Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
Mộ Dung Khanh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 66: Giai đoạn trước đó
Nàng ấy đã có một đứa con, hiện tại cũng chưa muốn có ý muốn sinh thêm, vấn đề con nối dõi nàng ấy cũng không yêu cầu quá nhiều, so với chuyện này lại càng tò mò chuyện của Vân Nhược Dư hơn: “Lúc trước ngươi đi chùa là vì muốn cầu con?”
Vân Nhược Dư sững sờ tại chỗ, đánh giá Vân Phượng Lam từ trên xuống dưới: “Trưởng tỷ, tỷ muốn cầu tự sao?”
Chương 66: Giai đoạn trước đó
Chẳng bao lâu tin tức nạn hạn hán ở phía nam đã truyền khắp Kim Lăng, thương hội Kim Lăng đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, đúng như Tề Loan dự đoán, thóc gạo và tiền cứu trợ thiên tai nhanh chóng được quyên góp và gửi về phía nam
“Trưởng tỷ, nhị tỷ… Ta có chuyện muốn kể cho hai người nghe, chẳng qua chính là… Chính là…”
Đợi Vân Nhược Dư nói xong, Trưởng công chúa cùng Nhị công chúa đều có chút u sầu, đây đâu phải là giấc mộng rõ ràng chính là ký ức trước đó của nàng, là ký ức mà tỷ muội bọn họ cùng nhau trải qua. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nàng biết trưởng tỷ có thai, cũng biết mình sắp có một tiểu chất nhi. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Nhược Dư không biết đó là ai, nhưng trong lòng lại bắt đầu mơ hồ chờ mong, nàng cảm thấy suy nghĩ này vô cùng nguy hiểm, rõ ràng mình là người đã có phu quân, sao lại có thể mơ được mấy chuyện này?
Ba người nói chuyện phiếm một hồi, trưởng công chúa liền hỏi mấy ngày gần đây Vân Nhược Dư bận cái gì.
Việc hôn nhân trực tiếp bị định ra, đối phương là một i võ tướng, thiếu niên tướng quân lóa mắt nhất Kim Lăng thành.
Mấy ngày gần đây Vân Nhược Dư thật sự không bận rộn gì cả, tuy gần dây nàng ăn ngon uống tốt, nhưng giấc ngủ lại không tốt sẽ không tự chủ được lo lắng cho Tề Loan, hơn nữa còn sẽ mơ thấy một số giấc mộng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hai người trải qua mấy lần trắc trở, cuối cùng cũng tới được trước tượng phật.
Bị Lộc Trúc và Ngân Điệp phát hiện, hai người lại tìm đại phu tới cho nàng.
“Đại phu nói không có vấn đề gì, chỉ là lúc đầu chưa phát hiện ra nên có hơi choáng váng đầu mà thôi.” Nhị công chúa không quá để ý, tuy chuyện có hài tử cũng rất vui vẻ, nhưng dù sao đưa trẻ này còn chưa lộ ra rõ ràng, nên nàng ấy vẫn chưa để ý quá nhiều.
Hai người đều lo lắng, chẳng lẽ là bởi vì không thích?
Tề Loan không có ở Kim Lăng, Vân Nhược Dư cũng không khôi phục lại ký ức, nàng không nhớ mình đã từng thích gì, chỉ là mỗi ngày đều đếm từng ngày từng giờ, cầu nguyện Tề Loan sớm ngày trở về.
Sau lời này, Vân Phượng Lam không hỏi cũng biết được đến tốt cùng Tề Loan có bao nhiêu không ổn, nhưng chuyện cầu con này không phù hợp hai nàng liền đổi một ngôi chùa khác.
“Ngươi đừng có gấp, ta chỉ hơi choáng váng mới đánh rơi chén trà, trưởng tỷ nhớ ta mới thế.” Dưới sự giải thích cùng an ủi của nhị công chúa, Vân Nhược Dư dũng cảm tiếp tục nói về giấc mộng của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đây không phải là mộng đẹp trở thành sự thật, ngược lại là si tâm vọng tưởng.
Thẳng đến khi nàng tỉnh lại sau cơn mơ, vẫn như cũ hoàn toàn không biết gì cả.
Hai người hàn huyên được một lát, Nhị công chúa liền tới đây vốn dĩ nàng ấy cũng muốn đi cùng trưởng tỷ và muội muội tới chùa, kết quả dậy sớm ra cửa liền choáng váng đầu óc, nhị phò mã không yên tâm liền đi thỉnh ngự y mới biết là do Nhị công chúa có thai.
Vân Nhược Dư cảm thấy đầu váng mắt hoa, khó chịu không thôi.
Chỉ có Trưởng công chúa giống như muội muội, lo lắng cho phu quân của mình, ngày ngày không buồn ăn uống, chỉ là Trưởng công chúa và Cố Cẩm Thời còn có thể liên hệ thư từ, Vân Nhược Dư lại chỉ có thể một mình ôm nỗi tương tư.
“Sao ngươi lại tới đây? Vốn định nói chờ mấy ngày cơ thể ngươi tốt hơn, ta cùng Tiểu Ngũ cùng nhau tới thăm ngươi.” Trưởng công chúa tự mình đứng dậy đỡ muội muội để nàng ấy ngồi xuống: “Thân mình ngươi không khỏe sao? Quá… Đại phu nói như thế nào?”
Thấy dường như Vân Nhược Dư có bất an, liền đè lại lo âu trong lòng, cùng nhau an ủi nàng.
