Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
Mộ Dung Khanh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 34: Càng bôi càng đen
“Kỳ thật, nương cũng không phải bất công.” Tề Loan theo bản năng mở miệng giải thích : “Mẫu thân đối với ta rất tốt.”
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hắn liền yên tâm thoải mái bắt đầu bịa chuyện.
Vân Nhược Dư nghe vậy đầu cũng không ngẩng lên, ý bảo Tề Loan không cần tưởng đông tưởng tây, chuyên tâm đọc sách: “Phu quân chẳng lẽ đã quên, chúng ta không có bạc, còn phải tích cóp tiền trả cho người kia, hắn tuy tri ân báo đem tòa nhà cho chúng ta mượn ở tạm, nhưng chúng ta cũng không thể ham mê ân huệ của người khác, ta tin tưởng thời điểm phu quân cứu người cũng không nghĩ tới nhận được hồi báo.”
“Không bằng đi mua một quyển đi……”
Thậm chí ngay cả phu quân cũng không thích.
Rốt cuộc phu quân còn có bao nhiêu chuyện gạt nàng? Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, công văn trước mặt này cũng không thể làm tâm tình nàng trở nên tốt hơn.
“A, ngươi có phải cảm thấy gần đây tính tình của ta rất tốt hay không?” Tề Loan đặt sách xuống, cười như không cười nhìn La Sát gần đây hắn đúng là quá nhân từ!
Tề Loan vốn dĩ cho rằng Vân Nhược Dư còn tức giận chuyện ở thư viện, nhưng lại chưa nghĩ đến, trai qua chuyện hôm nay lúc này công chúa điện hạ tức giận là chuyện khác?
Chỉ là những lời này, hắn không có can đảm nói ra.
Tề Loan không nói gì, Vân Nhược Dư lại không khách khí chút nào, đi tới nói với hắn, hôm nay nhất định phải đọc xong sách mới có thể ngủ.
Chương 34: Càng bôi càng đen
Sau khi Tề Loan nghe xong chỉ cảm thấy Vân Nhược Dư càng thêm đáng sợ, cái gì gọi là sao chép một quyển cho nàng?
“Cái gì?” Tề Loan chỉ cảm thấy ngày này thật thảm, hắn thật sự theo không kịp suy nghĩ của công chúa điện hạ, hắn đã nhận mệnh đi thư viện đọc sách, cũng nhận mệnh quyết định tham gia kỳ thi mùa thu.
“Đừng nói gì nữa chàng nhanh chóng đọc sách đi ngày mai ta bồi chàng đi thư viện.” Vân Nhược Dư đã hạ quyết tâm, vốn dĩ nàng còn tưởng bà mẫu không thích nàng, lần này xem ra, bà mẫu sao lại không thích nàng.
Này, cũng có thể tùy tiện bậy bạ sao?
Vân Nhược Dư bưng một chung chè đưa tới tay Tề Loan, tò mò hỏi: “Mới vừa rồi là tiếng gì, phu quân vừa nói chuyện với ai sao?”
“Cái gì?” Vân Nhược Dư nghe đến đó, tựa hồ có chút không thể tin được: “Vì sao đang êm đẹp bà bà lại muốn đuổi chàng ra khỏi gia môn? Phu quân ngươi phạm phải sai lầm gì sao?”
Hắn cũng không tìm được lý do khác, chỉ có thể tìm chuyện có sẵn, lý do này vẫn do Vân Nhược Dư cho hắn, nghĩ tới đây Tề đại tướng quân liền cảm thấy bản thân mình thật là thông minh cơ trí.
Vân Nhược Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tề Loan, cũng không muốn đi đường vòng liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Nếu bà bà khoẻ mạnh, vì sao trước đó chàng không nói cho ta biết bà vẫn còn?”
Tề Loan có chút nghi hoặc, nhìn hắn như vậy là làm cái gì? Chẳng lẽ muốn xem hắn uống hết bát chè này sao?
“Nương tử chẳng lẽ không tin sao? Nếu không tin nói, không bằng ta biểu diễn cho nàng nhìn?” Tề Loan thừa dịp Vân Nhược Dư không chú ý, nhìn thoáng qua La Sát, ý bảo La Sát lát nữa phối hợp.
“Nhất định là nương tử nghe lầm.” Tề Loan gãi đầu tóc, hỏi Vân Nhược Dư có biết có một loại tài nghệ cổ xưa hay không, gọi là khẩu kỹ, hắn vừa rồi đang xem cái này.
