Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
Mộ Dung Khanh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 42: Tránh cũng không thể tránh
“Có lẽ rất nhanh sẽ ngừng lại, nếu nàng thật sự sợ hãi bằng không ta đưa nàng về, chờ sau khi nàng ngủ rồi, ta lại đi.” Tề Loan gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, nói lại Vân Nhược Dư.
Ngay khi Tề Loan nghĩ muốn đi tìm một quyển kinh Phật tới đây đọc xem sao, bỗng nhiên phát hiện phòng ngủ cực kỳ an tĩnh, Tề Loan tập trung nhìn vào, Vân Nhược Dư đã ngủ rồi.
“Nương tử, đã trễ thế này sao nàng vẫn còn chưa đi nghỉ ngơi?” Tề Loan thật sự càng muốn hỏi vì sao Vân Nhược Dư lại muốn đến đây, không phải bọn họ đã thương lượng xong rồi sao không thể đề cập đến chuyện này?
“Chỉ tối hôm nay thôi được không?” Lúc này Vân Nhược Dư không thoải mái, căn bản không muốn rời đi chỉ nghĩ ở cùng một chỗ với Tề Loan, cái gì gọi là hiền lương thục đức giờ này khắc này hết thảy đều bị nàng vứt ra sau đầu.
Nếu bọn họ thật sự là phu thê ngủ một chỗ cũng thôi đi, đó là chuyện đương nhiên, nhưng bọn họ dù sao cũng không phải là phu thê thật, để Vân Nhược Dư lưu lại nơi này ai biết sẽ truyền ra lời đồn đãi vớ vẩn gì.
Bọn họ dù sao thì vẫn chưa có thành thân.
Tề Loan nói được thì làm được, ở mép giường canh nàng.
Thái y có hơi há hốc mồm, trị cái gì?
“Bây giờ nàng cảm thấy thế nào? Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?” Tề Loan sờ trán Vân Nhược Dư, chỉ cảm thấy nhiệt độ ngày càng cao: “Nàng bắt đầu cảm thấy không thoải mái từ khi nào? Sao lại không nói cho ta biết?”
“Nương tử, nàng, nàng mau đi ngủ trước đi ta đi đọc sách.” Tề Loan hoảng sợ ngồi một bên cầm sách lên xem, để Vân Nhược Dư ở chỗ này đã là cực hạn của Tề Loan, cùng chung chăn gối?
Hắn chỉ nghe nói có đăng đồ tử ban đêm xông vào hương khuê, nhưng cho tới bây giờ lại không có ai nói với hắn, nếu có một cô nương chui vào hắn thì phải làm thế nào.
Nhớ tới dáng vẻ mong chờ mỗi ngày của Vân Nhược Dư, Tề Loan liền cảm thấy bản thân mình thật quá đáng.
“Phu quân, chàng có phải hay không…… có phải chàng không thích ta hay không? Cho nên không muốn ở cùng một chỗ với ta.” Vân Nhược Dư hỏi đương nhiên, nhưng Tề Loan nghe thấy đầu lại muốn to ra một vòng.
Hắn rõ ràng muốn làm một chính nhân quân tử.
“Chàng cũng nghe thấy bên ngoài mưa to gió lớn, cũng không biết khi nào sẽ ngừng lại.” Vân Nhược Dư tìm một cái cớ, như thế nào cũng không chịu đi.
“Đây là bởi vì phong hàn gây ra chỉ cần phong hàn tốt thì bệnh tình sẽ tốt lên.” Thái y nhẹ giọng nói.
Tuy Tề Loan đã không còn ý niệm từ hôn, cũng nghĩ sau khi bệnh của Vân Nhược Dư tốt lên sẽ thực hiện hôn ước cưới nàng làm thê tử, nhưng hôm nay bọn họ chưa thành thân, sao có thể đêm hôm khuya khoắt ở cùng một chỗ được?
Vẫn luôn suy tư, có nên đưa một chậu than tới đây hay không.
Ra hiệu cho La Sát tìm Lộc Trúc và Ngân Điệp và, La Sát vâng lệnh rời đi, trong chốc lát Lộc Trúc và Ngân Điệp liền vội vã chạy tới.
