiệm vụ chủ yếu của các thành viên trong tàu ngầm là dẫn đám phạm nhân chạy lên mặt biển. Còn phát sóng cũng là chuyện cần thiết, nhưng không phải dùng hệ thống chiến đấu tranh tài trong nhà tù, chiếu trực tiếp cho đám quyền quý Thiên Đô xem. Nghịch Thập Tự muốn phát sóng cho càng nhiều người xem hơn...
Lúc này trong khu giam giữ đặc biệt, tình hình chỉnh thể vẫn xem như ổn định. Mỗi bức tường và cửa ở đây đều chế tạo bằng tịnh hợp kim, cho dù là người năng lực cấp Hung trở lên, cũng không mấy người có thể chỉ dựa vào năng lượng giải quyết tịnh hợp kim giống như Blood Owl.
Ngược lại trong khu giam giữ bình thường, sau khi đám phạm nhân phát hiện vòng điện mất đi hiệu lực, lập tức hiểu được đây là cơ hội ngàn năm có một. Khoảng thời gian này cửa phòng giam còn chưa mở ra, nhưng trong khu giam giữ tối đen không ngừng vang lên tiếng lắc song sắt và tiếng đạp vào cửa phòng. Hơn mười phút sau, rất nhiều người siêu năng lực đều chú ý tới năng lực bản thân đang dần dần khôi phục, thế là lần lượt có người từ trong phòng giam phá cửa xông ra...
Giám ngục đã không thể ngăn cản cục diện này, bởi vì bọn họ cũng không mở được cửa phòng giam do máy tính điều khiển. Nếu không bọn họ chỉ cần tranh thủ thời gian, thừa dịp hiệu quả của thần vụ còn chưa biến mất, mở cửa phòng giam ra, lần lượt giải quyết đám phạm nhân này, như vậy vẫn có phần thắng.
Nhưng lúc này bọn giám ngục muốn chạy ra khỏi khu giam giữ cũng không được. Bọn họ cũng đang liều mạng đụng cửa, muốn phá vỡ cửa điện tử rời khỏi khu giam giữ, chạy ra khỏi khu vực đã sắp mất khống chế phía sau.
......
Tám giờ rưỡi, khu giam giữ bình thường cơ bản đã hoàn toàn thất thủ mất đi khống chế. Đám phạm nhân đã khôi phục năng lực chạy ra khỏi phòng giam, xâm nhập vào từng khu vực bên ngoài khu giam giữ. Trong bọn họ có người siêu năng lực cấp cao đã nắm giữ cách vận dụng năng lượng, có thể phân biệt phương hướng trong bóng tối, lại dò xét được vị trí đại khái của các cường giả trong đảo. Còn những người khác lại mù quáng chạy lung tung trong hệ thống kiến trúc phức tạp của nhà tù Tide, tìm kiếm đường ra.
Còn có một số kẻ tính cách hung ác, tùy ý phá hủy tất cả thiết bị nhìn thấy, muốn đả thông một con đường. Đáng tiếc việc làm của bọn họ lại gia tăng tốc độ nước biển chảy vào, rất nhanh có người chú ý tới nước biển đang tràn vào trong nhà tù, hơn nữa mực nước còn không ngừng tăng lên. Đám tù phạm không hẹn mà gặp bắt đầu đi lên chỗ cao, trong bóng tối bọn họ giống như những con chuột trong đường cống, tìm được đường liền vọt lên trên. Phạm nhân cao minh hơn một chút thì để lại vài giám ngục sống, ép buộc bọn họ dùng công năng nhìn ban đêm trong đồng phục chắn đạn, đi trước dẫn đường.
Mà tại thời điểm này, khu giam giữ đặc biệt cuối cùng cũng mất đi khống chế.
Không biết vì sao Jefferson và Blood Owl đều chậm chạp chưa tới, ngay cả trưởng bảo vệ Tây Ân cũng không biết tung tích. Bọn giám ngục cấp cao dùng thiết bị truyền tin trong đồng phục kêu gọi rất lâu, nhưng vẫn không nhận được hồi âm.
Những kẻ siêu năng lực khủng bố thật sự, cũng không phải đám người cải tạo hoặc người biến dị về thể chất, mỗi tháng đều tiến hành chiến đấu sinh tử trong khu giam giữ đặc biệt. Mà là đám quái vật bị giam trong những căn phòng vĩnh viễn không thấy ánh sáng, bị các loại phương thức vô nhân đạo áp dụng cho từng người “phong ấn” lại.
Trong bóng tối, có một giọng nói vang lên trong phòng giam của God Key:
- Ngươi không ra ngoài hóng mát một chút sao? Đám người gọi là “nhà tư tưởng” “nhà cải cách” kia trốn ở trong phòng giam ngóng nhìn, ta có thể hiểu được, nhưng tại sao ngươi lại ngồi thờ ơ?
- Ta cảm thấy ngồi ở đây an toàn hơn ra ngoài.
God Key trả lời:
- Lại nói... ngươi cũng không phải là nhà tư tưởng không có bất kỳ năng lực chiến đấu gì, nhưng vẫn không vội vã chạy trốn. Trái lại dùng năng lực thao túng điện, lần lượt mở cửa tất cả phòng giam trong khu giam giữ đặc biệt, đánh thức những người quanh năm bị thuốc mê hoặc thôi miên giam cầm, giúp đỡ những những phạm nhân không có sức mở cửa phòng giam... Mục đích là gì?
