0
Ngày 12 tháng 6, bầu trời đầy mây mù. Mưa dông đêm qua tuy đến sáng đã ngừng, nhưng buổi trưa ngẩng đầu nhìn lên vẫn thấy mây đen giăng đầy.
Hai giờ chiều, Thiên Nhất rời khỏi khách sạn đi mua sắm một phen. Hắn là một kẻ rất lười, nhưng có một số thứ bảo người của khách sạn đi mua giúp thì không tiện lắm, hắn vẫn phải tự mình đi một chuyến.
Máy tính xách tay, điện thoại di động, máy ảnh, kính râm, còn có mấy bộ trang phục dùng để che giấu tai mắt người khác, trang bị dùng cho giai đoạn điều tra vạch kế hoạch đại khái là như vậy.
Chắc hẳn sẽ có người hỏi, tên Thiên Nhất này rốt cuộc mang theo bao nhiêu tiền mặt? Tiêu như vậy không có vấn đề gì sao? Ở đây phải giải thích một chút, thế giới năm 2101, máy tính rẻ hơn máy ảnh, điện thoại di động rẻ hơn kính râm.
Tại thế kỷ 22 của vũ trụ song song này, sản phẩm dân dụng điện tử đều rất rẻ. Mô hình lợi nhuận của những sản phẩm như điện thoại di động, máy tính, máy chiếu xách tay đã hoàn toàn bị đảo lộn. Cách làm nâng cấp phần cứng từ cũ thành mới đã bị đào thải, mô hình chủ yếu của sản phẩm điện tử đã trở thành mở rộng và thu phí phần mềm ứng dụng.
Tại thời đại đó, kỹ thuật sản xuất sản phẩm điện tử dân dụng cấp thấp đã rất hoàn thiện, chênh lệch phần cứng giữa các thương hiệu gần như biến mất. Trong cuộc chiến giá cả, những thương hiệu nổi tiếng bị ảnh hưởng rất lớn, bởi vì sản phẩm của bọn họ thường đắt hơn giá trị thực. Bọn họ đã từng dựa vào chất lượng, phục vụ, uy tín vv, gây dựng nên thương hiệu, khiến những người hâm mộ nguyện ý đổ xô vào mua sản phẩm của bọn họ. Nhưng sau đó, khi những doanh nghiệp chuyên sao chép làm ra sản phẩm chất lượng tương đương, lại đưa ra một cái giá hợp lý hơn, thị trường cạnh tranh sẽ chứng minh, sự “trung thành” giữa khách hàng và doanh nghiệp thực ra rất mong manh.
Thế là sự thay đổi đã diễn ra vào những năm ba mươi của thế kỷ 21, những doanh nghiệp lớn đều có chung nhận thức, nếu đã không thể ngăn chặn việc bị sao chép phần cứng, vậy chúng ta hãy tập trung vào mảng phần mềm.
Cho dù mỗi nhà máy đều có thể sản xuất ra phần cứng chất lượng nổi trội, ngoại hình đẹp mắt, dùng cả năm năm cũng không cần thay, nhưng chưa chắc hệ thống ứng dụng của mỗi nhà máy đều có thể khiến ngươi hài lòng.
Vì vậy thời đại “cạnh tranh mềm” đã bắt đầu, sản phẩm điện tử vốn đắt đỏ không ngừng giảm giá, thậm chí xuất hiện tình trạng bán với giá gốc hoặc chấp nhận bán lỗ vốn, về sau còn có không ít trường hợp dựa vào thẻ căn cước hoặc một loại hoạt động khuyến mãi cho nhận sản phẩm miễn phí.
Trong tương lai điều mà các doanh nhân suy nghĩ không phải là có bán được hàng hay không, mà là có người dùng hay không. Phần cứng chẳng qua là công cụ để cung cấp phần mềm ứng dụng mà thôi, thu phí phần mềm mới là phương pháp chính xác để bảo đảm lợi nhuận lâu dài.
Chỉ có đám người bán đồ điện trong nhà mới không ngừng giảm chất lượng sản phẩm, chờ mong người tiêu dùng mua về vừa hết hạn bảo hành thì hỏng, sau đó lại mua cái mới, nếu không thì nhà máy của bọn họ phải đóng cửa rồi.
