0
Thân thể Dark Water hoàn toàn biến thành màu đen, thoạt nhìn giống như hắc ín đông cứng. Thể hình của nó không trở về kích cỡ như người lùn mà vẫn giữ chiều cao giống người hiện đại như John. Điều đáng sợ nhất là phần đầu của nó bắt đầu phục hồi như cũ.
Phần đầu nằm trên cổ lẽ ra phải trống không do bị đạn bắn nát, thế nhưng chất keo màu đen đang bắt đầu rục rịch sinh trưởng. Hình dạng cằm đã được hình thành. Xét về tổng thể phần đầu thì thể tích phần dưới mũi ước chừng đã tái sinh được một phần ba.
Gunsmith giơ súng xương lên, chuẩn bị bồi thêm vài phát. Nhưng sau khi suy nghĩ lại, hắn bèn bỏ súng xuống.
Trước đây, từ việc Dark Water móc đồ vật ra khỏi thực quản thì có thể thấy bên trong cơ thể nó không có bộ phận quan trọng có thể dẫn đến v·ết t·hương chí mạng. Hơn nữa, từ khía cạnh khác đã chứng minh nó có năng lực tự chữa lành nên Gunsmith mới lựa chọn t·ấn c·ông phần đầu.
Giờ lúc này, phần đầu của nó b·ị b·ắn nát thành một bãi lộn xộn trên mặt đất vẫn có thể tái sinh chứng tỏ điểm yếu của nó không nằm trên đầu.
Ánh mắt Gunsmith di chuyển từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước ra sau năm đến sáu lần nhằm rà soát “t·hi t·hể” của Dark Water. Đến khi bắt đầu cảm thấy mình hơi biến thái, hắn mới nghĩ đến việc thay đổi lối tư duy.
Giả sử Dark Water tương tự như một loại người máy kim loại thể lỏng trong phim ảnh, vậy dựa theo định luật bảo toàn khối lượng thì chất keo màu đen b·ị b·ắn đi chắc hẳn sẽ chảy ngược lại và hội tụ với nhau để phục hồi phần đầu. Cũng theo cách ấy, chỉ cần một phút thì nó sẽ hồi phục lại như ban đầu. Vì vậy, khả năng tự tái tạo của Dark Water rõ ràng dựa trên phương pháp khác.
“Theo lời hắn nói lúc trước, chắc hẳn hắn là sinh vật chứ không phải máy móc… Hắn không đói khát, mệt mỏi, chưa chắc cần hít thở, tám mươi phần trăm là không có nhịp tim.” Gunsmith nhỏ giọng lẩm bẩm, ước đoán nguyên lý tự tái tạo của Dark Water.
Thông thường, v·ết t·hương của con người lành lại là nhờ vào sự phân đôi tế bào để khôi phục lại hình dạng ban đầu. Với phương pháp chữa trị đỉnh cao của đế quốc cũng như thế giới hiện nay, cho dù toàn thân bị tổn thương trên diện tích lớn do các tác nhân vật lý gây nên thì chỉ cần phối hợp thiết bị tiên tiến với chữa trị bổ trợ các tế bào gốc, ít nhất cần khoảng bảy tám tiếng sẽ lành lặn như cũ. Phương pháp này có giá cả rất cao và phải chịu đựng đau đớn ở mức độ nhất định, dù là quý tộc cũng không mấy người dám tùy ý thử nghiệm.
Khả năng tự tái tạo của Dark Water ưu việt hơn bất cứ phương pháp trị liệu nào mà Gunsmith biết. Nó không cần nhờ vào bất cứ chất hóa học hay thiết bị nào, chỉ bằng thứ do mình tiết ra, ngay cả khi đầu bị nổ tung vẫn có thể mọc ra lại.
Chẳng lẽ nó không có não? Không thể nào! Hay là não mọc dưới mông? Chắc không đến mức đó đâu nhỉ?
Gunsmith lại bắn một phát, lần này là vào tim. Kết quả là lồng ngực Dark Water bị nổ tung, có thể nhìn thấy hai thanh đao được bao bọc bởi chất keo màu đen trong cơ thể nó và một vết đạn rất nông trên mặt đất bên dưới Dark Water, vết tích để lại hệt như của viên đạn xuyên qua đầu Dark Water rồi bắn trúng bức tường ở đằng xa lúc nãy. Điều này chứng minh thân thể của Dark Water đã khiến uy lực của súng xương thay đổi, dẫn đến việc không xảy ra hiện tượng nổ bởi độ cứng không đủ mặc dù tính dẻo dai rất cao.
Quá trình tái tạo phần đầu không hề bị phát súng này ảnh hưởng, lồng ngực của nó cũng bắt đầu tự chữa lành bằng tốc độ không chênh lệch với phần đầu. Tuy chậm nhưng liên tục như mặt trời và mặt trăng cứ nối tiếp nhau mọc rồi lặn.