Số lần bà gặp Vân Nhược Dư cũng sẽ không nhiều.
Nào là ngạo không thể trường, d·ụ·c không thể từ, chí không thể mãn, nhạc không thể cực……
“Vậy hắn là Trạng Nguyên nhất giáp kỳ thi mùa xuân sao?” Vân Nhược Dư tiếp tục hỏi.
Tề Loan lại lập tức cầm lấy sách vở bị mình đặt sang một bên, làm bộ làm tịch nhìn tới.
Tề Loan chỉ cảm thấy hiểu lầm lớn: “Mẫu thân đúng là khoẻ mạnh, chỉ là ngày thường không hay đi lại, hôm nay bởi vì tình huống đặc thù mới tới cửa.”
Lúc sau Tề Loan liền nhìn đến Vân Nhược Dư an tĩnh ngồi một bên nhìn hắn.
“Bởi vì huynh trưởng đã làm quan, liền đem nhi tử thi rớt khoa cử đuổi ra khỏi gia môn sao? Bà bà sao lại bất công đến thế?”
Nhìn công chúa điện hạ cùng đại tướng quân cùng nhau đọc sách?
Lần này, phu quân không lừa nàng.
“Nếu bà bà khoẻ mạnh, vì sao chàng chưa từng nhắc tới vói ta? Ngày thường không hay đi lại, cũng không phải không bao giờ đi lại? Chúng ta thành thân lâu như vậy, không đi bái kiến cha mẹ chồng, chàng cảm thấy có thích hợp không?” Vân Nhược Dư có chút tức giận chất vấn nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì sao chàng phải gạt ta?” Vân Nhược Dư càng nghĩ càng cảm thấy không rõ, chuyện này có gì phải gạt nàng? Còn có, vì sao muốn gạt nàng?
Tề Loan nỗ lực suy nghĩ, nói ra một đáp án.
Có thể cho hắn một chút thời gian chuẩn bị tâm lý hay không?
Một hai phải nói bậy bạ, chốc lát không xuống đài được phải làm sao bây giờ?
Tề Loan hơi hé miệng, muốn nói gì đó nhưng không nói ra được, hắn sở dĩ bình tĩnh như vậy, là bởi vì hắn căn bản không phải bị đuổi khỏi gia môn, mà là tự mình dọn ra ngoài: “Nương tử……”
Trong lúc nhất thời Tề Loan nghĩ sai rồi, nhưng cũng miệt mài theo đuổi suy nghĩ của mình.
“Nàng muốn bồi ta đọc sách?” Tề Loan muốn hỏi Vân Nhược Dư tính toán như thế nào lại muốn bồi hắn đọc sách, liền thấy Vân Nhược Dư dọn một cái ghế ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tề Loan không hiểu sao, cũng không biết chuyện này là bỏ qua hay chưa.
Kỳ thi mùa xuân chắc là sang năm phải không? Không có nhanh như vậy phải không?
Việc cấp bách bây giờ là giải thích rõ ràng, vì sao lại tạo thành cục diện như vậy: “Bởi vì, ta cùng mẫu thân quan hệ không tốt.”
Lời này nghe sao có hơi quái quái?
“Đây là chè chuẩn bị cho chàng, uống xong đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta cùng chàng đi thư viện.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng mở miệng.
Chẳng lẽ Vân Nhược Dư không suy xét tới kỳ thi mùa thu hắn sẽ thi rớt sao?
Chỉ là, tướng quân sao lại như thế này?
Nói đi tới thư viện báo danh, thật sự đi.
Như thế nào còn có việc đọc sách này?
Công chúa đã học xong hết rồi, sao hắn vẫn chỉ loanh quanh đọc được đoạn mở đầu?
Công chúa điện hạ chẳng lẽ cho rằng mẫu thân hắn … Đã?
Vì cái gì hiện tại lại biến thành hắn muốn tham gia kỳ thi mùa xuân, có tên trên bảng nào có đơn giản như vậy, Vân Nhược Dư thậm chí còn quy định thứ tự cho hắn?
“Cái gì?”
Hắn nhìn bộ dạng nghiêm trang của La Sát kia, giận sôi máu, không để yên còn tốt, sao đến cả người khác cũng có thể nói đến chuyện hắn đi đọc sách?
Sau khi ăn xong cơm chiều, Tề Loan lại bị lệnh cưỡng chế đọc sách một canh giờ, không quan tâm hắn vui không vui có chút thời gian đọc thật nhiều sách thật đúng là có thể nhớ rõ.
