0
Đêm hôm khuya khoắt, trăng mờ gió cao, một người đàn ông thần bí mặc áo choàng đen lén lút đi vào đấu trường Rome.
Hắn đi tới bên cạnh một mặt tường đá ở góc đông nam, đưa lưng về phía tường, từ trong người lấy ra một vật phẩm bằng ngọc màu đen.
Vừa đưa “sáo rắn” lên miệng, còn chưa kịp thổi, Thiên Nhất đột nhiên dừng lại, cất ống sáo vào, nhấc mũ trùm đội lên đầu, sau đó xoay người.
Cách Thiên Nhất khoảng mười mét có một bóng người đang đứng, bóng người kia đứng giữa hai cây cột đá, hình thể khá mập mạp, trong đêm tối không thấy rõ quần áo và vẻ ngoài của hắn, nhưng năng lực cảm giác của Thiên Nhất thì không bị ảnh hưởng gì.
- Ngươi tới rất nhanh.
Thiên Nhất nói.
Người đàn ông kia cũng biết mình đã bị phát hiện, không cần phải che giấu nữa. Hắn đi lên trước, dưới ánh trăng mông lung lộ ra khuôn mặt của mình.
Áo thầy tu màu nâu, thân hình hơi mập, kiểu tóc Địa Trung Hải, không có râu, mắt trái còn quấn vải băng.
- Muzio tiên sinh, mắt b·ị t·hương nghiêm trọng như vậy, còn từ Florence ngày đêm chạy gấp đến đây, không sợ nửa đường v·ết t·hương nhiễm trùng đi đời nhà ma sao?
Thiên Nhất châm chọc nói, cố ý đề cập tới v·ết t·hương ở mắt đối phương.
- Phù thuỷ, ngươi cũng chỉ cười được bây giờ thôi.
Muzio hung tợn trả lời:
- Biết mình đã đắc tội với ai không?
- Ta nghĩ phải là “biết mình đã đắc tội với tổ chức nào” chứ?
Thiên Nhất trả lời:
- Ta nói ra tên của ngươi, đương nhiên biết ngươi là ai, vậy thì cũng biết tổ chức sau lưng ngươi.
Vẻ mặt Thiên Nhất vẫn thản nhiên:
- Nhưng vấn đề bây giờ, đó là ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không?
- Bất kể ngươi là ai cũng phải c·hết!
Muzio vừa nói lời này, sau bức tường bên cạnh Thiên Nhất trong nháy mắt lại có hai người lướt ra, đều mặc áo thầy tu. Một người trong đó vừa hiện thân lập tức hành động, trong áo thầy tu có một cái bóng màu đỏ vọt ra, không tới hai giây đã quấn lên người Thiên Nhất.
Cái bóng đỏ kia là một con mãng xà do máu tươi biến thành, toàn thân màu đỏ, to như miệng chén, giống như vật sống, nhưng cũng không phải dịch thể, vảy trên người nó cứng rắn khác thường.
Mãng xà máu rời khỏi thân thể chủ nhân vẫn bị điều khiển, nó quấn lấy Thiên Nhất từ đầu gối đến vai, miệng lớn mở ra nhắm chuẩn vào mặt Thiên Nhất, tùy thời có thể nuốt cả đầu hắn vào trong miệng.
Mãng xà máu duy trì trạng thái này, không hề cử động. Thiên Nhất biết là do ý muốn của người điều khiển, khinh thường nói:
- Xem ra trước khi lấy mạng ta, còn có lời muốn hỏi ta đúng không?
Hai người phía sau hắn chỉ cười lạnh. Muzio thấy Thiên Nhất đã bị khống chế, liền yên tâm đi lên trước mấy bước, nói:
- Hành động của ngươi cũng rất nhanh, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy dời cửa hàng đi, nhưng ngươi tuyệt đối không nghĩ tới...
- Trên người tùy tùng của bá tước mang theo mắt phải của ngươi.
Thiên Nhất ngắt lời Muzio, nói thẳng ra những gì đối phương định nói.
Gương mặt hung dữ của Muzio không tự chủ được co giật mấy cái, hắn thật sự hận đến nghiến răng:
- Phù thuỷ, xem ra ngươi thích tự cho mình thông minh...
- Cho dù là một người không thông minh lắm, một khi bên cạnh hắn đầy những kẻ ngu xuẩn như ngươi, cũng sẽ được tôn lên thành một người thông minh.
Thiên Nhất tiếp tục cười nhạo nói.
- Nghiền nát xương của hắn!
Muzio ra lệnh.
Người điều khiển mãng xà máu rõ ràng nghe được lời này, nhưng kỳ quái là mãng xà máu kia lại không nhúc nhích chút nào.
- Làm sao vậy, ra tay đi!
Muzio nói lớn hơn.
- Muzio... phía sau ngươi...
Hai người đứng ở sau lưng Thiên Nhất dùng tay chỉ chỉ Muzio.