Súng xương nhiều nhất có thể cài mười viên đạn, Gunsmith đoán rằng dù bắn hết lên mình Dark Water cũng chỉ phí công mà thôi. Có lẽ dạng sinh mạng của Dark Water quả thật vượt xa loài người, cũng như nền khoa học trong di tích này vượt xa phạm trù Gunsmith có thể hiểu được.
Đến bây giờ, hắn vẫn chưa hiểu nguyên nhân vì sao nơi này có thể khiến toàn bộ nhu cầu sinh lý biến mất, kỹ thuật di chuyển không gian lúc trước cũng khiến hắn không hiểu nổi.
Hắn đã từng tạo ra thiết bị di chuyển không gian nhưng loại di chuyển ấy cần một khoảng thời gian chuẩn bị nhất định, đã vậy chỉ có thể dịch chuyển toàn bộ vật thể bên trong vật chứa một cách chính xác. Lại nói việc này còn phải dựa vào nền tảng kỹ thuật thần bí của Thiên Nhất để hoàn thành, trong khi kỹ thuật dịch chuyển trong di tích vừa có thể khởi động ngay lập tức, vừa có thể lựa chọn dịch chuyển vật thể bên trong vật chứa mà không ảnh hưởng đến bản thân vật chứa.
Nghĩ đến việc gặp phải không gian gấp khúc trên sông lúc trước, cộng thêm việc từ trường chưa biết có thể khiến máy móc mất tác dụng và h·ạt n·hân vĩnh hằng trong túi mình, Gunsmith càng cảm thấy trình độ khoa học của nền văn minh trước mắt quá nguy hiểm, nguy hiểm đến mức uy h·iếp cả thế giới.
Nơi này không thể để bất cứ ai phát hiện, Dark Water phải bị chôn dưới đất vĩnh viễn!
Gunsmith xoay người, tạm thời không quan tâm đến Dark Water. Dù sao với tốc độ tái sinh thì nửa ngày sau nó cũng chưa thể đứng dậy. Hắn muốn tiếp tục lục soát di tích để xem thử có cách nào khiến nơi này ngừng hoạt động hay không.
Ai ngờ hắn vừa bước được vài bước, ánh sáng xung quanh bỗng mờ dần. Thứ vẫn sáng rõ nhất chính là ký hiệu mặt trăng và mặt trời trên trần.
Gunsmith lập tức sững người. Hắn liếm môi rồi nhìn đông nhìn tây mấy lượt, sau đó thử bước lên hai bước. Lần này, căn phòng hầu như trở nên tối đen, xung quanh chỉ còn sót lại ánh sáng xanh biếc của vài ngôi sao lẻ loi gắng gượng chiếu sáng. Có cảm giác như cảnh tượng này là cảnh ngôi sao ca nhạc đang mở liveshow tại một địa điểm có thể chứa được ba mươi ngàn người, khi đèn phụt tắt thì khoảng hơn trăm khán giả mang theo ống huỳnh quang và ngồi rời rạc với nhau.
Gunsmith hướng mặt về phía trước, giữ vững tư thế, sau đó lùi về sau vài bước như thể lúc nãy mình chưa hề làm gì. Không ngờ hành động này lại khiến ánh sáng trong căn phòng khôi phục lại đôi chút.
Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Gunsmith.
Hắn quay đầu lại, lao thẳng về phía bức tượng. Quả nhiên ánh sáng xanh xung quanh ngày càng sáng lạn.
Khi Gunsmith chạy đến trước bức tượng, hắn lấy h·ạt n·hân vĩnh hằng ra khỏi túi rồi giơ tay về phía trước.
Toàn bộ mọi thứ lại khôi phục như lúc đầu.
Khóe miệng nở nụ cười, Gunsmith biết h·ạt n·hân vĩnh hằng là nguồn động lực của toàn bộ di tích.
Có lẽ Dark Water lẩn trốn trong thế giới dưới lòng đất bằng phương pháp nào đó. Nhưng đến một ngày, h·ạt n·hân vĩnh hằng bỗng hư tổn và trở thành hình dạng như bây giờ thì Dark Water b·ị đ·ánh thức, hoặc hắn vốn dĩ vẫn thức. Ai biết được! Dù sao ở đây không tồn tại nhu cầu sinh lý, có trời mới biết hắn có để ý đến thời gian trôi qua hay không, có trời mới biết vì sao hắn không suy sụp tinh thần, có trời mới biết hắn có thứ gọi là tinh thần hay không...
