Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 13: Đau lòng nương tử

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Đau lòng nương tử


Trải qua thời gian ở chung lâu như vậy, Tề Loan đối với chuyện cò kè mặc cả với công chúa điện hạ đã không còn hy vọng.

“Không ổn, thư viện này ở thành bắc, vừa đi vừa về tốn hơn nửa canh giờ, thuê xe ngựa cũng phải tốn không ít ngân lượng.”

“Như vậy đã ăn rất ngon rồi.” Trước kia đúng là Tề Loan nói qua rất nhiều lời dỗ Vân Nhược Dư vui vẻ, nhưng là những lời này đều phát ra từ phế phủ không có nửa câu dối trá.

Chương 13: Đau lòng nương tử

“Xe ngựa thuê không nổi, có thể thuê xe lừa.” Vân Nhược Dư nghĩ đơn giản, cũng không cảm thấy xe lừa có vấn đề gì.

Tề Loan: “…… Nương tử, nàng nghe ta khuyên một câu , thật sự rất xa.”

“Xe lừa ngồi cũng không thoải mái, ta không muốn nương tử quá vất vả, nàng chỉ cần ở trong phủ chờ ta trở lại là được.” Tề Loan miệng lưỡi nhanh nhẹn, vừa lừa gạt vừa khuyên ngăn Vân Nhược Dư từ bỏ niệm này.

Tay Tề Loan có chút cứng đờ, nếu hắn nói là vừa khéo Vân Nhược Dư sẽ tin không?

Còn Tề Loan lại đau đầu đợi chút ra cửa nên đi đâu.

Trên trán Tề Loan bắt đầu chảy mồ hôi, để Vĩnh An công chúa đi ra ngoài bằng xe lừa? Chuyện này nếu truyền tới tai bệ hạ, hắn còn thấy được mặt trời ngày mai sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn dĩ Tề Loan muốn đi thượng triều, nhưng thật sự hắn không muốn tới nghe những quan văn đó lải nhải dài dòng, bây giờ Đại Thần cũng không có chiến sự, hắn không đi thượng triều cũng không có vấn đề gì.

Nàng mặc váy áo mới tinh, trang điểm đẹp, nghiễm nhiên đã đợi một hồi lâu.

Vân Nhược Dư nhìn canh giờ lúc này, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được: “Trưởng thư viện này nghĩ như thế nào? Sao có thể đến buổi trưa mới tan học? Vậy giờ dùng cơm là giờ nào? Không sợ là học sinh đói lả sao?”

Tuy nói đồ ăn có hơi lạnh, hâm nóng một lát cũng không sao, nhưng hương vị đương nhiên không thể ngon bằng lúc vừa nấu xong, Vân Nhược Dư không biết Tề Loan rốt cuộc là tan học giờ nào, đồ ăn này làm sớm không được, làm chậm cũng không được, vì tránh cho tình huống như vậy lại phát sinh, nàng suy nghĩ một hồi hỏi: “Phu quân, thư viện rốt cuộc khi nào tan học?”

*Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui.

Chỉ là hắn không nghĩ tới, còn chưa đi tới chính viện, liền nhìn thấy Vân Nhược Dư đứng ngoài cửa chờ hắn.

“Nàng cũng mau ăn đi.” Tề Loan cầm đũa gắp đồ ăn vào bát Vân Nhược Dư.

Tề Loan làm sao biết được thư viện khi nào tan học?

Vân Nhược Dư nhìn đồ ăn đặt trong chén, mặt mày ôn nhu như có thể véo ra nước, trong thanh âm lại mang theo chút hờn dỗi: “Phu quân còn nhớ rõ ta thích ăn món này ư.”

“Cái gì?” Tề Loan kinh ngạc không thôi, công chúa đang nói cái gì? Muốn cùng hắn tới thư viện? Đi đâu tìm thư viện?

Huệ Tử lại nói: "Ông nào có phải là cá, sao biết chúng vui hay không?"

Trong lòng hắn xấu hổ, trên mặt không lộ ra biểu cảm, chậm rãi cong môi: “Nàng là nương tử của ta, đương nhiên ta phải biết nàng thích ăn món gì.”