Vân Nhược Dư đã bắt hắn canh bốn phải dậy, này còn chưa đủ quan tâm? (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cái gì?”
La Sát trở về nói lại cũng không biết, công chúa điện hạ vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng không biết đang làm cái gì, La Sát cũng không thể đi xem.
Hắn uống ba ngụm đã uống xong, nhưng Vân Nhược Dư vẫn không kỳ động tác gì, Tề Loan có chút không thể hiểu được: “Nương tử… Đêm đã khuya…”
Vân Nhược Dư:???
Chỉ là Vân Nhược Dư nghe đến đó hốc mắt lại đỏ lên, nàng nhìn tháy đây là bất công, mà Tề Loan nói những lời này chỉ là để biện giải cho bà bà.
Tề Loan tiếp tục lắc đầu: “Hắn là nhị giáp tiến sĩ.”
Nhưng lúc này đây Vân Nhược Dư hiển nhiên không để ý đến Tề Loan, nàng nghiêm túc nói với Tề Loan, sách hôm nay đã đọc xong.
“Không cần biểu diễn cho ta xem, có lẽ là ta nghe lầm.” Vân Nhược Dư vừa rồi cũng không nghe rõ, tiến vào nhìn trong phòng chỉ có một mình Tề Loan, chỉ xem như mình nghe lầm.
“Thi rớt khoa cử không phải chuyện thường tình sao, mỗi một lần khoa cử trúng tuyển có bao nhiêu người? Bà bà sao có thể bởi vì chuyện này tức giận liền đuổi chàng khỏi gia môn?” Vân Nhược Dư có chút không vui nói: “Chẳng lẽ một hai phải thi một lần liền trúng cử mới được sao? Có những người thi rất nhiều lần, thi đến năm sáu mươi tuổi mới lên làm cử nhân, có phải cũng đừng nên sống hay không?”
Tề Loan không dám nói tiếp, trong lòng thầm nói bản thân hắn không phải chỉ muốn đến thư viện đọc sách thôi sao, Vân Nhược Dư thiếu chút nữa muốn hòa ly với hắn.
Tề Loan nghe đến đây mở to hai mắt nhìn.
Hắn thấy không khuyên nổi Vân Nhược Dư, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu đọc sách, hai người trong thư phòng chuyên tâm ngồi ở một chỗ cùng đọc sách, chỉ đáng thương La Sát vẫn còn đợi trên xà nhà. (đọc tại Qidian-VP.com)
Mà Tề Loan bị Vân Nhược Dư hiểu lầm, chỉ có thể nhận mệnh bắt đầu đọc sách.
Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, thật sự không biết nói gì mới tốt, nàng thở dài: “Phu quân chớ có nói cười, bây giờ đã là lúc nào rồi sao chàng vẫn có thể xem những loại tạp thư như thế?”
Chỉ là hắn cũng không để cho mình đi nhiều chuyện như vậy……
La Sát một bên sợ muốn c·h·ế·t, một bên nhịn không được trộm nghe.
Sau khi Vân Nhược Dư nghe được, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, nhị giáp đệ ngũ tuy nói cũng rất lợi hại nhưng không phải đệ nhất giáp.
“Mẫu thân bởi vì chàng thi rớt khoa cử mới đuổi chàng ra khỏi gia môn, phu quân sao có thể nào bình tĩnh như vậy?” Trong lòng Vân Nhược Dư gấp đến khó chịu, hiện giờ Tề Loan cố tình còn chưa hiểu được, còn cảm thấy bà mẫu chưa từng bất công.
Vân Nhược Dư thở dài ngồi trên ghế, chờ Tề Loan trở về nàng nhất định phải biết rõ ràng chuyện này.
“Hôm nay không kịp sách này đôi ta xem cùng nhau, sau này phu quân có rảnh, liền sao chép một quyển cho ta, chàng cũng có thể nhân lúc chép sách ôn tập tri thức.”
Còn cái gì mà khẩu kỹ, tướng quân sao không lên trờ đi, nói công chúa nghe lầm không phải là được sao?
“Có lẽ là bởi vì, huynh trưởng trong nhà đã làm quan.” Tề Loan ngẩng đầu yên lặng bắt đầu giải thích, tỷ phu kia của hắn, tuy sinh ra võ tướng thế gia. Lại tham gia khoa cử, đi theo quan văn chiêu số, lúc trước cũng là nhị giáp tiến sĩ, phong quang vô hạn.
