Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 57: Muốn vãn hồi tình cảm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Muốn vãn hồi tình cảm


Tề Loan nhớ tới ám vệ đi theo sau Vân Nhược Dư, cũng không nhiều lời thêm nữa, nói với Vân Nhược Dư mình muốn tới cửa hàng, buổi trưa không trở lại ăn cơm.

Người nọ lén lút, thủ đoạn theo dõi cũng không phải đặc biệt cao minh gì, người nọ vừa mới đi theo đã bị Tề Loan phát hiện, đợi sau khi nhìn rõ người là ai Tề Loan thật sự dở khóc dở cười.

Nhe La Sát nói, bọn họ theo bản năng nhìn về phía sau Tề Loan, rất nhanh đã phát hiện một thân ảnh theo đuôi, rõ ràng nàng đã trang điểm vô cùng mộc mạc.

Tề Loan đương nhiên sẽ không lấy thân thể mình ra nói giỡn, đợi thái y nói xong vui vẻ đồng ý.

“Dĩ nhiên là muốn đi xem hôm nay phu quân làm gì.” Vân Nhược Dư bình tĩnh mở miệng, nàng vẫn luôn cảm thấy Tề Loan kỳ lạ chỉ tiếc là không có chứng cứ, lời nói của Tề Loan nàng thật sự không thể tin tưởng, đương nhiên muốn tận mắt nhìn thấy mới được.

Nhưng bởi vì dung nhan thật sự quá xuất sắc, muốn người khác không chú ý đến cũng khó.

Trong lòng Vân Nhược Dư tràn ngập nghi ngờ, nơi này nhìn, chỗ kia nhìn, có phải đang muốn giấu tai mắt người khác hay không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy một đám thuộc hạ tâm phúc của Tề Loan không hiểu hoàn toàn ngọn nguồn mọi việc, nhưng năng lực tiếp thu cũng không lớn như nhau.

Vân Nhược Dư tâm cao khí ngạo, sao có thể tiếp nhận được chuyện này?

Tề đại tướng quân chẳng lẽ bị thương, chuyện cũng không nghe nói qua a……

Nhưng thái độ đối với mình vẫn trước sau như một, cho nên Vân Nhược Dư không mấy tin được phu quân chán ghét mình, vậy hẳn chỉ có thể bị bệnh kín.

Mọi người nghị luận sôi nổi, chỉ có La Sát ở phía sau biết được, rắc rối cái gì dù cho có là rắc rối, vậy cũng là tướng quân vui vẻ chịu đựng, La Sát thật sự là nghẹn đến mức khổ sở, không đành lòng nhìn bọn họ tiếp tục nghị luận sôi nổi, liền bắt đầu chỉ điểm :“Nhìn phía sau.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái y lập tức phản ứng lại đây, vội nói Tề đại tướng quân thân thể khỏe mạnh, cũng không có bệnh kín gì.

“Phu quân, chàng còn nhớ rõ lúc trước chàng đã nói gì với ta không?” Thanh âm của Vân Nhược Dư vô cùng ôn nhu, nhưng bởi vì hai người tiếp xúc thời gian dài quá mức quen thuộc, cho nên Tề Loan vừa nghe đến đây liền cảm thấy nàng sẽ không nói được lời gì hay.

Dù sao thì cũng không muốn ngủ cùng một chỗ với nàng.

Liền chủ động dò hỏi: “Không biết phu nhân hỏi là phương diện nào?”

Mà Vân Nhược Dư theo dõi Tề Loan một hồi, không phát hiện vấn đề gì, sau khi hồi phủ liền lâm vào trầm tư, nếu phu quân không có nữ nhân khác vậy chỉ thể là do phu quân có bệnh kín hoặc phu quân chán ghét nàng.

“Tướng quân hẳn là phát hiện rồi đúng không?”

Chuyện này, Vân Nhược Dư cực kỳ để bụng, lúc trước phu quân vẫn rất tốt sao bây giờ bỗng nhiên lại xuất hiện chuyện này?

Vì thế chậm rãi đi phía trước để Vân Nhược Dư xem cái đến tột cùng.

Là do mình nghe lầm, hay công chúa điện hạ nói sai rồi?

Nếu như không vì sao hắn luôn muốn tránh mình? Vì sao nhất định không muốn ở cùng một chỗ với nàng?

Mọi người: “……”

Đó đều là trang sức mua sau này.

Đưa cho ai?

Còn có không ít chuỗi ngọc ánh vàng rực rỡ, ngay cả bậc thang cũng để màu vàng.

Hai loại khả năng này bất kể là trúng vào cái nào đều làm Vân Nhược Dư rất khó chịu.