Đương nhiên trong thế giới như vậy, người nghèo vẫn không thể dùng được điện thoại tốt, máy tính tốt. Bọn họ có thể mua về nhà, nhưng nếu thời gian dài không gánh nổi chi phí phần mềm, chẳng khác nào mua về một đống sắt vụn. Do đó các nhà máy điện tử thương hiệu nhỏ vẫn có thể dựa vào hệ thống phần mềm giá rẻ và “miễn phí” chất lượng bình thường và tự động bật quảng cáo, chiếm lĩnh thị trường ở tầng thấp.
Có lẽ khoa học kỹ thuật khiến cho cuộc sống ngày càng phong phú hơn, điều này không sai, nhưng có một số thứ khoa học kỹ thuật không thể thay đổi được.
Trở lại chuyện chính, sau khi quay về phòng khách sạn, Thiên nhất bắt đầu hóa trang giả dạng. Hắn là một người rất giỏi cải trang, đương nhiên cải trang ở đây là đóng vai một loại người nào đó, chứ không phải nói về tạo hình.
Nếu như hắn đi làm một diễn viên trên sân khấu kịch, chắc chắn sẽ được hoan nghênh. Từ một gã đàn ông lang thang hình dáng nhếch nhác đến nhân vật nổi tiếng cử chỉ ưu nhã, từ thanh niên lao động ra đời chưa lâu đến đại ca xã hội đen xử sự trầm ổn, Thiên Nhất đều có thể đóng vai y hệt.
Cho dù là nét mặt biến hóa nhỏ bé, ánh mắt, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí là khẩu âm, thói quen sinh hoạt vv, hắn đều có thể mô phỏng đến mức cao nhất, gây cho người ta cảm giác hắn thật sự từng có thân phận như vậy.
Chỉ tốn mấy phút, Thiên Nhất đã biến hóa, trở thành một du khách hòa nhã dễ gần, chất phác tự nhiên. Kiểu tóc mái ngố, quần rộng xệ xuống, áo thun có in dòng chữ “Tôi yêu Paris” bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác, trên mặt nở nụ cười nhân từ đầy tình cảm, thần thái thân thiện. Nếu các thành viên Nghịch Thập Tự nhìn thấy hình dáng của ông chủ lúc này, có lẽ bọn họ sẽ phát điên.
Hắn cầm lấy một chiếc ba lô màu đen đeo bên vai, trên cổ treo một chiếc máy ảnh, một lần nữa rời khỏi phòng. Khi Thiên Nhất bước ra cửa chính khách sạn, giống như đã trở thành một người khác.
Đi được một đoạn, hắn leo lên một chiếc xe buýt tham quan thành phố, trong tay cầm một tấm bản đồ Paris và một quyển “Hướng dẫn tham quan thành phố”. Trên đường đi hắn thật sự giống như một du khách, cầm máy ảnh nhìn đông nhìn tây. Chỉ là người khác cũng không chú ý đến, tên này không chụp một tấm nào.
Paris có rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng, tháp Eiffel, Khải Hoàn Môn, nhà thờ Đức Bà vv. Có điều Thiên Nhất cũng không có lòng đi tham quan từng nơi, khi xe buýt chạy đến mục tiêu thì hắn liền xuống xe.
Cung điện Louvre, hòn ngọc của bờ bắc sông Seine, trái tim của Paris, chín trăm năm lịch sử lắng đọng, một cung điện gắn liền với lịch sử nhiều thăng trầm của nước Pháp.
Cuối thế kỷ 18, cung điện Louvre mới mở cửa một phần với bên ngoài, từ đó trở thành một trong số viện bảo tàng vĩ đại nhất thế giới.
Tới những năm 2000 chuyển sang thời đại đế quốc, nơi này cũng bị ảnh hưởng tương đối. “Nước Pháp” không còn tồn tại, thay vào đó là khu hành chính quận Tượng này. Vào thời kỳ c·hiến t·ranh, hàng loạt tác phẩm nghệ thuật trong cung điện Louvre đã bị trôi mất, rất nhiều thứ chảy vào dân gian hoặc bị chính phủ đương thời mang đi, càng có nhiều thứ gián tiếp chảy vào phủ đệ của đám vương công quý tộc đế quốc sau đó, trở thành vật phẩm tư nhân.
