Ta tên là Thiên Nhất, mở tiệm sách.
Lời mở đầu của Thiên Nhất rất bình thường, trên mặt còn lộ ra vẻ chán chường khiến người ta không thích thú, lời của hắn cũng dừng ở đây.
Mọi người tự giới thiệu cũng không kéo dài quá lâu, trao đổi họ tên chỉ là phụ, ý nghĩa của nó không chỉ như vậy. Từ giọng điệu, thần thái, cử chỉ, nghề nghiệp vv của mỗi người, đại khái cũng đã xác lập địa vị xã hội theo giá trị quan của mười ba người này.
Có câu “cùng loại thì tụ tập, khác loại thì phân chia” từ khi bắt đầu Thiên Nhất đã lưu ý đến điểm này. Sau khi mười hai người kia tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ và hoang vắng, xuất phát từ bản năng của động vật, bọn họ vô tình hay cố ý sẽ đến gần “đồng loại”.
Màu da, giới tính, tuổi tác, đại khái là những thứ được ưu tiên. Người cùng giới tuổi tác xấp xỉ, màu da tương đồng với mình là “an toàn” nhất. Ngược lại, người khác phái màu da bất đồng, tuổi tác có chênh lệch nhất định với mình là “uy h·iếp” nhất. Trong quá trình tiến hóa dài đằng đẵng, đây là kinh nghiệm chảy trong máu của tất cả sinh vật, cho dù qua bao nhiêu năm, loài người cũng không thể thoát khỏi loại bản năng này.
Khi Dương Cương tụ tập đám người lại, vị trí đứng của mọi người cũng phù hợp với phương pháp sắp xếp kể trên. Cô gái kia đứng gần Thiên Nhất là vì cả hai đều là người gốc Á.
Mà sau khi tự giới thiệu một phen, loại quy luật này liền bị phá vỡ.
Rất hiển nhiên, hiện giờ mười hai người này vẫn còn lý trí, quan niệm đạo đức, pháp luật cố hữu trong xã hội bình thường vẫn ảnh hưởng đến suy nghĩ của bọn họ.
Cho nên bất giác, những người có địa vị xã hội tương đồng sẽ từ từ đến gần nhau. Quý tộc và chủ xí nghiệp, thành phần tri thức và nhân viên kỹ thuật, đương nhiên còn có tay nghệ sĩ đường phố gieo rắc lời đồn người ngoài hành tinh và g·ã đ·ầu t·rọc làm ở xưởng chế biến thịt kia.
Thiên Nhất thờ ơ nhìn hành động của đám người, không nói lời nào. Hắn chú ý tới cô gái kia vẫn đứng bên cạnh mình, rốt cuộc nên nói là nàng sáng suốt hay là cố chấp nhỉ...
Không lâu sau đám người đã đạt thành nhất trí. Sau khi trao đổi, mọi người đều xa lạ với hoàn cảnh trước mắt, vậy trước tiên chỉ có xem xét tình hình chung quanh rồi tính sau.
Dương Cương đề nghị mọi người không nên hành động một mình, tốt nhất là hai ba người một nhóm đi điều tra tình hình chung quanh một chút, nhưng không nên đi quá sâu vào trong đảo, nếu lạc đường trong rừng rậm sẽ vô cùng nguy hiểm. Tóm lại mọi người đã hẹn nhau, một giờ sau sẽ trở lại bãi cát này trao đổi tin tức một chút, xem thử có phát hiện gì không.
Đợi mọi người đều tản đi, Thiên Nhất mới nói với cô gái bên cạnh:
- Nói chuyện riêng một chút.
Thiên Nhất nói xong liền đi về phía bờ biển. Lúc này trời yên biển lặng, hoa sóng khẽ vuốt ve bờ cát. Đi đến chỗ nước biển không quá mắt cá chân, Thiên Nhất dừng lại. Khoảng cách này là được rồi, mấy chục mét chung quanh đều không có người, nếu còn đi tới nữa, có thể người khác sẽ hiểu lầm hắn muốn nhảy xuống bơi hoặc là t·ự s·át.
