Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 63: Hiểu lầm

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Hiểu lầm


Muốn tự mình đút thuốc cho nàng.

Vân Nhược Dư bởi vì một câu lo lắng của Tề Loan, liền tạm dừng suy nghĩ đến những thứ khác, vốn dĩ nàng còn đang tự hỏi vì sao mình lại quên đi nhưng suy nghĩ hiện tại toàn bộ đều biến thành phu quân sao lại lo lắng cho nàng, rốt cuộc là nguyên nhân gì mà phải lo lắng.

Phu nhân của hắn cũng chỉ có thể là Vân Nhược Dư.

“Thật sao?” Vân Nhược Dư ấn trán, bắt đầu suy nghĩ vì sao mình lại không nhớ gì.

Về phần Hoàng Hậu, sau khi biết Hoàng đế Thuấn lại triệu kiến ​​thái y, cũng bắt đầu lo lắng có chuyện nghiêm trọng, cho nên thái y vừa ra khỏi Ngự Thư Phòng, lại bị hoàng hậu gọi tới.

Tề Loan sững sờ trong chốc lát, nửa ngày không phản ứng lại: “Lời này của nàng là có ý gì?”

“Mệt nhọc, quá độ?” Vân Nhược Dư nghe thấy lý do này, cũng không quá tin tưởng. Nàng suốt ngày ngủ đến lúc nào muốn dậy thì dậy làm sao có thể mệt nhọc cơ chớ?

Vân Nhược Dư đang u sầu không biết bệnh tình của mình thế nào, nhìn thấy thái y vội đi tới nội tâm càng sâu đến đáy cốc, quả nhiên nàng không sống được bao lâu nữa?

“Nguyên nhân là do phu quân lo lắng cho ta sao?” Giọng nói của Vân Nhược Dư có chút mờ mịt, như là không tin lắm, lúc bắt đầu biểu cảm của Tề Loan là oán trách cho tới bây giờ chỉ còn lại bất đắc dĩ.

Hiện tại phu quân cũng như thế.

Không thể trách Vân Nhược Dư có ý nghĩ như vậy là bởi vì nhất cử động của Tề Loan, mỗi ngày thái y bị cả hoảng thất triệu kiến tới mấy lần, bình thường sau khi rời khỏi Ngự Thư phòng liền đi tới Đông cung.

Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy không phải vì nguyên nhân đó?

“Mỗi ngày ta ngoài ăn cũng chỉ có thể đi mua đồ, như thế cũng mệt nhọc hay không?”

Tề Loan sớm đã chú ý tới cái nhìn chăm chú của Vân Nhược Dư, hắn vốn có thể tiếp nhận, nhưng thời gian một lâu tuy da mặt Tề Loan có dày, cũng không thể chịu nổi ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm hồi lâu.: “Phu nhân…Nàng đừng nhìn ta như vậy.”

Chẳng qua thời gian trôi qua, Vân Nhược Dư dần cảm thấy nghi ngờ vì sao phu quân lại muốn dùng hết sức bồi bên cạnh nàng.

Sau đó còn phải đi một chuyến tới hậu cung.

Không nghĩ tới mình còn chưa kịp hỏi ra đã bị Vân Nhược Dư hỏi ra trước.

Vân Nhược Dư nhìn về phía Tề Loan, lại nhìn về mình: “Nếu ta biến thành hiện tại không liên quan đến chàng vậy tại sao chàng lại nhìn ta như thế?”

Tề Loan cũng không muốn ngủ như vậy, chỉ là thật sự không có cách nào đêm qua hắn chăm sóc bên cạnh Vân Nhược Dư cả một đêm, sắp hừng đông mới chậm rãi chợp mắt, lúc này đã mệt đến mức không nhấc tay lên được, nhưng lại có khí lực giải thích với Vân Nhược Dư, nhưng trước khi giải thích, hắn còn cần biết Vân Nhược Dư nhớ được bao nhiêu.

Thái y vội vã rời khỏi cung, cứ thế đi thẳng tới tướng quân phủ.

Tuy Vân Nhược Dư không biết vì sao Tề Loan lo lắng như vậy, nhưng cảm giác được người quan tâm cũng không tệ, nàng nhẹ nhàng gật đầu lập tức đồng ý.