Có điều “ba bảo vật trấn viện” giá trị liên thành nhất vẫn được bảo tồn, đây quả thật là kỳ tích. Có thể là không ai dám tự ý động vào ba món hàng trưng bày này, bảo vật vô giá như vậy nếu bị hư hại trong quá trình di chuyển, có ai tình nguyện chịu tiếng xấu muôn đời.
Trong một trăm năm sau đó, cung điện Louvre có thể nói là dãi nắng dầm sương, muốn tìm lại những món hàng triển lãm sau c·hiến t·ranh quả thật khó khăn trùng trùng. Tới năm mươi năm sau mới khôi phục khoảng bốn phần tác phẩm nghệ thuật ban đầu. Chính sách của đế quốc cũng khiến cho nơi này phát sinh rất nhiều biến hóa, bãi cỏ nguyên bản diện tích mấy chục héc ta bị thu hẹp, chung quanh xây mới rất nhiều kiến trúc, cơ bản đều là cơ quan chính phủ và biệt thự vương tộc. Cửa vào hình kim tự tháp bị tháo dỡ, bên trong cũng được tân trang và cải tạo. Ngoại trừ mặt ngoài kiến trúc hình chữ U của cung điện không thay đổi, những bộ phận khác có thể nói là biến hóa long trời lở đất.
Để tiện quản lý, ngoại trừ bãi cỏ chung quanh kiến trúc bị cắt giảm lớn, còn xây thêm tường che. Tường không phải quá cao, nhưng người bình thường khẳng định không trèo qua được, như vậy buổi tối có thể dễ dàng đóng kín chỗ này lại.
Bất kể nhìn xa hay nhìn gần, tường che đều là thứ p·há h·oại phong cảnh, nhưng thống đốc khi đó đã làm như vậy. Giống như tăng tiền điện nước, sau khi quyết định sẽ thông báo cho các vị một tiếng, tiếp đó trong bản tin đăng vài cuộc điều tra ý dân rằng “chính sách này rất tốt” hay gì đó, như vậy là được rồi. Nói thẳng thắn một chút, thông báo cho ngươi là đã tôn trọng ngươi rồi, đừng có nể mặt mà không thích. Nếu ai dám giơ bảng đứng ở bên ngoài, viết những biểu ngữ như “phản đối tường che” ta sẽ phái đội đột kích HL vũ trang đầy đủ bao vây các ngươi lại, bắn hơi cay, dùng dùi cui phục vụ.
Ngươi có thể nói rằng thống đốc năm đó đã phá hủy di sản văn hóa, nhưng từ một quan điểm khác, cũng có thể nói vị thống đốc kia đã có thành tích và cải cách. Dù sao nếu xét ở góc độ an toàn, cung điện Louvre ở thế kỷ 22 đang ở thời kỳ lớn mạnh nhất trong lịch sử.
Thiên Nhất mua một tấm vé vào cửa, bước vào tòa cung điện nghệ thuật này, trực tiếp đi về phía khu trưng bày báu vật.
Đến nơi, Thiên Nhất lại cảm thấy một sự lúng túng khó tả. Đàn ông dường như đều đến khu hội họa và điêu khắc xem tác phẩm nghệ thuật, còn người tới nơi này tham quan cơ bản đều là phụ nữ trung niên.
Tìm rất lâu, Thiên Nhất cuối cùng đã nhìn thấy mục tiêu của mình, “Pandora đỏ”.
Một viên kim cương 2977 ca ra, kích thước gần bằng nắm tay, chắc chắn có thể xưng là báu vật hiếm thấy trên đời. Mà Pandora đỏ còn có một điểm khác biệt, theo truyền thuyết nếu như viên kim cương này tiếp xúc với da của một cô gái xinh đẹp, sẽ hiện ra màu đỏ nhàn nhạt, phản xạ ánh sáng mông lung.
Đương nhiên đây chỉ là truyền thuyết, Thiên Nhất cảm thấy chuyện này rõ ràng là không có khoa học. Một khối tinh thể carbon đơn chất tiếp xúc với da của loài người, làm sao có thể biến hóa như vậy? Hơn nữa còn phải là gái đẹp, đàn ông và gái xấu đều không được? Chẳng lẽ cục đá kia biết xấu hổ? Thân là một cục đá, có phải ngươi hơi bỉ ổi, đồng thời còn có tính moe (dễ thương) hay không?