“Phu quân vừa đọc sách gì? Đã học xong rồi?”
Nhưng Tề Loan cũng không phải không hiểu được, mẫu thân làm như vậy, là hy vọng tỷ phu có thể hòa hợp với tỷ phu.
Tuy rằng bởi vì có thêm quan hệ với tỷ tỷ, bà đối xử với tỷ phu càng tốt hơn.
Phu quân vì sao lại muốn gạt nàng?
“Nhưng ta rõ ràng nghe được thanh âm của người khác?”
Bà bà còn khoẻ mạnh?
Tề Loan: “……Không phải nàng nói, uống xong chè có thể đi nghỉ ngơi sớm hay sao?”
Tề Loan hung hăng trừng mắt nhìn La Sát trên xà nhà, vội vàng nói là mình đọc sách.
Tề Loan lắc đầu, tỷ phu hắn đúng là thông minh, nhưng hội nguyên năm đó đó là Cố Cẩm Thời, hai người căn bản không cùng một cấp bậc, có thể cướp hội nguyên từ trong tay Cố Cẩm Thời ư? Phỏng chừng chỉ có Văn Khúc Tinh* hạ phàm.
Phu quân của nàng, chân chính trở thành học sinh thư viện Thanh An.
Tề Loan:???
“Mẫu thân… Đuổi ta khỏi gia môn.” Tề Loan lại bắt đầu bịa chuyện, hắn nghĩ đơn giản, nếu đã cùng mẫu thân nói rõ ràng, mẫu thân không có việc gì sẽ không tới tướng quân phủ tìm hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Phu quân, huynh trưởng kia của chàng năm đó tham gia kỳ thi mùa thu chính là hội nguyên?”
“Tướng quân thứ tội, thuộc hạ không có ý này.” La Sát lập tức nhận sai, đang nghĩ tới muốn thoát thân như thế nào, bên ngoài thư phòng liền truyền đến tiếng bước chân của Vân Nhược Dư.
Tề Loan vừa hồi phủ, đã nhìn thấy sắc mặt Vân Nhược Dư không ổn ngồi ở đại sảnh, không biết vì sao trong lòng hắn lộp bộp một chút, cẩn thận đi đến trước mặt Vân Nhược Dư: “Nương tử, ta đã trở về.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Bởi vì thi không đậu cử nhân, mà bị mẫu thân đuổi khỏi gia môn, dường như cũng không phải là chuyện gì khó lý giải.
Nhưng Vân Nhược Dư không đề cập tới, hẳn là qua rồi phải không?
Vân Nhược Dư nhìn công văn trước mắt, trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, bên trên có tên Tề Loan, cùng con dấu sơn trưởng thư viện Thanh An.
Nhưng Vân Nhược Dư lại không biết thói quen của Tề Loan, nghe thấy lời giải thích, trong lòng càng thêm bất mãn: “Cũng không phải phu quân nguyện ý tự mình thi rớt khoa cử, bà mẫu sao có thể đem chuyện này trách tội trên đầu chàng? Phu quân thi rớt trong lòng đương nhiên cũng rất khó chịu.”
“Lúc trước trách ta, không đủ quan tâm tới phu quân chỉ nghĩ muốn đốc thúc chàng học tập, đều không dùng biện pháp, phu quân yên tâm, từ hôm nay trở đi ta sẽ bồi chàng cùng nhau đọc sách.” Vân Nhược Dư nghiêm túc nói.
Công chúa điện hạ không biết La Sát có tồn tại, hẳn không biết chuyện này, nhưng đại tướng quân biết mà.
“Phu quân chàng không cần nói gì nữa, ta đã hiểu rồi.” Vân Nhược Dư xoa nước mắt trên mặt, rốt cuộc không đề cập tới chuyện này nữa.
Trạng Nguyên năm đó là Cố Cẩm Thời, đồng dạng đều là tỷ phu, bất quá là tỷ phu Vân Nhược Dư, không phải hắn.
Nàng quen cửa quen nẻo đẩy cửa ra, La Sát nhanh chóng nhảy lên xà nhà, tránh ở chỗ Vân Nhược Dư không nhìn thấy.
“Phu quân, chúng ta đi đọc sách.” Vân Nhược Dư lôi kéo tay Tề Loan tới thư phòng, đem một chồng tiếp một chồng sách đặt lên án thư: “Nếu huynh trưởng thi được nhị giáp đệ ngũ, vậy nhất định chàng phải thi đậu Đệ nhất giáp mới được.”
