0
- Thế nào rồi? Có tin tức không?
Một người đàn ông hình dáng mập mạp đang ngồi trước bàn ăn ngấu nghiến, mặc dù điều hòa trong phòng đã chỉnh xuống nhiệt độ rất thấp, nhưng hắn vẫn ăn đến mức đầu đổ mồ hôi.
Một người đàn ông khác mặc đồng phục sĩ quan HL thấp thỏm trả lời:
- Xin... xin lỗi, điện hạ, vẫn... không có tin tức của Thiên Vệ đại nhân, chúng tôi đã phái...
- Không cần trả lời ta các ngươi đã làm gì, cũng không cần nói cho ta biết các ngươi định làm gì, càng không cần thề thốt bảo đảm chuyện gì với ta.
Người đàn ông mập mạp được gọi là điện hạ gắt gỏng cắt ngang lời nói đối phương:
- Ta chỉ cần kết quả, mà câu trả lời của ngươi... ta đã biết rồi.
Nói đến đây, sắc mặt của hắn đột nhiên biến đổi, nổi trận lôi đình:
- Phế vật!
Hắn vừa quát vừa cầm dao ăn trên tay, không hề do dự ném về phía tên sĩ quan HL kia. Có điều độ chính xác của hắn rất kém, ném chệch đi rất nhiều, nếu không phải đối phương nghiêng người theo bản năng, cú ném này sẽ tỏ ra rất ngu ngốc.
Một hầu gái nhanh chóng đi đến bên cạnh bàn ăn, đưa một con dao mới lên. Người đàn ông mập mạp liếc nàng một cái, thừa dịp đưa tay xoa xoa mông nàng mấy giây. Đối phương cũng không nói gì, chỉ vâng vâng dạ dạ lui xuống.
Hắn cầm dao lên, tiếp tục ăn ngấu nghiến như không có chuyện gì, ngẩng đầu trợn mắt nhìn tên sĩ quan kia một cái:
- Ngây ra đó làm gì! Cút ra ngoài! Bảo người của các ngươi tiếp tục đi tìm!
- Vâng, điện hạ, thuộc hạ cáo từ.
Khi tên kia sĩ quan kia xoay người lại, sắc mặt lập tức biến thành âm trầm, bước nhanh ra ngoài.
Lúc đi tới cửa, hắn và quản gia của người đàn ông mập mạp kia đi sát qua nhau. Xuất phát từ lễ phép cơ bản, hai người gật đầu với nhau một cái, cũng không nói gì thêm. Quản gia đi đến bên cạnh người đàn ông mập mạp, cúi người nói:
- Điện hạ, hoàng tử thứ bảy Krause Wittstock điện hạ tới thăm, hiện đang ở dưới lầu nghỉ ngơi.
Người đàn ông mập mạp cuối cùng cũng ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhíu mày nói:
- Hắn tới làm gì...
- Điện hạ, có mời thất hoàng tử điện hạ đi lên không?
Quản gia hỏi.
- Ừ ừ.
Người đàn ông mập mạp gật đầu phất tay, ý tứ là đồng ý.
Sau khi quản gia lui xuống, không lâu sau thì Trà Tiên đẩy cửa đi vào. Đây là lần đầu tiên hắn ra khỏi cửa sau khi b·ị t·hương trở lại Thiên Đô, đã rất lâu không mặc quần áo khác ngoài đồng phục HL ở nơi công khai. Hôm nay vị hoàng tử thứ bảy này mặc một bộ y phục màu xám lịch sự và sạch sẽ, mái tóc lam của hắn dường như gần đây vừa được cắt sửa, vẫn là tóc dài cỡ trung, nhưng có vẻ mát mẻ gọn gàng. Mặt như Quán Ngọc, mắt như sao sáng, lúc giơ tay nhấc chân có một loại phong thái anh tuấn giống như kiếm khách thời xưa.
Mà Victor Wittstock đang ngồi ở đó ăn uống thoái mái, hoàn toàn không có ý đứng dậy nghênh đón hoàng đệ, cơ bản có thể dùng hoàn toàn trái ngược để hình dung.
Thực ra năm nay Trà Tiên cũng sắp hai mươi lăm, có điều đứng bên cạnh vị hoàng huynh thứ ba đã ba mươi hai tuổi này, thoạt nhìn quả thật giống như chú cháu.