Cô gái kia cũng theo tới, nàng đã cởi giày xuống, xách ở trên tay, lại vén một đoạn quần dài lên, xem ra là không muốn làm ướt quần áo:
- Ừm... Thiên Nhất tiên sinh?
Thiên Nhất nói:
- Khương Quân đúng không, có vài chuyện muốn xác nhận với cô một chút.
- Ừm, ngài cứ nói.
Khương Quân trả lời.
- Theo như cô nói, Dương Cương không phải là cảnh sát, vậy hắn là...
Khương Quân trả lời:
- Tội phạm truy nã, tôi đã thấy hình hắn trên báo.
- Cô không sợ ta cũng một t·ội p·hạm truy nã mà cô chưa từng nhìn thấy sao?
Thiên Nhất hỏi.
Khương Quân cười cười:
- Vậy xem như tôi xui xẻo đi.
Hiển nhiên nàng cho rằng Thiên Nhất đang nói đùa.
Thiên Nhất nói:
- Cho nên kế hoạch của cô, đó là dưới tình huống không bị Dương Cương phát hiện, cố gắng nói cho mỗi người ở đây biết sự thật, để bọn họ cảnh giác với vị “cảnh sát Dương” này, sớm có đề phòng.
- Ừm, nếu ngài tin lời tôi, có thể giúp tôi không?
Thiên Nhất không trả lời, theo hắn thấy, cô gái này có thể dùng hai chữ để hình dung... mù mờ. Nàng cũng có chút khôn vặt, ít nhất là khôn khéo hơn tên đầu trọc kia. Nhưng kế hoạch này thật sự không cách nào để hình dung, xác suất thất bại tuyệt đối cao hơn chín thành.
Nếu ngươi nghĩ mỗi người đều thiện lương như mình, vậy tốt nhất ngươi nên cầu nguyện bọn họ đều ngu xuẩn hơn ngươi.
- Bình thường ta đưa ra ý kiến cho người khác đều phải thu giá cao, nhưng lần này ta có thể miễn phí đề xuất cho cô một kế hoạch tốt hơn.
Thiên Nhất nói:
- Thừa lúc bản tính của hắn còn chưa bộc lộ, tùy tiện nhặt một cục đá, lẻn tới sau lưng hắn, t·ấn c·ông bất ngờ, đánh mạnh vào đầu, một nhát là xong.
Khương Quân nói:
- Chuyện này tôi... làm sao có thể...
Nàng lập tức nghĩ tới điều gì:
- Thiên Nhất tiên sinh, ngài tuyệt đối đừng làm bừa... hắn là t·ội p·hạm truy nã...
Thiên Nhất lại cảm thấy kỳ quái, thầm nói: “Cái tên Dương Cương này không có bất cứ uy h·iếp gì với ta, ta có lý do gì để thủ tiêu hắn? Giúp đám người không quen biết các ngươi tiêu diệt mối đe dọa tiềm tàng? Ta có lợi ích gì sao?”.
- Yên tâm... ta chỉ đưa ra đề nghị, không có hứng thú tự mình động thủ.
Hắn trả lời, trong lòng lại nghĩ: “Lúc ta bất đắc dĩ phải động thủ, cơ bản chứng minh trên đảo này chỉ có thịt người để no bụng”.
Khương Quân nói:
- Chuyện đó... Thiên Nhất tiên sinh, chúng ta có cần đi chung quanh điều tra một chút không, đừng nên nổi bật quá, khiến cho Dương Cương chú ý.
- Đàn ông ở đây đều chú ý tới cô lâu rồi...
Thiên Nhất hàm hồ lẩm bẩm một câu.
- Hả? Cái gì?
Khương Quân hỏi.
Thiên Nhất nói:
- Ta muốn nói, ta đã chú ý tới cánh rừng bên kia lâu rồi, tạm thời đi xem một chút.
- À...
Khương Quân đáp một tiếng, cùng với Thiên Nhất rời khỏi bờ biển.
Nàng đứng trên bãi cát mang giày vào, đi theo Thiên Nhất một đoạn, chợt nhớ đến chuyện gì, hỏi:
- Thiên Nhất tiên sinh, tại sao vừa rồi ngài lại mang giày vào trong nước biển? Không cảm thấy khó chịu à?