- Ha ha... đương nhiên là khiến cho cục diện càng hỗn loạn càng tốt. Bên ngoài nhà tù là Thái Bình Dương, có mấy người siêu năng lực vượt qua được biển rộng trở lại đất liền? Có lẽ không tới một giờ hải quân sẽ tiến hành vây quét, thậm chí là v·ũ k·hí c·hiến t·ranh cũng sẽ nối gót mà đến. Hơn nữa còn có nhân vật như Jefferson, nếu hắn hạ quyết tâm bắt đầu g·iết người, hậu quả căn bản khó mà tưởng được. Vì vậy cho dù nhà tù mất đi khống chế, phạm nhân ở đây vẫn không có được tự do thật sự.
God Key đáp:
- Ngươi đã phân tích rõ ràng, cũng có tính toán của riêng mình, cần gì quan tâm đến hành động của ta?
Giọng nói kia trầm mặc mấy giây, sau đó trả lời:
- Đương nhiên là vì, nếu ngươi ra ngoài thuận tay “khóa” Jefferson lại, vậy đám tù phạm trên hòn đảo này sẽ an toàn hơn rất nhiều.
- Nói cả buổi, cũng chỉ là muốn lợi dụng năng lực của ta mà thôi.
Trong bóng tối, ánh mắt của God Key lại như dao sắc gác lên cổ họng đối phương:
- Lôi Hỏa, cho ngươi một lời khuyên chân thành. Vào thời khắc này, ở địa phương này, mọi việc tốt nhất vẫn nên dựa vào chính mình trước đã.
Lôi Hỏa hừ lạnh nói:
- Được rồi, được rồi, vậy cũng không phiền tôn giá ngài, dù sao ta cũng đã đánh thức “hắn” rồi.
- Ngươi nói gì?
God Key cao giọng nói:
- Ngươi biết mình đang làm gì không? C·hết tiệt!
Hắn nói xong liền bật dậy.
- Làm sao? Đều là tù phạm, chẳng lẽ ngươi muốn đi khóa “hắn” lại lần nữa sao?
Lôi Hỏa nói.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, chợt cảm giác mặt đất dưới chân bắt đầu chấn động, giống như cả nhà tù đều đang di động.
- Quá muộn rồi sao...
God Key than:
- Lôi Hỏa, ngươi tự cao đến mức không biết khác biệt giữa mình và cấp W như thế nào, lại thả thứ kia ra.
- Bớt nói nhảm đi, đều là người năng lực cấp Hung, không tới phiên ngươi tùy tiện bình phẩm về ta.
Lôi Hỏa quát lên:
- Tên kia và Jefferson đều là cấp Cuồng, hẳn là ngang sức ngang tài. Hơn nữa hắn chỉ bị phương thức truyền dịch lâu dài khiến cho ngủ say, chứ không phải kẻ điên, ít nhất cũng không có lý do gì đối địch với đám tù phạm đế quốc chúng ta.
God Key cười lạnh:
- Vậy hi vọng ngươi bảo trọng.
Dứt lời hắn liền chạy nhanh ra khỏi phòng giam, trong nhà tù rung chuyển vẫn duy trì thăng bằng và tốc độ rất tốt, chạy đến chỗ cao tìm kiếm đường ra.
......
Tả Đạo lần mò trong bóng tối đi về phía trước. Trước đó sau khi tiếp xúc với Blood Owl, nhiệm vụ của hắn xem như đã hoàn thành. Lúc này hắn chỉ cần chạy ra khỏi đảo, tìm được tàu ngầm của Nghịch Thập Tự là xem như đã an toàn.
Từ năm phút trước, hắn cũng cảm giác được mặt đất đang chấn động. Đây hẳn không phải là đ·ộng đ·ất, cũng không giống như có người siêu năng lực chiến đấu trong đảo gây nên. Cảm giác đó giống như ngồi trên xe buýt công cộng rất chòng chành, lại giống như kiến trúc dưới chân đang không ngừng di động.
Tả Đạo cảm thấy chuyện này không ổn, liền gia tăng tốc độ. Mình đã thoát khỏi hiểm cảnh dưới tay Jefferson, cũng không thể bị đè c·hết trong kiến trúc sụp đổ này được.
Nghĩ đến đây, hắn đã đi tới đầu cuối của một hành lang, lại phát hiện nơi này là một ngõ cụt. Không phải là không có cửa, mà là đã bị đá và đất cát chặn lại. Nhìn thấy cảnh này Tả Đạo lại vui mừng khôn xiết, nghĩ thầm đã có đất cát, chứng minh phía trên chính là bề mặt của đảo Địa Ngục, mình đã đi tới tầng cao nhất trong kiến trúc nhân tạo của đảo.
Hắn vừa định bắt tay đào lên, lại cảm thấy không ổn. Nếu chỗ này sụp xuống, ngoại trừ đất đá tràn vào thì hẳn là phải có nước biển, sao chỉ có một chút nước biển này từ phía trên chảy xuống?
- Này! Ngươi!
Đột nhiên có tiếng nói vang lên sau lưng Tả Đạo.
Lúc này Tả Đạo mới khôi phục tinh thần lại, chú ý tới trong bóng tối phía sau có người đang chạy đến với tốc độ cao.
God Key cũng không quen biết Tả Đạo, hắn chỉ quát lên:
- Không muốn c·hết thì mau tránh ra!
0