Trái tim đang bị treo chặt của Tề Loan cuối cùng cũng lắng xuống, nếu nàng còn không ngủ, có lẽ hắn phải nghĩ cách cho nàng uống chút trà an thần mất.
Hắn những không không biết chuyện này còn phủi sạch mọi trả giá mà Vân Nhược Dư đã bỏ ra.
Nhưng vô luận như thế nào.
Hắn vẫn đề cao nguyên tắc nam nữ thụ thụ bất thân.
Một hai phải để Vân Nhược Dư quay về.
Tề Loan nghe thấy tiếng đập cửa thật sự muốn đáp lại một câu đã ngủ, nhưng chuyện ngớ ngẩn như vậy hắn không muốn làm. Vốn định nhẫn tâm một lần không nói lời nào để Vân Nhược Dư nghĩ hắn đã đi ngủ trước để Vân Nhược Dư biết khó mà lui, nhưng bên ngoài còn đang mưa, hắn thực sự có chút lo lắng.
Hắn ngăn người lại không cho Vân Nhược Dư tiến vào trong phòng, nhưng Vân Nhược Dư lại nhanh chóng trốn vào: “Phu quân sao chàng lại không mở cửa cho ta vào, thật lạnh .”
Tề Loan thấy bộ dạng này của nàng, nội tâm vốn đã không thể cứng rắn được lúc này càng mềm tới mức rối tinh rối mù, liền miễn cưỡng để Vân Nhược Dư lưu lại, nghĩ chờ lát nữa nàng ngủ say sẽ ôm người trở về.
Vân Nhược Dư cũng đã nói tới mức này, Tề Loan vẫn tỏ vẻ mặt không tán đồng ý, trong lòng nàng đương nhiên có thật nhiều ủy khuất, nàng nhìn Tề Loan, nước mắt trực tiếp rơi xuống.
“Phu quân, vì sao chàng nhất định phải đuổi ta đi?” Vân Nhược Dư đáng thương vô cùng nhìn Tề Loan, nàng nghĩ như thế nào cũng không rõ, bọn họ rõ ràng là phu thê, nhưng vid sao lại phải tách nhau ra.
“Ta thật sự sẽ không quấy rầy chàng.” Vân Nhược Dư nhiều lần bảo đảm.
Tề Loan lo lắng chuyện này có liên quan tới thương thế lúc trước của Vân Nhược Dư.
Không có khả năng, hắn căn bản không làm được.
“Ta hỏi ngươi nàng bị lạnh thì phải làm sao, chẳng lẽ vẫn cứ tiếp tục để nàng khó chịu như vậy?” Tề Loan có chút bất mãn trước sự thiếu linh hoạt của thái y.
Tề Loan đương nhiên sẽ không để cho nàng đi vào: “Nương tử, mau chóng trở về ngủ đi.”
Nhưng hắn lại không lên tiếng, vẫn luôn kiên nhẫn đáp lời.
Hắn nghĩ một hồi liền bắt đầu mềm lòng lên, vừa định đứng dậy đáp lại liền nghe thấy tiếng của bị đẩy ra.
“Cũng được, bất quá hai người các ngươi vẫn không nên ra mặt, để La Sát đi cứ nói là vết thương cũ của ta tái phát.” Tề Loan không một lát liền nghĩ tới ứng đối chi sách.
Sau khi nàng chui được vào nhanh chóng lẻn đến giường, nghĩ tới Tề Loan hẳn sẽ không đến mức đuổi nàng đi được, chẳng qua nàng cũng lần đầu làm loại chuyện này đúng là có chút khẩn trương: “Ta, ta là đến nhìn chàng.”
“Tạm… Tạm được. Hôm nay không buồn ngủ, trùng hợp nhớ tới còn một quyển sách chưa đọc, không thể lãng phí thời gian.” Kỳ thật Tề Loan đã sớm buồn ngủ, nhưng lời này căn bản không thể nói ra, hắn xoa xoa đôi mắt, bắt đầu xốc lại tinh thần chẳng qua sách này có đọc hay không, căn bản không có gì khác biệt.