Tề Loan vì tránh cho bị lộ, không đáp lại: “Phu nhân muốn nói gì?”

Hắn thỉnh thoảng lại dừng bước chân, nhìn cái này một cái, lại nhìn cái kia một cái.

Muốn chọn thứ gì sao?

Lần này, thái y không cần Tề Loan tự mình đưa đi Vân Nhược Dư đã để Lộc Trúc và Ngân Điệp nghĩ biện pháp cản Tề Loan lại, tự mình đuổi theo mong thái y dừng bước.

Đợi người vừa đi, lập tức trở lại chính viện để Lộc Trúc và Ngân Điệp thay quần áo cho nàng càng mộc mạc càng tốt.

Tề Loan rõ ràng biết được lại chưa nói gì, không ngừng trêu chọc nàng, tươi cười trên mặt chưa từng tan đi, chỉ cần mắt không mù liền thấy rõ ràng.

Tìm một chút, cũng có thể tìm được biện pháp thích hợp.

Trực tiếp hỏi, hỏi không ra kết quả gì..

Đợi sau nửa tháng thái y tới phủ tái khám, Vân Nhược Dư lấy cớ nói lo lắng Tề Loan quá mức mệt nhọc, để thái y thuận tiện kiểm tra cho Tề Loan. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Phu quân, nếu thân mình chàng xảy ra vấn đề nhất định phải nhân lúc còn sớm trị liệu mới được, nhất định không thể giấu bệnh.” Vân Nhược Dư có chút khẩn trương khuyên nhủ: “Đây……Chuyện này nói nhỏ cũng không nhỏ nói lớn cũng không lớn.”

Vân Nhược Dư quan sát thấy những nơi Tề Loan ghé chủ yếu là mấy cửa hàng cô nương gia yêu thích, trong lòng lại bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ hắn muốn tặng người? (đọc tại Qidian-VP.com)

Thái y nhìn Vân Nhược Dư, thật không biết công chúa điện hạ hỏi phương diện kia, trên người Tề đại tướng quân có bệnh cũ, thương thế chậm chạp tốt lên, đó là bởi vì miệng vết thương thượng có độc nên mới lâu không khỏi, nhưng thái y cũng không biết Ngũ công chúa có biết chuyện này hay không.

Lộc Trúc và Ngân Điệp không dám phản bác, tay chân lưu loát đổi xiêm y cho Vân Nhược Dư.

Hôm nay Tề Loan ra cửa là để thương nghị với đồng liêu, tuy biên cảnh Tây Nam còn an ổn, nhưng vẫn có không ít chuyện cần hắn tới xử lý.

“Chẳng lẽ gặp phải rắc rối gì?”

Tề Loan đáp lại.

Nam Cương mọi chuyện yên ổn, so với lúc Tề Loan nói không có gì khác biệt, hai tâm phúc của hắn vẫn chưa từng từ bỏ ý định tới Nam Cương tìm thánh hoa.

Sắc mặt Tề Loan đen như đáy nồi, nhưng Vân Nhược Dư lại cảm thấy suy đoán này của mình thực chuẩn xác.

Chẳng qua đi không bao lâu, hắn liền cảm giác được có người đi theo mình.

Hắn không nhớ rõ, cái gì hắn cũng không nhớ rõ!

Khiến cho mọi người vô cùng kinh ngạc, cái gì gọi là lát nữa linh hoạt một chút?

Vân Nhược Dư vẫn luôn quan sát, lại không phát hiện hắn có dấu hiệu muốn mua, nhìn một hồi lại bắt đầu hoài nghi chẳng lẽ hành tung của mình bị lộ chàng phát hiện ra rồi?

Cũng đã quên mất mình cần phải làm gì.

Phòng…… Chuyện phòng the?

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi: “Chúng ta thật sự không cần đi nhắc nhở đại tướng quân sao?”

Hạt dưa đậu phộng ở tửu lầu bao nhiêu bạc một cân? Này……chuyện này sao bọn họ biết được?!

“Tự nhiên là sự thật.” Thái y gật đầu như giã tỏi, loại chuyện này có cho hắn mấy trăm lá gan, cũng không dám nói bậy.

Làm trò bắt bọn họ gảy bàn tính là sao?!

Những món đồ trang sức Vân Nhược Dư mang khi còn là công chúa đều là có phẩm giai, người khác vừa thấy đã biết thân phận của nàng, những thứ đó đều ở trong cung chưa từng mang ra.

Bọn họ là phu thê, tình cảm rất tốt, tuy nói nhiều năm không có hài tử nhưng phu quân cũng chưa bao giờ trách tội nàng, chỉ là lần này thái độ của phu quân đối với nàng rất kỳ quái, cho nên mới khiến nàng hoài nghi.