Tóm lại, Dark Water lợi dụng nguồn năng lượng còn sót lại trong h·ạt n·hân vĩnh hằng khiến di tích nổi lên, hoặc nói khiến một phần của di tích nổi lên và bắt đầu hoạt động với ý đồ giao tiếp với thế giới mấy ngàn năm sau để tìm cách giải quyết vấn đề của mình. Song Dark Water lại không ngờ quê nhà của mình, nơi có nền văn minh và khoa học hưng thịnh giờ lại biến thành một vùng hoang vu, quần thể loài người văn minh đến đây gần nhất có lẽ là một băng nhóm buôn b·án m·a t·úy, hơn nữa muốn gặp băng nhóm này ít nhất phải lục soát thêm vài chục cây số.
Lúc này, Gunsmith hiểu rằng lấy h·ạt n·hân vĩnh hằng ra khỏi miệng bức tượng như lấy mất pin trong điều khiển từ xa. Không gian gấp khúc, từ trường gây nhiễu, đỉnh di tích bỗng nổi lên... toàn bộ đều hỏng hết. Chả trách Dark Water muốn dẫn mình đến đây rồi mới hành động. Nếu nó chọn cách mang h·ạt n·hân vĩnh hằng ra ngoài thì độ mạo hiểm rất cao, dù sao nó không biết sinh vật trên mặt đất là bạn hay là thù, yếu ớt hay mạnh mẽ. Dựa vào cách làm việc của Dark Water, nó sẽ không lựa chọn như vậy.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, Gunsmith không do dự thêm mà giơ súng bắn về phía đỉnh vòm.
Vì kim loại của vách tường trong căn phòng giống với chất liệu của đỉnh kim loại đào được lúc trước nên sóng khí bùng nổ khi viên đạn bắn trúng vách tường vô cùng dữ dội.
Tuy bức tường kim loại này rất dày nhưng chỉ có một lớp, bên ngoài là bùn đất bên dưới đầm lầy. Sau khi lớp kim loại b·ị b·ắn thủng, bùn và đất trút xuống như một dòng thác và chất thành một đống lớn ở giữa căn phòng. May là không gian của nơi này đủ lớn nên muốn lấp đầy cần phải tốn không ít thời gian.
Đường kính lỗ thủng trên đỉnh vòm khoảng nửa mét, hình dạng khá ngay ngắn như lúc bắn thủng đỉnh tháp vì đạn của súng xương t·ấn c·ông vào chất liệu cùng loại sẽ không tạo ra kết quả lệch nhau quá lớn. Bùn đất đổ vào cũng không khiến lỗ thủng mở rộng ra thêm, tất nhiên điều này đã nằm trong tính toán của Gunsmith, thứ kim loại này không phải là gạch hay gỗ nên sẽ không bị biến dạng vì một chút áp lực như vậy.
Thân thể của Dark Water và bức tượng sẽ nhanh chóng bị c·hôn v·ùi.
Gunsmith lùi đến bên cạnh bức tường, tay cầm h·ạt n·hân vĩnh hằng để chiếu sáng. Ánh sáng của thứ này rất yếu nhưng may là những ký hiệu trên tường và trên trần vẫn chưa tắt nên nơi này vẫn chưa tối đen như mực. Thị lực của Gunsmith rất khá, chỉ cần chút ánh sáng như vậy là đủ.
Khi bùn đất đổ vào thành một ngọn núi nhỏ, chúng sẽ không tiếp tục cao lên mà nhanh chóng tràn ra xung quanh. Gunsmith men theo sườn dốc để leo lên đến đỉnh. Sau khi không màng đến dơ bẩn và chịu đựng mùi hôi khiến người n·ôn m·ửa xộc vào mũi và đứng ở một nơi cao nhất mình có thể để leo lên, hắn bắn thêm một phát súng vào lỗ thủng trên trần với góc bắn gần như vuông góc.
Trước đây Gunsmith từng làm thí nghiệm như vậy, tức là những cách phòng ngự súng xương có hiệu quả. Trong đó có một thí nghiệm là dùng chất có mật độ cao hơn nước nhưng thấp hơn giá trị ngưỡng để ngăn cản đạn súng xương. Ví dụ như đất sét, độ cứng và dẻo của nó đều không thể khiến viên đạn bắn ra từ súng xương xảy ra biến đổi về chất, vậy có phải chỉ cần đất sét đạt đến độ dày vừa đủ thì có thể khiến viên đạn ngừng lại bên trong sau khi tiêu hao hết động năng của nó?
Đáng tiếc, thí nghiệm lúc ấy kết thúc bằng thất bại. Viên đạn không ngừng xuyên thấu vật chất tương tự như đất sét cho đến khi tốc độ của nó giảm xuống mức thấp hơn nhưng vẫn xảy ra biến đổi về chất, uy lực lúc này bằng mũ nhiều lần của uy lực khi xuyên thủng mật độ của đất sét. Dựa vào số liệu khi đó, phát súng sẽ nổ xuyên mục tiêu giống như một phát bazooka nhưng không phải ngay lập tức mà sau một khoảng thời gian.