Hình như các nàng đã tới không đúng lúc, tuy Lộc Trúc và Ngân Điệp biết chuyện này không hợp với lễ, nhưng cũng không nói gì thêm chỉ canh giữ ở nội viện, không cho ai tiến vào.

Vân Nhược Dư thấy thế, vươn tay tới muốn cản lại cho hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng “Phu nhân, chuyện này ta cũng rất khó giải thích rõ ràng cho nàng biết, đại phu kia nói, thân thể và vấn đề mệt nhọc này không liên quan đến nhau.” Tề Loan mở miệng là mấy lời hôm qua thái y nói như vậy, những chuyện liên quan đến Vân Nhược Dư dĩ nhiên hắn sẽ quan tâm

Vân Nhược Dư giật mình, nghe thấy giọng nói của Tề Loan, nàng theo bản năng muốn rút tay về, trong lòng có chút uể oải, quả nhiên là do nàng nhiều chuyện.

Mấy ngày kế tiếp, hạ nhân trong phủ tới hầu hạ lại càng thêm cẩn thận, có thể tiến nội viện hầu hạ đều trải qua kiểm tra kĩ càng.

Khi Thuận Đế phê sổ con nghe Hàn Lâm Viện tới đây bẩm báo, nói Tề Loan muốn xin nghỉ một tuần cố ý tới xin chủ ý của bệ hạ, Thuận Đế chỉ nói Tề Loan bệnh cũ tái phát.

Bệnh này của mình thật sự rất nghiêm trọng sao?

“Có thật không?” Vân Nhược Dư xoa trán, chỉ nói mình còn đau đầu..

Vân Nhược Dư nghĩ tới một loại khả năng, nội tâm vô cớ trùng xuống, chẳng lẽ nàng không còn sống được bao lâu nữa?

Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể mình không tốt, toàn thân chỗ nào cũng đau, đặc biệt là đầu đau đến mức như muốn nứt ra, nhưng nàng cũng không nghĩ ra được mọi chuyện trước đó

Vấn đề này rất dễ trả lời hiện tại hắn khi dễ Vân Nhược Dư không nhớ được gì, dĩ nhiên sẽ không cảm thấy khó xử: “Đương nhiên là bởi vì nàng.”

Hai người tán gẫu mấy chuyện vặt vãnh, cuối cùng thanh âm càng nhỏ dần lại, Lộc Trúc Trúc và Ngân Điệp hồi lâu không có nghe thấy tiếng, đi vào phòng nhìn qua mới phát hiện thì ra Tề Loan đã ngủ thiếp đi, Vân Nhược Dư đang cố gắng đắp cho hắn, còn thừa dịp không có người ở đây trộm sờ mặt Tề Loan.

Chiều ngày hôm sau Vân Nhược Dư mới tỉnh lại, thái y để lại đơn thuốc cũng châm cứu cho nàng, nhưng nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

……

Cho tới bây giờ, Vân Nhược Dư cũng không rõ bệnh của mình là gì, thậm chí cũng không rõ vì sao mình lại mắc bệnh, nhưng nàng có mắt nhìn từng người trong phủ đều vô cùng cẩn thận quan tâm nàng.

Chính sự do dự và vướng mắc này đã khiến Vân Nhược Dư càng thêm để ý đến hắn.

Vân Nhược Dư thật sự không phải một cô nương tùy hứng, bất kể là trước đây hay hiện tại, hay lúc kí ức nàng hoàn hảo chưa mất đi cũng vô cùng bình dị gần gũi.

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, cảm thấy có hơi mơ hồ, lúc nàng mới vừa tỉnh lại, đau đầu không thôi, có một loại cảm giác không biết hiện tại là năm nào, dường như ký ức trở nên vô cùng hỗn loạn khiến nàng không thể suy nghĩ được gì.

Bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, Tề Loan đã tỉnh lại, nàng có thể cảm giác rõ ràng động tác của hắn, lông mi nhẹ nhàng phất qua lòng bàn tay, mang cảm giác ngứa ngáy tê dại, nàng muốn thu tay lại, lại có chút luyến tiếc: “Phu quân sao chàng lại ngủ ở đây?”

Vì sao hắn thủ ở đây cả một buổi tối, chẳng lẽ nàng không biết chút gì sao?