Muzio nghe vậy liền trợn to hai mắt, trong lòng lạnh đi một nửa. Hắn hơi cử động cổ, không cần quay đầu cũng cảm nhận được có một thanh kiếm sắc đang gác lên cổ mình.
Giọng nói trầm thấp của Pietro vang lên bên tai Muzio:
- Ngươi đừng lộn xộn.
Thiên Nhất cười nói:
- Rất không may, ta cũng mang theo một người tới, vốn là để phòng ngừa những kẻ lang thang, bợm nhậu hay người nào đó vô tình đến gần nơi này, không ngờ lại gặp phải chư vị.
Hắn dùng giọng điệu hài hước nói:
- Ba người các ngươi từ cửa hàng sách theo dõi ta đến đây, lại không phát hiện còn có một người khác theo ta. Lúc này có phải các ngươi đang lo lắng, anh bạn này của ta là một cao thủ đỉnh cấp, có thể lấy một địch ba?
Muzio nuốt nước miếng một cái:
- Được rồi, bây giờ tính mạng của mọi người đều bị uy h·iếp, không bằng như vậy... chúng ta trao đổi một chút.
- Hà... ta lại không nghĩ như vậy.
Thiên Nhất trả lời:
- Ba vị đã biết được địa điểm này, vậy thì tất cả đều phải c·hết.
- Đùa gì thế? Mạng của ngươi còn nằm trong tay chúng ta!
Muzio đã hơi hoảng loạn, nhìn tên điên trước mắt vẫn đang cười, trong lòng hắn lại loáng thoáng cảm thấy tình huống không ổn.
Thiên Nhất hoàn toàn không đếm xỉa tới vấn đề của hắn, tiếp tục nói:
- Ngươi chạy tới Rome rất vội, chỉ dẫn theo hai đồng bạn, ít nhất cũng là sau khi bá tước và tùy tùng của hắn gặp mặt mới tìm được địa điểm mới của cửa hàng sách, lại từ cửa hàng sách theo dõi ta tới đây... Ta nghĩ ngươi còn không có cơ hội thông báo cho tổ chức của mình đúng không?
Muzio còn chưa trả lời, người điểu khiển mãng xà máu đã không giữ được bình tĩnh:
- Nếu chúng ta có gì bất trắc, tổ chức sẽ biết...
Thiên Nhất ngắt lời:
- Không sai, viện thầy tu Isaiah sẽ không bỏ qua chuyện m·ất t·ích của những người có dị năng các ngươi, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ truy xét được các ngươi đ·ã c·hết. Nhưng chỉ cần bọn họ không thể tra được địa điểm ta g·iết các ngươi, vậy là được rồi.
Muzio nói:
- Ngươi muốn cùng c·hết với ta sao...
Giọng nói của hắn bắt đầu run rẩy:
- Cho dù như vậy, kế tiếp đồng bạn của ngươi cũng là một đấu hai, ngươi làm sao có thể xác định...
- Ta không muốn giải thích quá nhiều với kẻ sắp c·hết. Các ngươi thật nhàm chán, tầm thường, ngay cả giá trị trêu đùa cũng không có, chỉ lãng phí thời gian quý báu của ta.
Thiên Nhất búng tay một cái, mãng xà máu đột nhiên cử động, bay về phía chủ nhân của nó.
Tên siêu năng lực kia bất ngờ không kịp đề phòng, bị quái vật do mình điều khiển đụng ngã xuống đất, quấn vào với nhau.
Một người khác thấy thế lập tức phản ứng, hét lên một tiếng, trong tay áo bay ra một quả cầu ánh sáng màu lam, bắn vào ngực Thiên Nhất.
- Ngay cả năng lực cũng chán ngắt như vậy.
Thiên Nhất lại tùy ý giơ tay lên, dựng thẳng ngón giữa về phía đối phương. Ngón giữa của hắn vừa lúc nghênh đón quả cầu ánh sáng màu lam kia, búng một cái, lại khiến công kích này bắn ngược trở về.
Người nọ vốn không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, không kịp đề phòng bị năng lực của mình đánh trúng, ánh sáng màu lam trong nháy mắt ăn mòn thân thể của hắn, lồng ngực và khoang bụng đều nát một mảng lớn, khi áo thầy tu bị máu nhuộm đỏ thì hắn cũng đã đứt hơi bỏ mạng.
Còn người đàn ông té xuống đất chiến đấu với mãng xà máu, rất nhanh cũng đã bại trận, cả chiếc đầu đều bị cắn nuốt, mãng xà máu xé đầu hắn ra khỏi cổ, mỗi sợi gân và mạch máu đều bị kéo đứt. Sau khi mãng xà máu g·iết c·hết chủ nhân của mình, lại chui vào trong áo thầy tu của hắn. Lúc nó chui vào có thể loáng thoáng nhìn thấy, ngực của tên siêu năng lực kia từ trên xuống dưới có một chiếc miệng lớn mở ra, còn có răng nhọn đan xen, mãng xà máu chính là từ trong chiếc “miệng” này phun ra.