Chỉ là, phát hiện ra còn thể như thế nào?

Đơi bên ngoài không còn hơi thở của Vân Nhược Dư, Tề Loan dứt khoát lưu loát thu bàn tính, thái độ trong nháy mắt lập tức thay đổi, thanh âm lãnh đạm không ít: “Vừa rồi nói đến chỗ nào? Tiếp tục.”

Tề Loan làm bộ không biết gì, Vân Nhược Dư cũng coi như mình cũng chưa hỏi gì. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhược Dư mặt đầy nghi ngờ nhìn Tề Loan, ngữ khí muốn bao nhiêu nghiêm túc thì có bấy nhiêu.

Hắn thầm nghĩ muốn giải thích lại căn bản không biết nên giải thích như thế nào, cũng không thể chứng minh cho nàng xem.

“Không, có.” Tề Loan gằn từng chữ một mở miệng giải thích, Vân Nhược Dư không để ý, nàng không tin.

Ý của tướng quân là gì?

“Chuyện phòng the.” Vân Nhược Dư không chút do dự mở miệng, hỏi rất nghiêm túc, thái y suýt chút nữa bị hù c·h·ế·t, nếu không phải bản thân còn có chút lý trí chỉ sợ lúc này đã quỳ xuống rồi.

Vân Nhược Dư không ngăn cản, nàng chỉ đứng người cửa cười tiễn Tề Loan đi.

Phát hiện, không phải cũng không làm tướng quân thay đổi gì sao? Còn chơi đến vô cùng vui vẻ.

Tề Loan nói được một nửa liền bắt đầu nói đến cái khác, nói toàn là mấy câu kinh thương chi đạo, nói ba hoa chích choè, vô cùng kì diệu.

Khoảng thời gian trước nghe nói đại tướng quân đi thi khoa cử, bọn họ đã cảm thấy không thể tưởng tượng được, bây giờ đang êm đẹp lại tiếp tục nháo ra chuyện gì?

Tề Loan biết Vân Nhược Dư không tin lời hắn nói, trong lòng nhận định hắn có người bên ngoài, một chuyện giả dối hư ảo như vậy nàng nhất định phải nhìn thấy rõ ràng mới được, Tề Loan cũng muốn rửa sạch hiềm nghi của mình đây không thể nghi ngờ chính là cơ hội tốt nhất.

Vân Nhược Dư không cảm thấy lễ này có vấn đề gì, mời thái y đến thiên điện ngồi, nàng có một số việc muốn hỏi.

Suốt cả ngày cứ suy nghĩ cái gì?

Bọn họ tới phía sau xem, lại nhịn không được hướng nhìn về phía trước, sôi nổi cảm thấy đại tướng quân thật sự rất sủng công chúa điện hạ.

Vân Nhược Dư để người hầu rời khỏi thiên điện, đi thẳng vào vấn đề hỏi tình hình của Tề Loan như thế nào, có bệnh kín gì lung tung không.

Võ tướng phần lớn sẽ không có tâm địa gian xảo gì. Bây giờ nhìn thấy Vân Nhược Dư đi theo sau lưng Tề Loan, xem như trang phục trên người cũng không giống một cái công chúa, mọi người cũng không hoài nghi, chỉ nghĩ tướng quân cùng công chúa đang chơi tình · thú.

Vấn đề này vừa nói ra, căn bản không có người đáp lại.

Vân Nhược Dư suy nghĩ bắt đầu cẩn thận chứng thực mọi chuyện, nàng phát hiện Tề Loan sẽ dỗ nàng ngủ, đợi sau khi nàng ngủ sẽ rời đi có đôi khi ngủ ở gian ngoài, có đôi khi ngủ ở thư phòng.

Tiểu công chúa không yên tâm về hắn đến mức nào?

Vân Nhược Dư xem xong có chút không rõ, thuộc hạ của Tề Loan càng không rõ, ở lầu hai tửu lầu vây xem: “Tướng quân làm gì vậy? Vì sao còn không lên lầu?”

Mọi người nhìn thoáng qua, liền nghi ngờ nhìn về phía La Sát, dường như muốn La Sát giải thích nghi vấn cho bọn họ: “Đó là…… Ngũ công chúa?”

Vân Nhược Dư nhận được đáp án, dĩ nhiên cũng không ngăn cản người rời đi chỉ là đáp án này lại khiến tâm tình của nàng càng không tốt, đại phu không có lý do gì lừa nàng, nếu không phải bởi vì nguyên nhân này, vậy thì là một nguyên nhân khác, chỉ cần tưởng tượng đến điểm này tâm tình Vân Nhược Dư lại càng không ổn.