Quanh năm ăn uống chơi bời, khiến cho rất nhiều bộ phận trên người Victor đã tiến vào thời kỳ suy thoái trước thời hạn. Đối với một hoàng tử của đế quốc, hồ rượu rừng thịt cũng không phải là mộng tưởng gì, Victor luôn sống trong môi trường như vậy. Lúc này bốn hầu gái đứng ở phía sau phục vụ bữa ăn của hắn, trong mắt Victor thì không khác gì với thịt trên bàn ăn, hắn có thể thưởng thức bọn họ vào bất kỳ thời gian, địa điểm nào, với bất kỳ phương thức nào.
Hoàn cảnh sinh hoạt như vậy đã tạo ra lượng mỡ trên người hắn, thoạt nhìn bề ngoài còn già hơn mười tuổi, cùng với tính cách hơi vặn vẹo.
Mà Trà Tiên rõ ràng là người khiến cho tất cả anh chị em của hắn phải đố kị. Ai cũng nghĩ tại sao người đột biến gen không phải là ta? Ta cũng muốn hai mươi lăm tuổi nhìn giống như một học sinh cấp ba, ta cũng muốn trở thành thiên tài có chỉ số thông minh siêu cao... Cho dù nắm giữ quyền lực cao nhất thế gian và toàn bộ tài phú, cũng không thể đổi được hai loại tài sản trẻ tuổi và thông minh.
Rõ ràng cùng một cha sinh ra, kết quả hắn lại là người nổi trội. Lúc anh chị em của hắn sinh lão bệnh tử, nói không chừng Trà Tiên vẫn còn là một người trung niên, người như vậy làm sao có thể không gây oán hận?
- Hoàng huynh Victor, lâu ngày không gặp, huynh có khỏe không?
Trà Tiên đi đến trước bàn ăn, tự mình kéo ghế ngồi xuống đối diện với Victor.
- Phiền hoàng đệ phí tâm, ta còn cố được. Nghe nói trước đó đệ b·ị t·hương nặng, ta công việc bề bộn, cũng không có thời gian đến thăm đệ, phải là ta hỏi đệ thân thể có khỏe không mới đúng.
Victor thản nhiên trả lời, vẫn tiếp tục ăn.
Trà Tiên cười, hắn luôn là một người ôn hòa trầm tĩnh, cho dù cười nhạo cũng sẽ không biểu hiện ra khiến người khác cảm thấy không thoải mái.
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, những lời như công việc bề bộn, nói ra trước mặt Trà Tiên thật sự quá buồn cười. Ngươi nói rằng mình công việc bận rộn? Với hiệu suất làm việc và lượng công việc của người ta khi làm quan ở HL, một ngày là có thể làm xong công việc trong cả năm của ngươi, thậm chí còn hơn...
Quy củ của đế quốc là hoàng đế sẽ để các con trai tham dự triều chính với mức độ khác nhau. Đây chẳng những là một loại tích lũy của tư bản chính trị, gây dựng cơ sở sau này kế vị, còn là một loại phương pháp sát hạch, ảnh hưởng rất lớn đến nhân tuyển ngôi vị hoàng đế.
Không thể nói trong đám hoàng tử không có người nh·iếp chính ưu tú, nhưng Victor khẳng định không phải là một trong số đó. Nếu như không có mệnh lệnh của phụ hoàng, hắn không thể nào chủ động đi gánh vác “công việc” gì.
Trà Tiên mỉm cười nói:
- Phiền hoàng huynh nhớ đến, thương thế của đệ đã không còn đáng ngại.
Hắn rất rộng lượng, bởi vì hắn cũng không có tình cảm gì với Victor, không có tình nghĩa anh em hoặc bạn bè, cũng không tồn tại bất kỳ chán ghét nào, giống như người xa lạ mà thôi.
Thực ra không chỉ có huynh trưởng này, anh chị em khác cũng như vậy. Lúc Trà Tiên b·ị t·hương, những người này không một ai đến thăm hắn. Ngoại trừ hoàng đế, Time Servant, Khấu Lâm Tai đến thăm vì các nguyên nhân khác nhau, cũng không có đại thần nào muốn lấy lòng vị hoàng tử thứ bảy này.