Vân Nhược Dư mở mắt ra không bao lâu, lại nhắm lại, hình như không phát hiện ra trên người mình có chỗ nào không thoải mái: “Ta không cảm thấy khó chịu.”
“Nhìn cũng đã nhìn xong, nương tử cũng nên quay về đi ngủ thôi.” Tề Loan nhẹ giọng nói, nhưng ánh mắt Vân Nhược Dư lại trốn tránh, liền muốn đi vào bên trong.
“Phu quân chàng không buồn ngủ sao?” Vân Nhược Dư ghé vào gối đầu, rất là tò mò hỏi, nàng rõ ràng đã mệt đến mức không chịu đựng được, vì sao phu quân không có cảm giác đó sao?
Tề Loan nghe thấy động tĩnh này, chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, nhanh chóng phủ thêm áo khoác ngoài, đi đến bên cạnh bàn đốt nến lên, chỉ thấy Vân Nhược Dư mặc áo ngủ đầu tóc lộn xộn ôm gối đầu đứng cách đó không xa, ngay cả giày vớ cũng không mang, hắn bất đắc dĩ lên tiếng nói: “Nương tử, nàng đang làm gì vậy?”
“Tướng quân, xảy ra chuyện gì?”
Tề Loan rõ ràng đã mệt mỏi một ngày, nhưng khi nằm trên giường không cách nào ngủ được.
Lúc này Tề Loan sao có thể ngủ được?
Sau khi hỏi, hắn nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề phải giải thích.
Tề Loan thấy nàng đã ngủ say, muốn theo tính toán lúc trước đưa người trở về. Chỉ là Vân Nhược Dư mặc áo ngủ, hắn không thể trực tiếp động thủ, liền tìm thảm lông trong ngăn tủ, muốn bọc lấy người nàng ôm trở về.
Nhưng Tề Loan lại không hài lòng, chỉ hỏi có thể trị hay không.
Gọi đến mức Tề Loan tâm tư nóng nảy.
Về phần một người ngủ sẽ sợ hãi? Sao lại có thể lấy cái cớ như vậy được, trước kia cũng không nghe nói Vân Nhược Dư có tật xấu này.
Giờ phút này hắn không rảnh lo đến thứ gì cả, nam nữ thụ thụ bất thân gì đó, trực tiếp động thủ muốn đánh thứ Vân Nhược Dư tỉnh dậy: “Nương tử, nàng sao vậy?”
Vân Nhược Dư bỗng nhiên thấy tiếng của Tề Loan bị dọa cho có chút giật mình: “Không, không làm gì, ta, ta cảm thấy trời bên ngoài có hơi lạnh, tới đây nhìn chàng.”
“Hồi tướng quân nói, Ngũ công chúa nhiễm phong hàn. Chỉ cần đùng mấy miếng dán dược sẽ tốt.” Thái y định liệu trước đáp.
Nhưng vừa mới tới gần, liền phát hiện có gì đó không thích hợp, trên mặt Vân Nhược Dư liền ửng hồng không bình thường, Tề Loan duỗi tay đặt lên trán nàng, mới kinh ngạc phát hiện độ ấm trên người nàng có hơi cao.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, liền ôm gối đầu chạy ra ngoài, gõ vang cửa phòng ngủ của Tề Loan:“Phu quân, chàng đã ngủ rồi sao?”
“Nàng rốt cuộc bị sao?” Tề Loan lạnh lùng nói.
Phu thê vốn là một thể, vì sao tình huống của nàng và phu quân lại không hề giống như vậy?
Đầu sỏ gây tội đẩy một bên cửa, còn một bên nhỏ giọng kêu: “Phu quân, phu quân chàng ngủ rồi sao?”
La Sát lập tức đi Thái Y Viện, vốn dĩ có thể để ám vệ đi nhưng dù sao thái y cũng phải có lý do quang minh chính đại tiến vào tướng quân phủ.
Cũng may lúc này công chúa điện hạ không còn nói gì nữa, thái y chỉ cảm thấy nếu công chúa điện hạ còn ồn ào nói lạnh, Tề tướng quân nhất định có thể gọi người tới đưa chậu than tới đây.
Hắn căn bản không có cách nào bình tĩnh lại.