Thiên Nhất nhìn cảnh tượng máu tanh này, chỉ bĩu môi, chân mày cũng không nhíu lại chút nào. Khi hắn xoay người, Muzio đã nằm dưới đất, trên cổ có một v·ết m·áu hẹp dài, một ít mỡ kèm với máu chảy xuống đất, mà thân thể mập mạp của hắn còn đang co giật.
- Vết máu làm thế nào?
Pietro cũng là người quen nhìn thấy máu, bình tĩnh hỏi.
- Không sao, ta lật mặt đất lại một chút, cho phần dính máu xuống bên dưới là được rồi.
Thiên Nhất trả lời.
Pietro không hỏi Thiên Nhất làm thế nào lật được khi không có xẻng, dù sao phù thuỷ luôn có biện pháp của mình. Hắn thu kiếm lại:
- Thi thể kia thì sao? Ngươi cũng tiện thể chôn lấp?
- Lát nữa ngươi nhặt cái đầu kia đi.
Thiên Nhất chỉ chỉ chiếc đầu của người điểu khiển mãng xà máu:
- Tùy tiện tìm một địa điểm dễ bị phát hiện trong thành, ném ở đó, tóm lại cứ cách xa nơi này một chút là được. Còn về t·hi t·hể của những người khác...
Hắn suy nghĩ một chút:
- Gần địa chỉ ban đầu của cửa hàng sách có một trại nuôi heo, ông chủ ở đó là bạn của ta. Bây giờ ngươi đến đó, gọi hắn dậy khỏi giường, nói rằng Thiên Nhất tiên sinh cần hắn lái một chiếc xe chở hàng qua đây, lấy một chút thức ăn gia súc.
- Ta... hiểu rồi.
Lúc Pietro nghe đến trại nuôi heo đã hiểu được một chút, nghe được bốn chữ “thức ăn gia súc” này đã hoàn toàn minh bạch. Hắn đáp một tiếng, lập tức xoay người, một lần nữa hòa vào trong đêm tối.
Thiên Nhất thở ra một hơi, lại lấy sáo rắn ra:
- Được rồi, cuối cùng đã có thể bắt đầu...
......
Ánh sáng màu xanh nhạt đi, bốn con người lại khôi phục thị giác của mình. Dark Water thì không quan tâm, hắn vốn không bị ảnh hưởng, nhưng vẫn phải ra vẻ miễn cưỡng mở mắt ra.
Đây cũng là một căn phòng lớn, hình dáng khác với căn phòng hình thang lúc trước. Lúc này bọn họ đang ở trong một căn phòng lớn hình trụ, bán kính dưới đáy khoảng hai mươi mét, trần nhà rất cao, nhìn bằng mắt thường có thể thấy độ cao của hình trụ này gần đến hai trăm mét.
Vừa rồi dây thừng treo ở lối vào căn phòng lớn kia, lúc này cũng rơi xuống bên cạnh mọi người, một đầu khác của dây thừng kéo dài ra bên ngoài di tích, đã bị cắt đứt một vết rất bằng phẳng.
- Đây rốt cuộc là văn minh cổ đại, hay là khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh...
Vanessa nhìn căn phòng sau khi dịch chuyển này, nói:
- Ngay cả dây thừng cũng bị dời đến đây, nhưng các mảnh vụn ong máy rơi dưới đất lại không dịch chuyển, rốt cuộc cơ chế phân biệt của hệ thống dịch chuyển này là thế nào?
- Rất rõ ràng, tất cả vật chất vốn không tồn tại từ đầu bên trong di tích, đều sẽ bị dịch chuyển.
Cố Vấn trả lời:
- Nếu như chỉ dịch chuyển sinh vật, năm người chúng ta hẳn là sẽ t·rần t·ruồng dịch chuyển tới đây, tất cả trang bị đều lưu lại chỗ cũ. Nếu như chỉ dịch chuyển phi sinh vật, chúng ta hẳn là sẽ t·rần t·ruồng ở lại vị trí ban đầu, tất cả trang bị sẽ bị chuyển đi. Còn nếu như dịch chuyển tất cả sinh vật và phi sinh vật trong một không gian, những mảnh vụn ong máy kia cũng sẽ bị chuyển tới.
Lúc này Suicide đang tìm ký hiệu dấu tay thứ hai, hơn nữa rất nhanh đã nhìn thấy một cái trên đất:
- Kế tiếp lại nhấn vào dấu tay sao?
- Ta đề nghị ngươi nên để hắn nhấn.
Gunsmith vừa nói vừa nháy mắt với Suicide, đầu ngước về phía Dark Water.
Dark Water lại nói:
- Lựa chọn dấu tay là chuyện thứ hai, đừng quên còn phải đối phó với cạm bẫy.