Tề Loan vốn muốn hòa hoãn lại, nhưng Vân Nhược Dư lại không muốn, nhất là câu trả lời mơ hồ như vậy, khiến nàng rất khó chịu: "Có phải chàng có chuyện giấu ta hay không?"

Phu quân nói nàng mệt nhọc quá độ sao?

Thật ra trong lòng Vân Nhược Dư đã có suy đoán, nhưng gần đây nàng bị đả kích nặng nề, cho nên không dám suy nghĩ lung tung.

“Nhìn bộ dạng này của chàng có phải đã thủ suốt đêm bên cạnh ta rồi hay không?”

Đúng là lời Tề Loan nói không chê vào đâu được, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, không biết tại sao mình lại ngất đi, trí nhớ trước khi ngất rất mơ hồ, rốt cuộc nàng cũng không biết mình đã quên cái gì, cũng không biết tại sao mình lại quên đi.

Câu cửa miệng nói gần vua như gần cọp, có thể lên làm thái y, dĩ nhiên không phải mấy tiểu tử không có đầu óc, tình trạng của Vân Nhược Dư lại vô cùng đặc biệt.

Chẳng lẽ là bởi vì……

Hiện tại nghe Tề Loan hỏi tới, đại khái cũng hiểu được vấn đề xảy ra trên người mình: “Vì sao phu quân lại hỏi như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao? Có liên quan tới ta?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Thoạt nhìn vô cùng kỳ lạ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đi hết một vòng vất vả lắm mới được nghỉ trong chốc lát, lại bởi vì mọi nguyên nhân bắt đầu lại từ đầu.

Lời này của công chúa điện hạ, thật đúng là có hơi quá mức.

Sau khi gọi ám vệ tới dò hỏi, mới biết được suốt ngày Tề Loan ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đều bồi Ngũ công chúa tiêu tiền như nước.

Lúc Vân Nhược Dư tỉnh lại, Tề Loan đã ghé vào mép giường nàng ngủ thiếp đi, hắn thủ bên cạnh Vân Nhược Dư suốt một đêm, cực kỳ mệt nhọc.

Tề Loan biết Vân Nhược Dư đã quên mất chuyện hôm qua, hắn cũng không muốn Vân Nhược Dư suy nghĩ nhiều, nếu không cẩn thận k.ích th.ích đến nàng thì không hay cho nên không hề giấu giếm, tìm cái cớ giải thích qua chuyện này, nói hôm qua nàng bỗng nhiên hôn mê bất tỉnh, nháo đến mức nhân tâm trong phủ hoảng sợ tìm đại phu tới đây thì nghe được là do nàng mệt nhọc quá độ.

Tề Loan biết Vân Nhược Dư không dễ lừa gạt, cho nên có rất nhiều chuyện không giấu giếm, nói nàng hôn mê bao lâu, dùng thuốc gì không hề che giấu chút nào.

Vì sao lại ở đây cả một đêm……

“Nàng không biết vì sao ta ở đây suốt cả một đêm sao?” Giọng nói của Tề Loan có chút bực bội, như bị hiểu lầm trong lòng không thoải mái.

Khoa trương nhất vẫn là Tề Loan, xin nghỉ phép với Hàn Lâm Viện cả cửa hàng cũng không đi, suốt ngày chỉ nghĩ ngồi bên cạnh chăm sóc Vân Nhược Dư, chỉ cần Vân Nhược Dư muốn đi đâu nhất định hắn sẽ đi cùng nàng.

Tề Loan nhớ tới cái cớ ban đầu của mình, cũng không phản bác: “Không có, ta vẫn rất bận.”

Chủ yếu là gần đây Đại tướng quân thật sự có vẻ kỳ quái dị thường.

“Cũng không phải bởi vì thân phận của nàng.” Tề Loan nhẹ giọng đáp lại, nhẹ nhàng ôm vai Vân Nhược Dư: “Nàng phải uống thuốc cho thật tốt nhất định không thể để xảy ra chuyện gì có biết không?”

“Đúng vậy, đại phu nói gần đây nàng không nghỉ ngơi tốt.” Tề Loan phân phó Lộc Trúc mang thuốc tới.

Chương 63: Hiểu lầm

“Phu nhân, ngài còn cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không?”

Tề Loan nghe thấy vô cùng rõ ràng, thật ra đây cũng là nghi vấn từ trước tới nay của hắn.