Mẫu thân của Trà Tiên xuất thân bần hàn, không giống những hoàng tử công chúa khác sau lưng có gia tộc lớn nâng đỡ. Đối với Trà Tiên thì sau khi mẫu thân c·hết, hắn chỉ có một thân một mình, không có bên ngoại chống đỡ, cũng không cấu kết với triều thần đảng phái. Lúc mười hai tuổi hắn đã rời khỏi trung tâm chính trị, không có căn cơ gì ở Thiên Đô. Quan viên chủ động tới nịnh nọt loại hoàng tử này chắc chỉ có kẻ điên, ví dụ như Túy Tước cả ngày say xỉn kia, hắn vốn không có lập trường trong giới quan lại, cho nên mới dám tới cửa viếng thăm. Còn các quan viên có quan hệ phức tạp như cành lá đan chen trong triều, trước khi viếng thăm một vị hoàng tử nhất định phải rất cẩn thận, một khi đứng sai hàng ngũ, kết cục có thể là tan xương nát thịt c·hết không có chỗ chôn.
Vì vậy cảnh ngộ của Trà Tiên cũng phản ánh hai chuyện bên lề. Thứ nhất, chuyện hắn thừa kế ngôi vị hoàng đế không được 99% người coi trọng. Thứ hai, cho dù trong thời kỳ này, hắn cũng không có giá trị làm ô dù gì cả.
Như vậy cũng có thể thấy được thái độ của Victor đối với Trà Tiên. Trên đời này có rất nhiều loại anh em, thậm chí không có quan hệ huyết thống cũng có thể sống c·hết cùng nhau. Nhưng trong hoàng cung, chỉ có ở trong hoàng cung, thân tình giữa anh em là một thứ nguy hiểm, không có thì tốt hơn là có, thù hận lộ liễu cũng an toàn hơn là hữu nghị giả dối.
- Vậy... hôm nay hoàng đệ rời khỏi hoàng cung, chạy thật xa tới chỗ ta, không biết vì chuyện gì vậy?
Victor hỏi, trong lòng hắn rất phiền, không có thời gian, cũng không đủ chỉ số thông minh để suy đoán trước mục đích của đối phương.
- Hờ...
Trong mũi Trà Tiên thở ra, cười không lộ răng:
- Còn không phải vì chuyện của nữ nhân sao.
- Hả?
Victor sững sốt, động tác dừng lại, sau đó nụ cười hiện lên trên mặt hắn:
- Ha ha ha ha ha...
Hắn vui vẻ không khép miệng được:
- Ha ha ha... hoàng đệ Krause của ta ơi, ai da... ha ha ha… đệ tự mình chạy đến chỗ ta, chỉ để xin vài cô gái mang về? Ha ha ha ha...
Victor quả thật rất vui vẻ, trong lòng hắn đột nhiên cảm giác được, hoàng đệ này thật sự là đáng thương đến mức đáng yêu. Nói thế nào mọi người cũng là hoàng tử, ngươi lại khổ đến mức này? Một mình chạy ra hoàng cung, đặc biệt đến nhà ta để xin nữ nhân? Ha! Nếu ta có gương mặt như ngươi, muốn cám dỗ nữ nhân cũng không cần tốn tiền, đi làm trai bao cũng dư dả rồi!
- Không phải như huynh nghĩ...
Trà Tiên có phần lúng túng trả lời.
- Ài... đừng xấu hổ mà. Ta biết rồi, hàng đã xài thì đệ khẳng định không thích đúng không, vậy... bốn người bọn họ đi.
Victor tiện tay dùng nĩa chỉ chỉ bốn hầu gái sau người:
- Mấy ngày trước mới tới, ta còn chưa thưởng thức qua, đệ nói một câu thì có thể lập tức mang đi.
Lúc hắn nói lời này, đám hầu gái đứng sau người hắn lại lộ vẻ mừng rỡ như muốn khóc, lập tức đưa mắt nhìn Trà Tiên, giống như đang cầu xin hắn mau đáp ứng.
- Ừ...
Trà Tiên cảm thấy nếu lúc này nói không, sẽ có cảm giác giống như đẩy người khác xuống hố lửa, bèn thở dài nói:
- Được rồi, vậy bảo bọn họ lập tức đi thu dọn hành lý, xe của đệ chờ ở bên ngoài.
- Phụt, ha ha ha!