La Sát lúc đầu cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng lúc này đã bắt đầu run bần bật. Này nếu đi xuống bị nghe dược, có thể không còn được thấy thái dương ngày mai hay không?
Tề Loan không thể lý giải vì sao, nhưng hắn cũng không cự tuyệt, gật đầu đáp ứng.
Bây giờ xem ra bọn họ vẫn khoẻ mạnh, vậy vì sao phu quân trước nay đều không nhắc tới?
Tề Loan đè trán, bắt đầu tìm tội danh cho chính mình: “Ta lúc trước thi rớt khoa cử, mẫu thân có chút tức giận……”
Tề Loan: “……”
Nàng nghe xong trong lòng thực sự hụt hẫng.
“Nhị giáp đệ mấy?” Vân Nhược Dư một hai phải đánh vỡ nồi hỏi đến đáy.
(Văn Khúc Tinh quân là vị tinh tú chuyên cai quản công danh và thi cử của con người thế gian. )
Tề Loan bị Vân Nhược Dư ấn sách lên mặt, đồng thời trong tay bị nhét một quyển sách, hắn không có mở ra, ngược lại nhìn Vân Nhược Dư nghi hoặc nói: “Nương tử, hiện tại nói kỳ thi mùa xuân, có phải còn quá sớm hay không.”
Vì sao Tề Loan lại xưng hô tỷ phu là huynh trưởng, thuần túy bởi vì hai nhà là thế giao, tỷ tỷ và tỷ phu thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hắn cũng gọi heo thói quen.
“Nếu thật sự thi không đậu đệ nhất giáp, cũng không sao, ít nhất thì là nhị giáp đệ tứ.” Vân Nhược Dư nghiêm túc mở miệng: “Dù sao mặc kệ thế nào, nhất định phải cao hơn huynh trưởng.”
Có ít cơ hội, lời hắn nói sẽ không bị vạch trần.
La Sát đã nghe vài lần, tướng quân không phải là học không thuộc đó chứ?
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Đây là có ý gì? Vì sao hắn phải thi đậu đệ nhất giáp? Còn có, tỷ phu hắn bỏ võ sang văn đã sớm trước mấy năm, duy trì trong nhà huống hồ còn có danh sư phụ đạo, nhưng hắn không hắn không những không có danh sư phụ đạo, hơn nữa hắn cũng không nghĩ tới muốn bỏ võ sang văn, hắn vẫn muốn lên chiến trường g·i·ế·t địch.
Buổi tối hôm nay, Vân Nhược Dư vẫn không xuất hiện ở thư phòng, cũng không biết rốt cuộc đang vội cái gì, Tề Loan bảo La Sát đi xem tình huống.
Đây vốn là một việc đáng vui mừng, nhưng Vân Nhược Dư tưởng tượng đến phụ nhân xuất hiện hôm nay, liền cao hứng không nổi, phu quân chưa từng nhắc tới bà bà ở trước mặt nàng, cho nên nàng vẫn luôn cho rằng người trong nhà phu quân đều đã……
La Sát choáng váng, suýt chút nữa bị tướng quân dọa cho sợ ngây người.
Là không tiện nói cho mình biết, hay là cảm thấy căn bản không cần nói cho nàng?
Đặc biệt là đối với La Sát!
“Ta……”
Tề Loan thật sự không có gì để hồi báo.
Ngụ ý đó là, nàng có thể sớm đi nghỉ ngơi.
Trong lòng Tề Loan tò mò, muốn nghĩ trộm đi xem, lại bị La Sát ngăn cản: “Tướng quân, thuộc hạ khuyên ngài vẫn nên đọc sách cho thật tốt đi, bằng không đợi chút nữa công chúa làm xong chuyện tới đây, hỏi ngài xem sách như thế nào ngài tính trả lời như thế nào?”
Nội tâm Tề Loan thầm nói bọn họ chưa có thành thân sao? Hắn sao biết được trong lòng Vân Nhược Dư, bọn họ thành thân đến tột cùng là chuyện như thế nào.
Đã không sợ thi rớt mất mặt.
Nếu nàng để bụng một chút, có phải hắn không cần ngủ hay không?
Thư tịch giống nhau liền thôi đi, nhưng sách luận dày đến thế không biết phải sao chép tới khi nào?
Đây là thể nghiệm mới lạ gì?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.