Trên trán Tề Loan lại tràn ra một trận mồ hôi lạnh, bước chân nặng nề như đeo chì, không cách nào bước đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vốn dĩ Tề Loan muốn tránh cho Vân Nhược Dư tới phòng bếp lăn lộn mới lôi kéo không cho nàng đi hâm nóng đồ ăn.

Chỉ là Tề Loan rõ ràng, nếu ở trong phủ, Vân Nhược Dư tuyệt đối sẽ không cho hắn uổng phí thời gian.

“Kỳ thật, hôm nay là… Hôm nay là tình huống đặc biệt, ta vẫn chưa quen thuộc đường tới thư viện, ngày mai sẽ tốt, hơn nữa đồ ăn bên ngoài quá đắt, cũng không ngon bằng đồ ăn trong nhà.” Tề Loan bắt đầu tìm cớ cho mình.

Trong cuốn "Trang Tử – Thu Thủy" Trang Tử có nhắc tới một con cá thốc ở sông Hào.

“Cha thiếp thường nói nghe người nói trăm ngàn biến không bằng mắt mình nhìn thấy, tuy rằng phu quân nói xa nhưng ta cũng chưa tận mắt nhìn, thiếp muốn đi xem rốt cuộc có xa thật hay không. Như vậy phu quân không cần đi lại vất vả, thiếp đem đồ ăn qua cho chàng là tốt rồi.”

Vân Nhược Dư vẫn để bụng đói đợi Tề Loan trở về, nhưng so với lấp đầy bụng, dường như nàng thích nhìn bộ dáng Tề Loan ăn cơm hơn.

Dạy dỗ thật tốt.

Nhất định sẽ đốc thúc hắn học tập.

Căn bản là hắn không muốn tới thư viện, cũng không muốn đi thượng triều.

“Nương tử, thật sự là bác học đa tài.” Tề Loan căng da đầu khen một câu, chỉ cảm thấy giấy và bút mực trong tay mình lên không ít.

Ý nghĩa:

Bây giờ ngửi được mùi đồ ăn, bỗng nhiên lại cảm thấy đói bụng, kéo Vân Nhược ngồi xuống cùng ăn cơm.

Thư viện giống nhau buổi sáng và buổi chiều đều phải học, dùng xong cơm trưa, Tề Loan sau khi được công chúa điện hạ ân chuẩn bị nghỉ ngơi nửa canh giờ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Hẳn là vào buổi trưa.” Tề Loan vội vàng ăn cơm, cũng không quá chú ý thuận miệng liền bịa chuyện lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không được.” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, hắn không phải ngốc tử, vì sao lại muốn ra ngoài ăn?

Bệ hạ dạy dỗ hài tử, thật đúng là……

Đồ ăn của Vân Nhược Dư muốn đưa tới nơi nào?

Vân Nhược Dư muốn hắn vừa làm việc kết hợp nghỉ ngơi.

Trên bàn đặt bốn món mặn một món canh, mỗi món đều vô cùng tinh xảo, sắc hương vị đầy đủ, chỉ cần nhìn qua đã thấy muốn ăn.

“Sẽ không quá chậm trễ.”

Tề Loan không muốn thượng triều, Vân Nhược Dư lại cho rằng hắn tới thư viện, bây giờ cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, hắn đã nghĩ mỗi ngày ra cửa, tìm một khách đ**m nghỉ ngơi, đến giờ lại hồi phủ.

“Phu quân, chàng không phải thiếp, sao có thể biết trong lòng thiếp phán đoán cái “xa” này như thế nào?”

Động tác ăn cơm của Tề Loan tuy rằng rất nhanh nhưng không có vẻ thô lỗ, ngón tay thon dài lướt qua trước mắt Vân Nhược Dư, nàng nhìn Tề Loan, mặt mày tràn đầy ôn nhu.

Có một hôm, Trang Tử và Huệ Tử đi qua cầu sông Hào, Trang Tử nói: "Ông xem, những con cá thốc này tung tăng bơi lội vui vẻ biết bao."

-----------------------

Dựa theo kinh nghiệm từng trải qua trước đây, cò kè mặc cả đến cuối cùng vãn là hắn thỏa hiệp, nếu kết quả đã giống nhau hắn cần gì phải làm điều thừa?