Victor phun cả canh ra ngoài:
- Krause lão đệ, trước kia ta thật sự nhìn lầm đệ rồi, vốn tưởng rằng đệ là người nho nhã, bây giờ xem ra là bề ngoài bình tĩnh, trong lòng cuồng nhiệt! Lại nôn nóng như vậy! Ha ha ha ha!
Hắn quay đầu trợn mắt nhìn một cái:
- Đi đi! Còn đứng ngây ra đó làm gì! Không nghe thấy sao? Sau này các ngươi sẽ là người hầu của hoàng tử Krause...
Hắn lại thô bỉ nhìn về phía Trà Tiên:
- Đệ ấy bảo các ngươi làm gì thì phải làm nấy...
- Vậy... đệ trước tiên cảm ơn hoàng huynh.
Trà Tiên thật không biết tại sao lại phải cảm ơn.
- Ha ha ha... chuyện này có gì đâu, dù sao đám g·ái đ·iếm này...
Victor hắng giọng một cái:
- E hèm... ta muốn nói là đám người hầu này tiền lương sẽ do đệ trả. Tiền công của bọn họ cũng không rẻ, còn nhiều hơn so với đám chó ngựa bên ngoài, hàng ngày phải mặc âu phục thắt cà vạt đi làm.
Hắn cười nói:
- Thực ra trong mắt ta đều như nhau, ha ha... Chỉ nói mấy người bọn họ, nếu không phải trong nhà có người bệnh nặng thì cũng có thân nhân làm ăn thua lỗ nhảy lầu, thiếu một khoản nợ. Đám ngu ngốc này lại không hiểu, tiền bọn họ kiếm được từ chỗ ta, đi đưa cho bệnh viện, ngân hàng, cấp vốn công ty... đưa cho ai cũng vậy, cuối cùng cũng chỉ đi một vòng, lại chảy vào túi tiền của chúng ta! Ha ha ha, một đám g·ái đ·iếm ngu xuẩn, cho nên ta nói đám dân đen này vốn không hiểu chính trị.
Mấy hầu gái vừa mới đi ra cửa, Victor liền cao giọng nói những lời này không hề kiêng dè. Đây mặc dù là một loại sỉ nhục, nhưng lại không thể phản bác, bởi vì nó chính là hiện thực, tất cả được mất đúng sai đều không tồn tại công bằng.
Trà Tiên nghe được tiếng đóng cửa phía sau, lúc này chỉ còn hai người bọn họ ở đây, hắn cuối cùng đã chờ được thời cơ thích hợp bắt đầu nói việc chính:
- Hoàng huynh, đệ còn có một chuyện, cũng là về nữ nhân.
Thực ra từ đầu đến giờ cũng chỉ có một chuyện, nhưng Trà Tiên đã bị hiểu lầm, bây giờ cũng chỉ có thể thuận theo ý đối phương nói tiếp như vậy:
- Là về cô gái mà hoàng huynh muốn kết hôn, Alice. Theo chức vị của đệ trong HL, đệ còn nên gọi cô ấy một tiếng trưởng quan.
Sắc mặt Victor biến đổi, cũng không ăn thêm nữa:
- Thế nào? Đệ có tin tức của cô ấy?
Trà Tiên tỏ ra thần bí nhìn quanh một chút, dáng vẻ giống như muốn tiết lộ cơ mật trọng đại gì đó. Với lòng dạ của hắn, b·iểu t·ình phong phú như vậy rõ ràng là đang ngụy trang, cố ý để cho Victor xem, nhưng hiển nhiên muốn đánh động vị tam hoàng huynh này cũng không phải chuyện khó.
- Đệ có tin tức đáng tin cậy, cô ấy và Time Servant đã bị tổ chức Nghịch Thập Tự kia bắt làm tù binh.
Trà Tiên còn cố ý hạ thấp giọng.
- Cái gì?
Victor kêu lên.
Trong HL dĩ nhiên cũng có mấy vị quan lớn giao hảo với Victor, vừa rồi tên sĩ quan tới thông báo chính là người bên phía đó. Nhưng Victor đã phát động tất cả lực lượng có thể phát động được, dùng các loại thủ đoạn ngoài phía chính phủ, bao gồm mua chuộc một số tổ chức và cá nhân trung lập đi tìm hiểu thông tin, lại hoàn toàn không có một chút tin tức nào của Trường Anh. Không ngờ hôm nay thất hoàng đệ này lại đột nhiên chạy tới, nói rằng hắn có tin tức về chuyện này, còn là tin tức đáng “tin cậy”?