“Bằng không nàng nghĩ sao?”

Vân Nhược Dư suy nghĩ một hồi, lại như cũ thành thật lắc đầu.

Mỗi người đều thận trọng từ lời nói đến việc làm, lo lắng lại k.ích th.ích đến Vân Nhược Dư.

Nàng uống một ngụm Tề Loan sẽ khen nàng một câu, một lời khen không có độ ấm nghe có hơi kỳ lạ, chỉ là Vân Nhược Dư không cảm thấy vậy còn cười vô cùng ngọt ngào.

Tề Loan nghe thấy lời này, lập tức yên lặng, hắn tìm ra lý do này là boei vì thật sự hắn không nghĩ ra được câu trả lời nào khác.

Dùng hết khả năng dỗ dành Vân Nhược Dư, mà Vân Nhược Dư cũng không bài xích sự ôn nhu của Tề Loan.

“Đúng vậy, đại phu nói như vậy.”

Sau đó Tề Loan bắt lấy tay nàng, đặt lên hai mắt mình: “Cứ nâng lên mãi không mệt sao?”

Bọn họ đương nhiên ít nói lại để còn giữ lại cái mạng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)

Loanh quanh các cửa hàng son phấn và thêu phường.

Hắn không đáp lại câu hỏi, như để lại tất cả suy nghĩ đặt trên người Vân Nhược Dư, nhưng đây rõ ràng là gia tăng gánh nặng cho nàng, nhưng cũng chính vì vậy mà Vân Nhược Dư không có thời gian rảnh để nghĩ về những thứ khác.

Chỉ là Tề Loan không biết, hắn chỉ nghĩ thuốc quá đắng không có ai nguyện ý muốn uống cả.

Vân Nhược Dư nghe được lời này thì khựng lại, có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tề Loan, nếu bận như vậy tại sao lại có thời gian tới đây cùng mình?

Thật thật giả giả, khiến Vân Nhược Dư tin là thật.

Thái y vì sao lại tới đây, chẳng lẽ do tình trạng của Vân Nhược Dư rất nghiêm trọng sao?

Mà Tề Loan thấy thái độ của thái y, cũng không bình tĩnh hơn so với Vân Nhược Dư là mấy.

Nhưng Tề Loan còn đang hỏi, tuy nàng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không bài xích, cũng không suy nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ là do Tề Loan quá lo lắng cho nàng.

Bất kể là cửa hàng son phấn hay là thêu phường.

Đợi một hồi lâu, mới nhận ra nàng đang che ánh mặt trời lại thay mình, cánh tay nâng lên không trung, vốn dĩ đã không thoải mái, huống chi Vân Nhược Dư còn vừa tỉnh lại, Tề Loan chậm rãi cong môi, nhẹ giọng nói: “Hạ xuống đi.”

Tuy nói tình hình hiện tại của Vân Nhược Dư không thoát khỏi liên quan tới hắn, nhưng sao có thể chọc nàng giận tới mức ngất đi, sao có thể? Một cái là vô tâm, một cái là cố ý.

Tề Loan thật sự đã chăm sóc cho Vân Nhược Dư cả đêm, nhưng trực giác nói cho hắn biết lúc này không nên nói chuyện mới tốt.

“Ta không có.” Tề Loan thanh âm có chút lạnh lùng, bất đắc dĩ nhìn về phía Vân Nhược Dư: “Trông ta không đáng tin vậy sao?”

Suy nghĩ một hồi, ngay cả những suy nghĩ liên quan đến mình đều trôi đi

Nhưng Lộc Trúc và Ngân Điệp đứng một bên thiếu chút nữa là run lên, uống xong một chén thuốc không biết ai là người thua trận trước nữa.

“Nếu không phải chàng thẹn trong lòng, vì sao còn bên cạnh chăm sóc cả đêm cho ta?” Vân Nhược Dư hỏi vô cùng có lý, nhưng Tề Loan nghe đến đây, tâm tình lại cảm thấy cực kỳ không xong.

Như thế lặp lại vài lần, ngay cả thái y cũng bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ tình trạng của Ngũ thật sự có gì không tốt, mà chính mình cũng chưa phát hiện ra?