- À... chuyện đó, nếu ta đưa vớ ra ngoài không khí, người khó chịu sẽ không chỉ có một mình ta đâu.
Thiên Nhất trả lời qua loa chuyện này, lại thay đổi đề tài:
- Hòn đảo này không tính là nhỏ, người đưa chúng ta tới đây nhất định có mục đích gì đó, chỉ là bây giờ mục đích kia vẫn chưa nổi lên mặt nước. Nhưng nguy hiểm trong bóng tối vẫn luôn rình rập, cô tốt nhất không nên quá lơ là.
Nói đến đây, Thiên Nhất đột nhiên dừng bước. Khương Quân đi theo phía sau hắn cũng khẩn trương, không biết phía trước xuất hiện tình huống gì.
- Ở nơi gần bờ biển như vậy lại có nguồn nước sao...
Thiên Nhất lại bước đi, vòng qua mấy gốc cây, một dòng suối trong hiện ra trước mắt.
- Được rồi, xem như đã có thu hoạch. Vấn đề kế tiếp là thức ăn, dọc đường vẫn không phát hiện dấu chân động vật, nhưng nơi này cách bờ không xa, khả năng ở trung tâm đảo sẽ có một ít.
Thiên Nhất nói xong lại muốn tiếp tục đi sâu vào.
Khương Quân nói:
- Thiên Nhất tiên sinh, nếu như đi quá xa lạc đường...
Thiên Nhất cứ đi về phía trước, cũng không quay đầu lại, nói:
- Nếu không có thức ăn nước uống, đám người này sẽ mất đi sự bảo đảm sinh tồn cơ bản nhất. Một khi tình huống này xảy ra, trình độ văn minh của loài người sẽ nhanh chóng thụt lùi, trở về nguyên thủy. Không đến hai ngày, mỗi người ở đây sẽ không khác gì với t·ội p·hạm truy nã, thậm chí còn tệ hại hơn.
Khương Quân nghe vậy, nhất thời lại không hiểu ý của Thiên Nhất. Nàng xuất thân ưu tú, trải qua giáo dục cao đẳng, chưa từng kết giao với quần thể có địa vị xã hội cách xa mình. Trong mắt nàng thì lễ nghĩa liêm sỉ giống như là chuyện đương nhiên, kẻ ác sẽ bị xử theo luật pháp, người tốt sẽ bình an cả đời.
Mà quan điểm của Thiên Nhất đối với loại người này là ngây thơ, tính cách này sau khi bị hiện thực tàn khốc giày xéo một phen, sẽ lộ ra diện mạo cực kỳ ngu xuẩn...
Dưới tình trạng cực hạn, chiếc mặt nạ giả dối của loài người sẽ nhanh chóng vỡ nát. Chẳng hạn như có một miếng thịt, ăn vào ngươi sẽ có thể sống thêm hai ngày, còn không ăn ngươi sẽ lập tức c·hết đói, nhưng lại có một kẻ khác không quen biết cũng muốn ăn miếng thịt này. Nếu là lúc bình thường, ngươi không có lý do và can đảm để g·iết người, nhưng vào thời điểm này thì sẽ bất chấp tất cả. Đây gọi là hắn c·hết tốt hơn ngươi c·hết, thủ tiêu người này thì ngươi có thể sống thêm hai ngày.
Thiên Nhất nhìn b·iểu t·ình của Khương Quân, thở dài nói:
- Đừng nghĩ người khác quá tốt lành. Chỉ tính trong mười ba người trên đảo lúc này, ngoại trừ Dương Cương thì còn mấy người khác cũng đáng chú ý.
Thiên Nhất nói:
- Thằng nhóc Jerry nhìn khoảng mười ba mười bốn tuổi, tự xưng là quý tộc, cùng với vị “quản gia” hơn năm mươi tuổi của hắn là Rude tiên sinh kia, rất hiển nhiên là đang nói dối. Chỉ từ đôi tay thô ráp và thần thái nói năng của Jerry, có thể nhìn ra hắn vốn không phải quý tộc, còn cử chỉ hống hách của Rude kia mới giống như một quý tộc lão gia.