Này, đại tướng quân muốn dỗ công chúa điện hạ vui vẻ, bọn họ không có ý kiến, chẳng qua đại tướng quân có phải hoàn toàn quên mất sự tồn tại của bọn họ rồi hay không?

Đã qua lâu như vậy bọn họ vẫn không chịu từ bỏ, Tề Loan khuyên bảo không có kết quả, dĩ nhiên chỉ có thể chấp nhận theo bọn họ.

Tuy Thái y không rõ nội tình nhưng cũng không nhiều lời, bắt mạch cho Tề Loan phát hiện tất cả như cũ, chỉ là này thương thế vẫn chậm rãi tốt lên, căn cứ vào nhân tâm của người làm nghề y thái y khuyên bảo vài câu, dặn dò đại tướng quân phải nghỉ ngơi cho thật tốt.

Nàng nghĩ một hồi, tìm Lộc Trúc và Ngân Điệp tới để hai nàng giúp nghĩ cách.

Mà sau khi Tề Loan biết được Vân Nhược Dư nói với thái y những lời này, thật sự không còn lời nào để nói.

Cũng không yêu thích cố định thứ gì có đôi khi là vải vóc, có đôi khi là lá trà, còn đi tiệm bánh bao.

Lại không nghĩ rằng công chúa điện hạ chuẩn bị tặng cho hắn một đại kinh hỷ vô cùng vô cùng lớn……

Sắc mặt Tề Loan cực kỳ không tốt, vốn dĩ còn đang vắt hết óc ra dỗ nàng lúc này nhưng lời muốn nói cũng không cách nào mở miệng ra được, loại lời nói này cũng có thể tùy tiện nói bậy sao?

Thái y nghe đến đây liền trầm mặc, thầm nói tướng quân và công chúa thật đúng là giống nhau, một người hai người đều phải đợi hắn xuống dưới nói chuyện.

Kiên nhẫn trong lời nói của hắn quá mức với rõ ràng, dù cho có là đứa ngốc cũng có thể nghe ra cảm xúc của hắn, huống chi Ngũ công chúa là người thông minh lập tức biết nghe lời ngậm miệng, an ủi nói: “Được được được, không có việc gì, không có việc gì.”

Lộc Trúc cùng Ngân Điệp thật sự cũng không có biện pháp gì, nhưng chủ ý tốt hơn mấy lời đề nghị ngu ngốc của La Sát rất nhiều, chỉ nhiều không ít, hai người thương lượng quyết định về cung đem toàn bộ thoại bản trân quý ngày xưa của Vân Nhược Dư tới.

Thái y biết Tề tướng quân vì giấu tai mắt người khác, đặc biệt vì không muốn cho công chúa biết được, ngày thường trốn tránh vô cùng gian nan, thuốc này có lúc uống lúc không vậy nên làm thế nào cho phải?

Thái y nghe thấy dừng lại, chắp tay hành lễ: “Phu nhân.”

Vân Nhược Dư đi theo sau hắn, thỉnh thoảng suy nghĩ cũng không biết đến tột cùng đang xem cái gì, cực kỳ trầm ổn, chủ là không đi ra.

La Sát lấy cớ là tướng quân bồi công chúa điện thể nghiệm cuộc sống, một đám bọn họ thế mà lại tin!

Cũng may mọi người vẫn có hiểu biết nhất định, biết lúc này không nên nói lời gì vô nghĩa.

Bây giờ La Sát đã không dám nói gì, không chỉ mỗi ngày bị mắng, còn bị phạt bổng lộc, hắn thật sự không muốn như vậy.

Mặt Tề Loan ngây ra nghe nàng hồ ngôn loạn ngữ, bây giờ hắn không muốn nói gì cả, chỉ muốn làm Vân Nhược Dư câm miệng: “Ta nói lại lần nữa… Ta rất tốt, ta không có việc gì.”

Tề Loan giải thích không rõ dĩ nhiên không muốn nhiều lời, trước đó vài ngày không hề có động tĩnh, hắn còn tưởng Vân Nhược Dư đã ngừng lại thì ra đã ở đây chờ hắn?

Quả nhiên tất cả đều là lấy cớ, tuy hắn chưa di tình biệt luyến, nhưng tâm lý đã bắt đầu ghét bỏ nàng.

Đây không phải làm khó người khác sao?

Hay là Tề đại tướng quân còn tật xấu gì khác mà mình nhìn không ra?

“Thật sự?”