Nàng quá mức im lặng, mà Tề Loan không muốn nhìn nàng cứ im lặng như vậy, một bên đút thuốc cho Vân Nhược Dư, còn một bên nói chuyện với nàng: “Phu nhân, thuốc đắng dã tật có thế bệnh mới tốt lên, nhất định không thể bắt bẻ.”

Lộc Trúc và Ngân Điệp nhìn thấy tất cả mọi chuyện: “……”

Bẩm báo xong ở hoàng cung lại phải đi thêm một chuyến ra ngoài, phủ trưởng công chúa cùng phủ Nhị công chúa, còn có phủ Thất hoàng tử.

“Không phải lúc trước chàng còn nói có sổ sách chưa tính toán rõ ràng sao?”

“Ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Vân Nhược Dư muốn tự mình nhớ lại, nhưng lại không nhớ nổi, chỉ có thể dò hỏi Tề Loan, mà hôm qua cùng lắm thì Tề Loan cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu đã có thể k.ích th.ích tới Vân Nhược Dư, lúc này nàng vất vả lắm mới tỉnh lại, Tề Loan cũng không dám tùy tiện nói bậy.

Mới đầu Vân Nhược Dư vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi vì Tề Loan cùng nàng đi tới rất nhiều nơi, chỉ cần nàng muốn đi nhất định sẽ có Tề Loan đi bên cạnh.

Tề Loan nghe đến đây, cũng biết Vân Nhược Dư đã quên mất nguyên nhân gì k.ích th.ích đến nàng, trong lòng hắn không thể nói là cảm giác gì, cũng không nhắc lại, chỉ hỏi nàng còn cảm thấy không thoải mái ở đâu hay không.

Vân Nhược Dư muốn nói thật sự bản thân mình không có vấn đề gì.

Ánh nắng ấm áp chiếu lên người nàng, đồng thời cũng chiếu lên mặt Tề Loan.

Như sợ sẽ nói sai gì đó, vô cùng cẩn thận kiêng dè không để cho nàng biết được.

Rốt cuộc đến khi nào công chúa và tướng quân mới thành thân, nếu còn tiếp tục như vậy chỉ sợ hai nàng không giấu được.

“Chuyện hôm qua phu nhân nhớ được những gì?” Tề Loan thật sự không biết quanh co thế nào, cho nên hỏi trực tiếp.

Tất cả những hiểu lầm này gộp lại với nhau, khiến mọi người hoảng sợ.

Tề Loan lại muốn cùng Vân Nhược Dư ra ngoài thêm một lần nữa, lại bị Vân Nhược Dư ngăn lại, nàng vô cùng nghiêm túc nhìn Tề Loan, hỏi hắn vì sao mỗi ngày lại có thời gian đi bên cạnh nàng vậy được: “Cửa hàng không bận sao?”

“Không có, ta rất tốt.” Vân Nhược Dư uống thuốc, dựa nửa người vào giường nghe Tề Loan nói chuyện.

“Có phải chàng nói lời gì đó chọc ta tức giận hay không?” Vân Nhược Dư suy nghĩ, cảm thấy đây mới là nguyên nhân.

Nhìn Tề Loan thật lâu không nói gì.

Vân Nhược Dư thật sự cảm thấy cơ thể mình còn chỗ nào không ổn, nhưng mỗi người đều mang dáng vẻ như vậy lại khiến lòng nàng sinh ra nghi ngờ.

Thái y: “……”

Nếu thật sự không có việc gì, vì sao Tề Loan lại có hành động như vậy?

“Phu quân thủ bên cạnh ta một đêm là vì lo lắng cho ta? Chàng lo lắng cho ta là bởi vì ta là phu nhân của chàng, hay là bởi vì thích ta?” Vân Nhược Dư nghiêm túc hỏi.

“Nàng không biết?”

Vì thế phu quân mới nắm chắc thời gian mỗi ngày bên cạnh chăm sóc nàng, bất kể nàng làm gì đều thuận theo nàng? Là vì lý do này sao?

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý. (đọc tại Qidian-VP.com)

Như hình với bóng.

Tuy là Thuận Đế đã gặp qua vô số sóng to gió lớn cũng trầm mặc: “Lão đại, ngươi gọi thái y tới đây cho trẫm, Tiểu Ngũ thật sự không có việc gì sao? Có phải thái ý có gì che giấu trẫm hay không?”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 63: Hiểu lầm