Phía dưới hàng triển lãm còn kèm theo một đoạn chú thích rất dài, đây là những câu chuyện liên quan viết cho khách tham quan xem. Trong đó tin tức duy nhất tương đối đáng tin là “Pandora đỏ được phát hiện tại quận Phong Diệp vào năm 2033” phần còn lại thì Thiên Nhất cảm thấy chỉ là đang nói linh tinh.
Theo thần thoại Hy Lạp, “Pandora” là phụ nữ loài người đầu tiên do Zeus tạo ra, mục đích là để trả thù loài người. Tại sao vua của chư thần lại làm như vậy? Bởi vì bạn của ông ta là Prometheus rất quan tâm đến loài người, đã đưa ngọn lửa xuống, khiến cho Zeus rất khó chịu. Ông ta chẳng những đã bắt bạn mình lại h·ành h·ạ nhiều ngày, còn muốn t·rừng t·rị đám người phàm ngu xuẩn kia.
Thế là Zeus lệnh cho thần lửa Hephaestus dùng hỗn hợp nước và đất, tạo ra một người phụ nữ đáng yêu theo hình tượng nữ thần, lại lệnh cho nữ thần tình yêu và sắc đẹp Aphrodite ban cho nàng kích thích tố khiến đàn ông điên cuồng, Hera ban cho nàng sự tự tin và tự tôn, nữ thần Athena dạy nàng dệt vải, dệt ra những bộ y phục mỹ lệ đủ loại màu sắc, khiến nàng càng xinh đẹp mê người, thần sứ Hermes thì phụ trách truyền thụ cho nàng thiên phú ngôn ngữ.
Zeus đã thổi mầm họa ác độc vào sau lưng hình tượng xinh đẹp này, một phụ nữ vô cùng mê người cuối cùng đã hoàn thành. Ông ta dùng Pandora làm lễ vật tặng cho loài người, mà cô gái này sau đó vì lòng hiếu kỳ đã mở “chiếc hộp Pandora” phóng thích tất cả tội ác trên thế gian...
Cái tên “Pandora đỏ” tượng trưng cho địa vị và ý nghĩa của viên kim cương này trong lòng phụ nữ. Tựa như một lời nguyền, lúc cầm viên kim cương này trong tay, ánh sáng màu đỏ hiện lên, nữ chủ nhân của nó liền trở thành cô gái hoàn mỹ giống như Pandora.
Thiên Nhất nhanh chóng đọc xong nội dung, khinh thường thấp giọng nói một câu:
- Nói nhảm liên thiên, còn rất phi lý...
Nói xong liền dời mắt đi.
Sau khi xác nhận vị trí mục tiêu, hắn bắt đầu khảo sát địa hình của viện bảo tàng, quan sát tình hình phân bố của bảo vệ, thời gian thay ca vv, đương nhiên chuyện cần xác nhận nhất là hệ thống an toàn của nơi này.
Khắp nơi đều có camera, đây là chuyện đương nhiên. Vào ban ngày cấp bậc an toàn chắc chắn sẽ thấp hơn, đến buổi tối nếu như lẻn vào, tránh khỏi camera chỉ là thứ yếu, chỉ sợ nơi này có hệ thống cạm bẫy như cảm ứng tia hồng ngoại, cảm ứng trọng lực biến hóa, cảm ứng nhiệt độ biến hóa...
Đi dạo mấy giờ, gần đến thời gian đóng cửa, Thiên Nhất mới hậm hực rời khỏi.
Quy luật thay ca của bảo vệ không phải trong chốc lất có thể nhìn ra được. Theo như suy nghĩ của Thiên Nhất, tốt nhất là tới thêm lần nữa ngồi đủ hai mươi bốn giờ, ở phụ cận cung điện Louvre dùng năng lực tầm xa cảm ứng, ghi lại quy luật hành động của mỗi nhân viên bên trong.
Nhưng trước đó hắn và Cố Lăng đã đánh cuộc là không dùng năng lực, cũng không dùng quyển sách nội tâm, càng không được dùng vũ lực c·ướp đoạt. Thiên Nhất cần phải sắp đặt một kế hoạch “trộm” đồ vật ra, như vậy mới xem như thành công.