“Không cần phải làm vậy.” Tề Loan không chút suy nghĩ cự tuyệt, thoáng nhìn thần sắc nghi hoặc của Vân Nhược Dư, vội vàng không ngừng lấy cớ giải thích: “Nương tử ngày thường vất vả, buổi sáng còn phải gọi ta dậy đọc sách, còn phải chuẩn bị cơm trưa, đã vô cùng bận rộn, nếu làm xong đồ ăn đưa tới chẳng phải là chậm trễ sao?”

Khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này.

Lui một vạn bước mà nói, nếu thật sự khai chiến, hắn khẳng định sẽ trực tiếp đi tới chiến trường, làm sao lại muốn đi thượng triều cãi nhau với đám quan văn?

Trang Tử không phải cá, làm sao biết cá có vui.

Tuy rằng hắn không muốn đi thượng triều, nhưng cũng không phải người không có trách nhiệm, với hắn mà nói so với việc lang thang không có mục tiêu đi dạo khắp Kim Lăng thành còn không bằng ở trong phủ nghỉ ngơi thì tốt hơn..

Đồ ăn ở Túy Tiên Lâu cũng không ngon bằng đồ ăn trong nhà, vì sao hắn phải ủy khuất chính mình.

“Phu quân chàng mau ăn cơm đi, hôm nay sao lại về muộn như vậy? Thư viện tan học muộn thế này sao?” Vân Nhược Dư một bên nói chuyện, một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhược Dư đứng cách đó không xa hướng về phía Tề Loan duỗi tay đón hắn: “Phu quân chàng nhanh lên, lát nữa bị muộn thì sao, ta không phải bác học đa tài, đều là do trước khi xuất giá được cha dạy dỗ.”

Nghỉ ngơi xong, Tề Loan chuẩn bị đủ tinh thần mang giấy và bút mực lên, viết kế hoạch hành trình buổi chiều, giờ Mùi ở bên ngoài đi bộ một vòng, giờ Tuất lại hồi phủ.

Vân Nhược Dư nhớ tới bộ dáng thở hổn hển của Tề Loan, vừa rồi chỉ cảm thấy đau lòng không thôi, liền đề nghị đến giữa trưa Tề Loan không cần trở về, nàng sẽ đến thư viện đưa đồ ăn.

Vân Nhược Dư thấy hắn thích, trong lòng vô cùng sung sướng: “Tất cả đều chuẩn bị cho phu quân, nếu chàng thì thì ăn thêm đi.”

“Nương tử…Nàng đây là muốn đi ra ngoài sao?”

Vân Nhược Dư bưng chén lên trộm cười, hồi lâu cũng không động đũa, nhìn đồ ăn trước mắt, chỉ cảm thấy có hơi đáng tiếc: “Đúng là có hơi lạnh, lúc mới nấu xong ăn hẳn sẽ ngon hơn.”

Tề Loan tuy đã dùng cơm ở Trấn Bắc Hầu phủ, nhưng cũng không cự tuyệt.

Trang Tử lập tức đáp lại: "Ông cũng đâu phải là tôi, sao biết tôi không biết cá có vui hay không?".

“Nhưng phu quân giữa trưa bị đói như vậy, cũng không phải kế lâu dài, nếu bị đói lả đi thì phải làm thế nào bây giờ?” Trong giọng nói của Vân Nhược Dư tràn ngập buồn rầu: “Nếu không thiếp cho chàng thêm một ít ngân lượng, phu quân đến giờ cơm trưa vẫn nên ra ngoài ăn.”

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, vừa rồi nàng thừa dịp Tề Loan nghỉ ngơi nghiêm túc suy nghĩ, vẫn không đành lòng phu quân quá vất vả: “Thiếp đưa chàng tới thư viện, tuy nói nơi này và thành bắc có khoảng cách nhất định, nhưng có lẽ ta cước bộ cũng rất nhanh?”

Mỗi cá thể trong cuộc đời này có một cuộc sống riêng, không ai có thể hiểu rõ hơn chính bản thân mình. Cuộc đời này mình không phải là người ta thì sao hiểu họ đang phải trải qua những gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 13: Đau lòng nương tử