- Hoàng huynh không cần giật mình. Huynh biết đấy, đệ làm điều tra viên trong HL cũng mười mấy năm rồi, không dám nói là công lao to lớn, nhưng cũng từng bắt một số nhân vật lớn. Nếu nói đệ không có mạng lưới quan hệ và tình báo liên quan đến tổ chức t·ội p·hạm, vậy rõ ràng là không thực tế, cho nên huynh hoàn toàn có thể tin tưởng tin tức này của đệ.
- Đúng đúng...
Victor đáp:
- Thiếu chút nữa ta đã quên, hoàng đệ chính là người làm công việc này. Ta còn đi tìm một đám phế vật giúp đỡ, đến bây giờ ngay cả cái bóng cũng không tra được. Vẫn là đệ lợi hại, mau nói cho ta biết Alice đang ở đâu?
Trà Tiên làm ra vẻ khó khăn, thở dài nói:
- Theo đệ suy đoán, tổ chức Nghịch Thập Tự vốn không có căn cứ cố định, rất khó xác định vị trí của cô ấy.
- Vậy bây giờ phải làm sao?
Sắc mặt Victor lập tức trầm xuống:
- Cô ấy là một nữ nhân, còn là nữ nhân xinh đẹp như vậy, rơi vào tay đám phản loạn kia đã hơn mười ngày rồi...
- Về chuyện đó, hoàng huynh không cần lo lắng quá nhiều.
Trà Tiên ngắt lời:
- Theo đệ biết, hiện giờ các tổ chức phản kháng lớn, ngoại trừ Tia Chớp Trắng thì những tổ chức khác đều không có hiện tượng n·gược đ·ãi tù binh. Sau khi liên hợp với Giới Luật Thép, ngay cả Tia Chớp Trắng cũng đã ngừng loại hành vi này, đệ nghĩ thượng tầng của bọn họ cũng muốn thay đổi hình tượng chính trị của tổ chức.
Hắn dừng một chút rồi nói:
- Ngược lại thì quân ta... thôi bỏ đi, tóm lại cô ấy bị Nghịch Thập Tự bắt giữ, hẳn là tương đối an toàn.
Victor suy nghĩ một chút:
- Vậy... hiện giờ hoàng đệ có đầu mối hoặc kế hoạch gì để cứu cô ấy ra không?
- Hôm nay tới đây, chính là muốn cùng hoàng huynh thương lượng chuyện này.
Trà Tiên nói:
- Có điều... chuyện này cũng liên quan tới đệ. Chuyện kế tiếp mà đệ muốn nói với hoàng huynh, có vài nội dung e rằng sẽ gây bất lợi cho đệ, hi vọng hoàng huynh có thể giữ kín bí mật.
- Sao lại nói vậy, hoàng đệ thương thế trên người, vì cứu Alice mà lao tâm lao lực, còn chịu chia sẻ bí mật với ta, nếu ta tiết lộ ra ngoài thì còn tính người sao?
Victor thề thốt.
Trong lòng Trà Tiên cười lạnh, ngoài mặt vẫn lộ ra vẻ rất nghiêm túc:
- Hoàng huynh có biết Thiên Nhất không?
- Đương nhiên là biết, vì muốn tìm Alice, ta đã xem đoạn phát sóng trực tiếp kia của Nghịch Thập Tự không dưới mười lần rồi.
Victor trả lời.
- Trong HL chúng ta, Thiên Nhất là t·ội p·hạm nguy hiểm cấp sáu, cái cấp bậc nguy hiểm này...
Trà Tiên đang định giải thích.
Victor chen vào:
- Ta cũng biết cấp bậc này có ý nghĩa thế nào, còn là do đệ thiết lập đúng không?
Trà Tiên trả lời:
- Ừ, vậy hoàng huynh chắc cũng hiểu được, ân oán giữa đệ và Thiên Nhất đã không phải là ngày một ngày hai.
- Chẳng lẽ...
Lúc này Victor lại lộ ra ánh mắt kỳ quái:
- Các người có liên hệ ngầm?