Tuy nói đối phương không hề giá·m s·át hắn, hoàn toàn có thể gian dối, nhưng Thiên Nhất biết, nếu như làm trái với nguyên tắc cơ bản của trò chơi này, vậy vấn đề không phải là có lấy được đồ hay không, mà là gián tiếp chứng minh mình vô năng. Huống hồ trong Nghịch Thập Tự còn có một kẻ vạch trần được lời nói dối, đó là Blood Owl. Với tính tình của tên Cố Vấn kia, chắc chắn đã sớm tiết lộ tin tức về các thành viên Nghịch Thập Tự cho chị hắn, vì vậy Cố Lăng ít nhất cũng có một phương pháp để nghiệm chứng xem Thiên Nhất có phạm quy hay không. Mà với tính cách của Blood Owl, ném đá xuống giếng bán rẻ ông chủ là chuyện rất dễ xảy ra, đừng hi vọng hắn sẽ trợn mắt nói dối bao che cho mình.
Nói tóm lại, quan hệ giữa đám người Nghịch Thập Tự này chính là... đã cảm thấy đối phương không đáng tin cậy, lại cảm thấy loại đồng đội khốn kh·iếp này thật sự rất đáng tin.
Thiên Nhất không phải loại người sẽ cầm ống nhòm, ngồi trên nóc nhà cả đêm để thu được một chút tin tức không đầy đủ, hơn nữa hắn rất lười, cho nên hắn trở về.
Đối với hắn, nửa buổi chiều lãng phí nhiều thời gian như vậy ở đây đã đủ rồi, không có cà phê thì không nghĩ ra được chủ ý hay.
Trở lại khách sạn, thay quần áo rửa mặt chải đầu một phen, Thiên Nhất mở máy tính ra, dùng tài một khoản chung của Nghịch Thập Tự trả phí cho chương trình ứng dụng của bộ máy tính này trong một tháng.
Tiếp đó hắn chép vào máy những bức hình khu trưng bày báu vật chụp bằng máy ảnh, tình hình phân bố camera chụp lén bằng điện thoại di động, còn có mấy đoạn đối thoại của bảo vệ lặng lẽ thu âm, sau đó lập nên một hồ sơ mới, bắt đầu vẽ bản đồ kết cấu của tòa nhà.
Hiệu suất làm việc của Thiên Nhất rất nhanh, một lon cà phê xuống bụng, sơ đồ phác thảo của khu trưng bày Pandora đỏ cơ bản đã hoàn thành. Đương nhiên đây chỉ là bước đầu tiên, kế hoạch của hắn là vẽ ra toàn bộ cung điện Louvre, bao gồm nội thành chung quanh phạm vi ba trăm mét, tốt nhất là có cả bố cục của đường cống, dựng thành một mô hình lập thể.
Nhưng lúc này sâu lười lại bắt đầu quấy phá. Tiền đề bảo đảm hiệu suất cao của Thiên Nhất, ngoại trừ cà phê thì còn có sức tập trung. Khi sức tập trung hạ xuống, hắn sẽ lập tức gác lại chuyện trong tay, đi làm chuyện gì khác một hồi.
Thực ra cẩn thận suy nghĩ một chút, trên người Thiên Nhất có rất nhiều tập tính của mèo. Mỗi ngày hắn đều phải ngủ thời gian rất dài, mỗi bữa ăn ít nhưng ăn nhiều bữa, nhìn thấy vật thể chuyển động có quy luật (ví dụ như quả lắc đồng hồ) sẽ không nhịn được muốn đi chạm vào một chút, không thể chịu đựng áp lực, ghét mùi của kem đánh răng và quýt, nhìn thấy con ruồi lại không kìm được muốn nhào tới đập c·hết nó, thích chọc chó đang bị cột...
Người có tính cách như vậy, cũng chỉ thích hợp cả ngày ngồi trên ghế sofa, uống cà phê, ngáp ngắn ngáp dài kinh doanh cửa hàng sách.
“Đúng rồi, lên mạng tra một chút thông tin do người khác cung cấp xem sao.” - Thiên Nhất đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, tùy ý mở một cửa sổ duyệt web, trên thanh tìm kiếm gõ vào ba từ mấu chốt là “cung điện Louvre, t·rộm c·ắp, hệ thống an ninh” sau đó nhấn Enter.