Chương 57: Muốn vãn hồi tình cảm

Còn biết cẩn thận che giấu tai mắt người khác? Cũng coi như là… Cũng coi như là thực thông minh.

“Tướng quân nhất định đã phát hiện……”

Tề Loan nghe được lời này, càng thêm tức giận sao lại nói không thông được?!

Mỗi ngày hắn nói với Vân Nhược Dư nhiều lời như vậy giả giả thật thật, lúc này chỉ có quỷ mới nhớ hết được.

Bàn trang điểm đặt một đống trâm vàng và vòng tay vàng.

Nhiều lời nhiều sai, ít nói ít sai, không nói không sai.

Cái này nếu còn không phát hiện ra, vậy thì đúng là uổng phí năng lực của hắn.

Thái y cũng theo đó mà làm, viết đơn thuốc cho Tề Loan nói hắn đúng hạn dùng.

Trang điểm xong đi đường lắc qua lắc lại, làm đến mức mắt Tề Loan cũng đau lên: “Phu nhân…Nàng cứ như thế đi ra ngoài, có thể bị người ta cướp hay không?”

Thỉnh thoảng trộm nhìn mấy cái thấy hắn xoay người, liền rụt về, còn có lúc thấy sợ vỗ ngực mình, Tề Loan nhìn thấy rất muốn cười, chẳng qua Tề Loan thấy thời gian đã chậm chạp hồi lâu liền ra vẻ bình tĩnh đi vào tửu lầu, nói với đám thủ hạ đang muốn xem náo nhiệt: “Lát nữa linh hoạt một chút.”

Hai người hòa thuận sống thêm một thời gian, Tề Loan vẫn đi sớm về trễ, Vân Nhược Dư cũng không yêu cầu cùng chung chăn gối với hắn, ngay khi Tề Loan cho rằng chuyện này đã hạ màn.

Nhưng Vân Nhược Dư dù sao cũng là nữ tử yếu đuối, tuy Tề Loan đã bước chậm lại, nàng vẫn cảm thấy lao lực, Tề Loan không thể không dừng lại chờ nàng.

Chuyện của Tề Loan và Vân Nhược Dư đã sớm không còn là bí mật gì.

Thái y lòng tràn đầy rối rắm, Vân Nhược Dư lại chờ có chút không kiên nhẫn: “Ta đang hỏi ngươi đó.”

Tướng sĩ chứng kiến cũng không nói ra được trong lòng là như thế nào.

Vân Nhược Dư đi theo Tề Loan thật lâu, đợi đến khi nàng phát hiện Tề Loan đi dạo trên phố, trong lòng nghi hoặc càng sâu đi lang thang cái gì?

Chuyện này bọn họ có thể nhận ra, nhưng trên người mang theo bàn tính rốt cuộc là sao?

Vân Nhược Dư tùy tiện liếc nhìn Tề Loan một cái, cười hắn ít thấy việc lạ: “Ta ra cửa đều có thị vệ đi theo, sẽ không có người tới cướp của ta.”

“Phu nhân, ngài muốn làm cái gì?” Lộc Trúc kinh ngạc hỏi, chẳng lẽ lại nghĩ tới chuyện lúc trước? Cảm thấy làm thương phụ không tốt bằng nông phụ sao?

Vân Nhược Dư nghe xong một đám người nói chuyện, phát hiện không nghe được thứ gì đáng nghi, cứ thế yên tâm rời đi.

Nội tâm La Sát thầm nói mới vừa rồi bọn họ nghe được hạt dưa đậu phộng đường, con trùng thèm ăn đã bị câu rồi sao có thể tiếp tục?

La Sát làm ra vẻ người từng trải vỗ vai bọn họ: “Liên quan đến chuyện của Ngũ công chúa các ngươi không nên hỏi nhiều mới tốt.”

Sau khi Tề Loan nghe được, cũng chỉ nói mấy câu mọi chuyện cẩn thận chớ nên cưỡng cầu.

Ngũ công chúa điện hạ nhận thức không được đầy đủ, nhưng chuẩn bị quần áo và trang sức lại rất phù hợp với thân phận của mình, lúc làm nông phụ là kinh thoa bố váy, bây giờ thành thương phụ đều chuẩn bị trang sức ánh vàng rực rỡ.

Bọn họ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, rất muốn biết rốt cuộc Tề Loan muốn làm gì: “Tướng quân định khi nào mới dạo tới đây?”

Cái này cũng không hợp lý ……

Nàng có chút khó tin, liền núp đi.

Chỉ chố lát sau bọn họ liền biết lời này rốt cuộc là có ý gì.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 57: Muốn vãn hồi tình cảm