- Tên đầu trọc Karl kia, hình xăm phía sau cổ rất giống dấu hiệu của xã hội đen, đoán chừng ngoại trừ nghề nghiệp chính thì còn có chút “nghề phụ”. Chú em Isaac tin vào người ngoài hành tinh kia thì không thấy có gì bí mật, chỉ là hơi bị thần kinh, không loại trừ khả năng khi quá đói tinh thần của hắn sẽ trở nên thất thường.
- Cô ả Fidelia tự xưng là thành phần tri thức kia, rất có thể là một g·ái đ·iếm, rõ ràng đang bị bệnh giang mai. Nếu ta là cô thì sẽ cách xa cô ta một chút. Tên của cô ta có phải thật hay không cũng rất khó nói.
- Lão già tên là Noguchi Masao kia là một lão dê xồm, từ sau khi lão mở mắt ra, ánh mắt cơ bản không rời khỏi ba nữ nhân ở nơi này, đương nhiên bao gồm cả cô. Lão nói mình là chủ xí nghiệp lớn gì đó cũng chưa chắc có thể tin được, theo ta biết phủ Anh không có xí nghiệp lớn nào của ông chủ họ Noguchi cả. Theo ta thấy, lão càng giống như kiểu quan chức chính khách gì đó hơn.
- Bốn người còn lại, nữ sinh viên Becky, kiến trúc sư Gavin, nhân viên công ty Dell và Lambert, trước mắt bọn họ còn không có điểm khả nghi rõ ràng. Ừm... loại người như vậy càng phải lưu ý nhiều hơn.
Khương Quân nghe Thiên Nhất tự thuật lại càng kinh ngạc, không ngờ người này nhìn như lơ đãng, thực ra lại ghi nhớ và lần lượt phân tích mỗi người ở đây. Nàng không nhịn được hỏi:
- Ngài thật sự chỉ mở tiệm sách sao, Thiên Nhất tiên sinh?
Thiên Nhất bình tĩnh trả lời:
- Nếu như ta là một tên biến thái g·iết người, mà bây giờ cô lại một mình theo ta đến chỗ vắng vẻ không người này...
Hắn quay đầu lại:
- Cô còn có thể cười, nói một câu “xem như tôi xui xẻo” không...
Khương Quân đột nhiên cứng đờ, khoảnh khắc này nàng thật sự cảm thấy sợ hãi. Nàng vốn không hiểu rõ người đàn ông trước mắt, nửa giờ trước nàng còn không quen biết người này, thậm chí có khả năng tất cả mọi người đều bị tên Thiên Nhất này bắt tới trên đảo... Còn nhớ lúc vừa mở mắt ra, chỉ có Thiên Nhất đứng một mình cách xa mọi người, hơn nữa đã tỉnh lại sớm hơn một chút, chẳng lẽ...
Cảm giác chẳng lành trong lòng nàng càng mãnh liệt. Nhưng Thiên Nhất lại xoay người đi, tiếp tục nói với giọng không nhanh không chậm:
- Cô biết sợ thì rất tốt, con người vẫn nên có một chút cảm giác nguy cơ, cho dù là dưới hoàn cảnh nào.
Tại khoảnh khắc này, hắn dường như biến trở lại thành một kẻ vô hại đáng tin:
- Trước giờ ta luôn rất thành thật với người khác, nói mở tiệm sách là mở tiệm sách, không mở tiệm sách thì chỉ có thể đi làm ở trại heo thôi.
Khương Quân thở phào một hơi, ngượng ngùng cười. Nàng cảm thấy vừa rồi mình đã hoài nghi quá nhiều, đây không phải là tiểu thuyết, trên thế giới nào có nhiều tên biến thái g·iết người thích trêu đùa người bị hại như vậy.
Mà Thiên Nhất am hiểu nhất cũng thích nhất là trong cùng một lời nói, khiến cho tâm tình của người khác nhiều lần biến động, lúc lên lúc xuống. Hắn nói tiếp chủ đề vừa rồi:
- Còn có cô, thật sự là một nhà soạn kịch à? Sao ta cảm thấy cô cũng đang nói dối vậy...
0