Gunsmith phỏng đoán di tích không quá sâu. Nếu không việc mặt đất nhô lên mà mình gặp phải trước đây sẽ phải suy diễn thành tình huống tương tự như vỏ trái đất rạn nứt. Hơn nữa hắn suy đoán di tích này rất có thể là những công trình đơn lẻ riêng biệt bên dưới lòng đất. Nếu không cũng không cần dùng đến kỹ thuật dịch chuyển gì đó, cứ xây một cánh cổng ngay chỗ hai công trình tiếp xúc nhau không phải đã xong rồi sao.
Hắn lại bắn bốn phát súng vuông góc với lỗ thủng kia, mỗi lần cách nhau vài giây. Mặc cho bùn đất rơi xuống không ngừng đập lên thân thể của Gunsmith, chảy vào trong quần áo của hắn, tay của hắn vẫn vững vàng như đá, không hề động đậy. Bốn viên đạn bay xuyên suốt lên trên với đường đạn hoàn toàn giống hệt nhau.
Gunsmith không chắc mình làm vậy liệu có thoát thân được hay không, nhưng hắn vẫn phải thử. Sau khi làm xong những việc này, kết quả lý tưởng nhất hẳn là trên mặt đất của rừng mưa nhiệt đới có một cái hố hình chóp lớn xấp xỉ bằng hồ bơi, độ sâu trên dưới ba mươi mét, phần đáy bị bịt chặt, xuống dưới nữa có một tầng đất sét dày khoảng mười mấy đến mấy mươi mét, dưới nữa là lỗ thủng này.
Tất nhiên đây chỉ là giả thiết. Nếu di tích bị c·hôn v·ùi rất sâu thì đạn của Gunsmith chẳng qua chỉ tạo ra một phần rỗng ruột bên trong miếng phô mai và sẽ bị bùn đất xung quanh lấp đầy nhanh chóng, trong khi hắn đang ở trong phần phần rỗng ruột kia mấy mươi mét, riêng việc leo lên thôi cũng đủ buồn bực đến c·hết.
Thời gian còn lại không nhiều vì căn phòng sắp bị lấp đầy. Ngay khi hắn chuẩn bị hít sâu một hơi để nín thở lâu giữa môi trường đậm mùi đất này, bùn đất đang trút xuống từ trên đỉnh đầu bỗng ngừng lại.
Gunsmith lập tức sững sờ, một tia sáng chiếu xuống, đó chắc chắn là ánh sáng mặt trời, tia tử ngoại đã lâu không gặp.
Hắn mừng như điên, nhảy lên từ đỉnh đất và bám vào lỗ thủng hình tròn, sau đó lộn người ra ngoài. Hình dạng của mặt đất bên ngoài tương tự như tính toán của hắn, chỉ là lạc quan hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Lớp đất dày mười mấy mét không hề tồn tại vì không gian của căn phòng lớn đã tiêu hóa hết lớp đất này. Lúc Gunsmith leo ra ngoài cũng chính là lúc hắn đang ở trên phần đáy của một cái lỗ có hình dạng tương tự như cái phễu, độ sâu cách mặt đất chừng hai mươi mấy mét.
Đang hít thở không khí ở bên ngoài, mặt đất dưới chân bỗng rung chuyển như đ·ộng đ·ất. Mắt thấy con đường thoát hiểm trên đỉnh đầu sắp c·hôn v·ùi mình vì sự cố đột ngột này, Gunsmith chợt hoảng sợ rồi vội leo lên trên như một con khỉ.
Chưa đầy vài giây, hắn đã thoát khỏi hố sâu và ở trên mặt đất.
Sau đó, mặt đất với chu vi vài trăm mét dưới chân xảy ra s·ụt l·ún, hố sâu hắn vừa leo ra bị c·hôn v·ùi. Về sau, Gunsmith vẫn cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến chuyện này song hắn đã nhanh chóng hiểu được lý do. Đó là vì h·ạt n·hân vĩnh hằng bị đem ra ngoài nên căn phòng hoàn toàn mất đi động lực, dẫn đến việc xảy ra s·ụt l·ún.
“Ha ha ha ha!” Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, Gunsmith nằm hình chữ đại trên mặt đất rồi ngẩng mặt cười lớn, tận tình hít thở không khí ẩm ướt trong rừng mưa nhiệt đới.
Bây giờ, thứ mùi khó ngửi này lại trở nên cực kỳ dễ chịu.
Hai giây sau, vẻ mặt Gunsmith chợt biến đổi vì bụng hắn bỗng kêu ùng ục vài tiếng. Điều này khiến cảm giác mệt mỏi cực độ dâng lên như biển động.
Dù vậy, Gunsmith không hề ngủ th·iếp đi mà búng người dậy như cá chép và chạy như điên vào rừng. Vừa chạy, hắn vừa cởi quần…