Vân Nhược Dư không hiểu, nhưng Tề Loan không thể làm bộ không hiểu.
Chẳng qua sau khi đại phu tới đây lại bó tay không có cách nào, nhiệt độ trên người nàng ngày càng cao, chỉ một lát sau liền nóng đến dọa người bị phong hàn cũng sẽ không nghiêm trọng đến mức đó.
Tề Loan cũng không nghĩ mình có thể giải thích rõ ràng, suy tư mãi một hồi, hắn chỉ có thể đặt chuyện này trong lòng, ngày sau có cơ hội lại chậm rãi điều tra.
“Thôi thôi, đi kê thuốc.” Tề Loan có chút bực bội mở miệng, thái y nhận được lệnh, cung kính đi viết phương thuốc, sau khi viết xong Tề Loan lại không cho người đi, bắt thái y ở lại tướng quân phủ: “Nếu nửa đêm ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có thái y ở chỗ này, có thể nhanh chóng ứng phó.”
Vân Nhược Dư bị bệnh mơ màng, nhưng trong miệng vẫn kêu phu quân.
Dù cho biết được ký ức hiện tại của nàng không được đầy đủ, Tề Loan vẫn không có cách nào rời đi ngay lúc này: “Nàng nghỉ ngơi cho thật tốt, ta sẽ ở đây không đi đâu hết.”
“Ta… Ta…” Vân Nhược Dư khẩn trương ôm gối đầu, trộm giương mắt nhìn về phía Tề Loan: “Ta ngủ một mình có chút sợ hãi.”
Tề đại tướng quân nghe vậy chỉ có thể cười khổ, lời nàng sao nghe ra lại có hơi kỳ lạ?
Thái y rất nhanh đã tới nhưng tình huống của Vân Nhược Dư lại rất không xong, đầu tiên là ồn ào không thoải mái sau đó lại ồn ào nói lạnh.
“Ý của tướng quân là?”
Lộc Trúc rất nhanh đã cầm phương thuốc đi bốc thuốc, mà Tề Loan lại sai người lấy bình nước nóng tới đây, dùng bao bố bộ cẩn thận bọc lại, đặt trong lòng Vân Nhược Dư.
Lộc Trúc và Ngân Điệp vẫn luôn dùng khăn ướt chườm lạnh cho Vân Nhược Dư, kết quả lại co tác dụng: “Tướng quân, bằng không để nô tỳ vào cung thỉnh thái y tới đây nhìn xem?”
Chỉ xem nàng công chúa kiều quý mười ngón tay không dính nước xuân, không hề nghĩ tới……
Càng gọi hắn lại khó chịu, cũng không biết hôm nay Vân Nhược Dư làm sao, ngày thường nàng sẽ không như vậy.
Chờ đến khi làm xong đã qua hồi lâu, cũng đã đến thời gian đi ngủ.
Thái y không dám nói ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn thị nữ tướng quân phủ trời tháng sáu tìm chăn bông dày tới đây, về phần bình nước nóng kia liền coi như không thấy.
Bây giờ cũng không còn mặt mũi gì nữa, chỉ là Vân Nhược Dư lại cố tình không đi theo lẽ thường, Tề Loan nói nàng làm gì nàng cũng không được, chỉ cần Tề Loan ở cùng nàng là được.
“Phu quân, chàng không ngủ sao?” Vân Nhược Dư lôi kéo chăn hỏi.
Nhưng hắn lại không tự chủ được nhớ tới cảnh tượng mỗi lần cùng Vân Nhược Dư ăn cơm, vốn dĩ cảm thấy đây là một chuyện nhỏ không đáng để nhắc tới, bây giờ lại làm hắn hết sức để ý.
Vân Nhược Dư trong nháy mắt chuyển từ buồn sang vui, không chút do dự ôm gối đầu lăn lên giường, cuốn chăn lên. Tề Loan mặt không biểu tình đứng một bên, hắn thấy dáng vẻ Vân Nhược Dư cao hứng phấn chấn, bắt đầu nghi hoặc bản thân mình có phải mắc mưu hay không.