Có đến hơn ngàn kết quả tìm kiếm, trong đó có rất nhiều tin tức về điện ảnh hoặc tiểu thuyết liên quan. Thiên Nhất nhanh chóng lật về sau vài trang, trên trình duyệt xuất hiện một kết quả khiến hắn cảm thấy rất hứng thú. Sau khi nhấn vào link, trình duyệt chuyển đến một trang web video. Đây dường như là video từ trên blog của một người khác được dẫn link sang, tựa đề là “Cung điện Louvre... truyền kỳ về mồ chôn của đám t·rộm c·ắp.”
Video là một đoạn thu ngắn trực tiếp theo kiểu phỏng vấn, nhân vật chính là một ông lão tên là “Củ Cải Bán Bánh” mái tóc trắng xoá, tuổi già sức yếu. Theo lão tự thuật, lúc còn trẻ lão từng là một tên trộm quốc tế, thành công thực hiện vô số vụ án vang động một thời, đến hơn bốn mươi tuổi rửa tay chậu vàng, tham gia cải tiến và hoàn thiện hệ thống an ninh của cung điện Louvre.
Tiếp đó video lại phát một danh sách k·ẻ t·rộm từ năm 2057 trở đi muốn vào cung điện Louvre trộm báu vật, cùng với kết cục của bọn họ. Trong đó chỉ duy nhất một người thành công chạy ra khỏi cửa lớn cung điện Louvre, phương pháp sử dụng là ban ngày lúc vào điện tham quan đã giấu một cái búa, dự tính đập vỡ kính cầm lấy đồ rồi bỏ chạy. Ai ngờ khi hắn đập xuống một búa, kính cường lực lại không bị đập vỡ. Chuông báo động vừa kêu lên, hắn liền thất kinh ném búa quay đầu bỏ chạy, chạy nhanh như giặc, cuối cùng bị một đám bảo vệ ngoài cửa bao vây đè xuống đất.
Tên này có lẽ là k·ẻ t·rộm cấp thấp duy nhất dám ra tay với cung điện Louvre. Nên biết nơi này có thể xem là thánh địa trong mắt đám t·rộm c·ắp trên toàn thế giới, có thể trộm được đồ ở đây ra ngoài, giống như là lấy được viên hồng ngọc trên vương miện t·rộm c·ắp, đủ để ngươi khoe khoang cả đời. Trong người giấu một cái búa đập rồi bỏ chạy, đây là chuyện do người làm sao?
Quả nhiên, những nhân vật lên đài tiếp theo trong video đều không phụ sự mong đợi của mọi người, lựa chọn các loại kỹ xảo cao cấp, từ công phu rút xương đến công nghệ cao, ẩn nấp, nhảy dù, đào đường hầm, g·iả m·ạo cảnh vệ vv, mỗi người đều thi triển thần thông, nhưng cuối cùng không một ai không bị phát hiện.
Đương nhiên, về hệ thống an ninh cụ thể trong cung điện Louvre thì không thể giới thiệu kỹ càng, tóm lại là “rất tân tiến” “không có sơ hở”.
Trong loại video mà quần chúng có thể tùy ý xem này, dĩ nhiên sẽ không có từ ngữ hoặc người liên quan đến “siêu năng lực” xuất hiện. Thiên Nhất phân tích một chút, suy đoán người siêu năng lực cấp Cường trở lên muốn lấy vài món đồ bên trong thì vẫn sẽ thành công. Nhưng cao thủ cấp Cường làm “trộm” không nhiều, phần lớn bọn họ đều không lo chuyện tiền bạc, hơn nữa làm như vậy sẽ có nguy cơ bị ném vào nhà tù Tide, có tiền cũng không có mạng để tiêu.
Suy luận như vậy, cho dù trong đám trộm kia có vài người siêu năng lực cấp Giấy hoặc cấp Bính, bọn họ dựa vào năng lực vẫn không qua được hệ thống an ninh, hơn nữa còn b·ị b·ắt giữ... Điều này nói rõ nhân viên an ninh của cung điện Louvre gần như chắc chắn có người cải tạo.
Thiên Nhất tắt màn hình máy tính, hai tay gối ở sau đầu nằm xuống, nhìn trần nhà than vãn: “Còn khó làm hơn trong tưởng tượng, quả nhiên phải sắp đặt một kế hoạch lâu dài...”