Trà Tiên nói:
- Cũng không thể nói là liên hệ, chuẩn xác mà nói thì hắn thỉnh thoảng sẽ thông qua một loại phương pháp một chiều, đưa cho đệ một ít tin tức, tiến hành khiêu khích.
- Tại sao hắn lại làm như vậy?
Victor hỏi.
- Vì trò chơi.
Trà Tiên nói:
- Đối với hắn thì phạm tội hoặc dẫn dắt người khác phạm tội đều là trò chơi, hắn cần đối thủ để gia tăng hứng thú, mà hắn cho rằng đệ chính là một đối thủ tốt.
- Ta thấy hắn đúng là một tên điên biến thái.
Victor nói.
- Có thể nói như vậy.
Trà Tiên lười giải thích, cũng không trông chờ đối phương có thể lý giải, vì vậy đáp qua loa một câu, lại nói:
- Tóm lại, hai ngày trước tên Thiên Nhất này đã đưa cho đệ một tin tức, nói rằng Time Servant và Trường Anh đang ở trong tay hắn.
Trà Tiên đã sửa đổi thời gian mình nhận được tin tức, khiến hành vi của mình càng trở nên hợp lý hơn.
Trong âm mưu này của Trà Tiên không hoàn toàn là bịa đặt, phải có ba phần sự thật mới có thể bảo đảm tính khả thi của cả ván cờ, đương nhiên cho đến giờ hắn đã nói gần hết ba phần này rồi...
- Hắn muốn làm giao dịch sao? Hay chỉ đơn thuần là khiêu khích đệ?
Victor hỏi.
- Đương nhiên là giao dịch, đám phản loạn này không phải chỉ muốn vinh hoa phú quý, hoặc là độc bá một phương sao? Chỉ cần cho bọn chúng thứ mà bọn chúng muốn, chuyện gì cũng có thể thương lượng, tên Thiên Nhất này cũng không ngoại lệ. Các loại trò chơi của hắn, còn có sự khiêu khích với đệ, chẳng qua là một loại thủ đoạn tự nâng cao giá trị mà thôi.
Trà Tiên nói với giọng khinh thường.
Victor vốn cũng không hiểu Thiên Nhất lắm, chỉ xem qua một ít văn bản tư liệu, cho nên không hề nghi ngờ đồng ý với lời nói này.
- Vậy hắn muốn thứ gì? Tiền sao? Hay là muốn đất đai một quận? Nếu hắn có thể nhanh chóng thả Alice, những chuyện này đều có thể thương lượng. Ta đi cầu xin phụ hoàng, nhất định sẽ có biện pháp, dù sao Alice cũng là Thiên Vệ.
Trà Tiên biết, vị tam hoàng huynh này cũng không phải kẻ ngốc, thực ra Victor cũng đang diễn trò, đang thử dò xét. Một khi Trà Tiên nói ra cạm bẫy rõ ràng gì, bản thân ngược lại sẽ rơi vào thòng lọng, vạn kiếp bất phục.
Lòng dạ của Victor không phải quá sâu, nhưng hắn rất giỏi ngụy trang, phía sau những cuộc ăn chơi là một kẻ hết sức đa nghi cẩn thận. Nếu bây giờ Trà Tiên bảo hắn đi cầu xin hoàng đế, lại đưa ra một yêu cầu quá đáng, hắn nhất định trước tiên sẽ đáp ứng, sau lưng lại thêm mắm thêm muối cắt xén lời nói của Trà Tiên, dùng hoàng tử thứ bảy và tổ chức phản kháng cấu kết làm tiền đề, tấu trình với hoàng đế.
Có lẽ Victor rất muốn chiếm được Trường Anh, nhưng hắn cũng có ranh giới của mình. Đối với người hoặc chuyện có uy h·iếp đến mạng sống và địa vị của mình, hắn sẽ cẩn thận đề phòng. Những hoàng tử khác cũng không phải chưa từng xuống tay với hắn, nhưng kết quả đều không thành công, cho nên bọn họ cũng rút kinh nghiệm, biết rằng tên mập mạp này thực ra cũng không dễ động.
Nhưng hôm nay, đối thủ của Victor có thể nói là người thông minh thứ tư trên tinh cầu này.
Trong lòng Trà Tiên đã cười, nhưng b·iểu t·ình trên mặt vẫn không thay đổi, nói:
- Điều kiện của Thiên Nhất là...