Tề Loan ý bảo các nàng tiến lên tự mình xem, lúc này Lộc Trúc và Ngân Điệp mới phát hiện tình huống không thích hợp: “Chẳng lẽ do hôm nay mắc mưa?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Tuy trong lòng hắn còn cảm thấy kỳ quái Vân Nhược Dư sao lại biết nấu cơm, nhưng chuyện này hắn cũng không thể làm trò đi tới hỏi trước mặt Vân Nhược Dư.
Chẳng qua, trải qua chuyện này khiến Tề Loan không thể không tự hỏi liệu sau này phải làm sao, hắn cũng không thể luôn lừa gạt Vân Nhược Dư.
Chẳng qua chuyện này cứ để trong lòng, Tề Loan vốn tâm tư nóng nảy bây giờ lại càng khó chịu , mưa bên ngoài có vẻ đã nhỏ hơn nhưng vẫn chưa dừng lại, Tề Loan liền đem nguyên do mình ngủ không được quy tội cho cơn mưa bên ngoài.
Hắn chỉ cảm thấy đứng ở chỗ này không được tự nhiên, mà hắn cực kỳ giống đăng đồ tử, Tề Loan căn bản không rõ rốt cuộc mọi chuyện sao lại biến thành thế này?
Bên này trong lòng Tề Loan đang không ngừng áy náy lăn qua lộn lại không ngủ được, mà Vân Nhược Dư cũng tâm sự nặng nề làm cách nào cũng không ngủ yên.
Trong cung có rất ít người biết chuyện Vân Nhược Dư ở tướng quân, Thái Y Viện có người biết, sẽ không lung tung lộ ra ngoài nhưng có một số việc vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Nhưng Tề Loan rõ ràng không vừa lòng với câu trả lời đó, ngược lại hỏi vì sao Vân Nhược Dư lại cảm thấy lạnh..
Tề Loan cũng suy đoán như thế, cho người đi thỉnh đại phu tới đây. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Nhược Dư cũng không cho hắn bình tĩnh, thường thường gọi phu quân, không phải hỏi khi nào ngủ, thì cũng là hỏi hắn khi nào mới đọc xong.
“Nói hươu nói vượn, nếu nàng không cảm thấy khó chịu, sao trên người lại nóng như vậy?” Trong lòng Tề Loan sốt ruột, cũng không tiếp tục hỏi gì nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Nhược Dư mơ mơ màng màng tỉnh lại, mở mắt nhìn về phía Tề Loan: “Phu quân có chuyện gì vậy?”
Chương 42: Tránh cũng không thể tránh (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng ôm gối đầu không cách nào thuyết phục được chính mình, ngủ không được, nhớ tới những chuyện đã chứng kiến ở nhà đại thẩm hôm nay, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ.
Cái gì gọi là nàng làm cái gì cũng không được?
Nhưng lúc này có quấy rầy hay không cũng không phải là vấn đề, giờ này khắc đầu Tề Loan bắt đầu đau như muốn nứt ra: “Nương tử, không phải nàng quấy rầy ta, là nguyên nhân của ta.”
“Ta không phải… Ta không phải không thích nàng, ta chỉ là…” Tề Loan đè trán lại, chân chính thừa nhận định lực của mình quá kém.
Thái y đương nhiên không thể cự tuyệt.
Hắn cũng không thể để Vân Nhược Dư ở lại nơi này!
Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ sẽ bị người khác chỉ trích. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bọn họ trai chưa cưới nữ chưa gả, tuy gọi là phu quân cùng nương tử, nhưng trong lòng Tề Loan rõ ràng đó đều là giả, ngày thường thân mật chút hắn cũng đã phí rất nhiều công phu mới thuyết phục được bản thân.
Tề Loan thoáng nhìn tư thế này, chỉ cảm thấy đau đầu vạn phần, đây rốt cuộc là chuyện gì?
“Vì sao lại phải phiền toái như vậy, ở chỗ này ngủ không phải cũng giống nhau sao?” Vân Nhược Dư nghi ngờ nhìn về phía Tề Loan, nàng thật sự không rõ vì sao phu quân một hai phải tách khỏ nàng: “Ta sẽ không quấy rầy chàng.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.