Nhị công chúa và nhị phò mã cùng đi nhậm chức ba năm, Vân Nhược Dư đã sớm nhận ra, nàng chỉ sợ mình đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo gì đó.
Hồi lâu không có tin tức chiến tranh truyền đến, tất cả mọi người đều thở phào một hơi nhẹ nhõm .
Tượng Phật trang nghiêm từ bi, hai người quỳ trên tấm nệm và hết lòng cầu nguyện.
Chẳng qua biểu tình kích động của hai nàng, lại bị Vân Nhược Dư nghĩ lầm do các nàng bị dọa.
Ai cũng không tìm ra được nguyên nhân. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhưng các nàng cũng không dám k.ích th.ích đến Vân Nhược Dư, chỉ có thể chuyển đề tài không cho nàng tiếp tục nói tới nữa.
Trưởng công chúa và Nhị công chúa sau khi tách ra, trực tiếp đi vào cung nói về giấc mộng của Vân Nhược Dư với Hoàng hậu, không bao lâu huynh đệ tỷ muội tề tụ cùng một chỗ ai nấy đều tranh chấp không thôi.
Vân Nhược Dư trở lại tướng quân phủ, đã sớm đi ngủ, hôm nay trong mộng vẫn không an ổn, nàng mơ thấy “Phụ hoàng” tứ hôn cho nàng , hỏi nàng có người ái mộ hay không.
Nhưng nàng chỉ cảm thấy thật kỳ diệu, không có việc gì đều nhìn chằm chằm bụng trưởng công chúa, cho đến khi bụng trưởng công chúa dần nhô lên, nàng mới nghiêm mặt bảo vệ đại công chúa.
Chẳng qua nàng chỉ mới mười ba tuổi sao có người ái mộ cơ chứ?
Có công chúa, nhưng công chúa và tướng quân đã ít lại càng ít
Trưởng công chúa và Nhị công chúa thấy Vân Nhược Dư vẫn chưa nhớ ra, chỉ là mơ thấy mà thôi, trong lòng không biết là thất vọng hay may mắn nhiều hơn.
Xuân đi thu tới, thu qua đông tàng.
Vân Nhược Dư cũng chỉ biết một nơi là Thanh Liên Tự, nhưng Thanh Liên Tự để cầu tự, dĩ nhiên không hợp với yêu cầu của các nàng: “Trưởng tỷ, chúng ta đi bái phật nên đi tới chùa nào”
Cho dù là hai thị nữ của mình, cũng chỉ ngậm chặt miệng không nói, hiện giờ các tỷ tỷ hỏi tới thật ra Vân Nhược Dư không biết có nên mở miệng hay không, thực sự nghẹn đến khó chịu.
Vân Phượng Lam có thân phận trưởng công chúa, địa vị quyền thế đều có, nhưng thứ nàng ấy có thể nghĩ đến, cũng chỉ có thể là khẩn cầu thần phật.
Làm buôn bán không có chỗ ở cố định, thậm chí một địa chỉ cố định Tề Loan cũng không để lại cho nàng.
Trưởng công chúa và Nhị công chúa liếc nhau, hai người không hẹn mà cùng nhớ tới lúc trưởng công chúa mang thai, khi đó Vân Nhược Ngọc còn nhỏ, mới ít tuổi đã vô cùng hiểu chuyện.
Hoàng quyền tối thượng, bá tánh bình thường đương nhiên không dám suy nghĩ linh tinh, nàng và tỷ tỷ sinh ra tôn quý, bản thân Vân Nhược Dư chính là công chúa, các nàng nghe thấy lời này, chắc hẳn sẽ cho rằng Vân Nhược Dư nhớ tới chuyện cũ năm xưa.
Này…… Mơ mộng hão huyền cũng không như nàng mơ đi?
Trưởng công chúa lo lắng nếu mình không cẩn thận đi nhầm chùa, đến lúc trở về nhất định Cố Cẩm Thời sẽ tìm mình tính sổ.
Tỷ muội hai người bắt đầu khẩn trương, chẳng lẽ muội muội đã khôi phục lại ký ức rồi sao?
“Lạch cạch ——” hai tiếng, chung trà trong tay trưởng công chúa và Nhị công chúa đồng loạt rơi xuống, hai người không thể tin được nhìn Vân Nhược Dư, thần sắc có kinh ngạc, cũng có kích động.
Lời này thực sự là hỏi Vân Phượng Lam, Trưởng công chúa muốn duy trì hình tượng tôn nghiêm của trưởng tỷ, không muốn nói cho muội muội biết mình thật sự không biết, liền nói: “Lúc trước ngươi tới tới chùa nào, không bằng hiện tại chúng ta tới đó đi.”
“Gần đây ta mơ thấy một số chuyện vô cùng kỳ quái.” Vân Nhược Dư cảm thấy giấc mộng của nàng có hơi đại nghịch bất đạo, không dám nói cho người khác biết, mỗi khi tỉnh lại, chỉ có thể tự mình yên lặng nuốt xuống không thể nói cho ai biết được.
Hài tử mới được hai tháng, nhị phò mã vốn muốn để Nhị công chúa ở lại phủ tịnh dưỡng, chỉ là Nhị công chúa cảm thấy cơ thể mình không có vấn đề gì, huống chi đã lâu không được nhìn thấy Vân Nhược Dư nên có hơi nhớ, lúc này mới vội vàng tới đây.
Nhưng nhìn bộ dạng Vân Nhược Dư cũng không có gì khác biết, người lo sầu không thôi chỉ có huynh tỷ nàng mà thôi. Nhưng bọn hắn cũng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư, chỉ có thể đi một bước tính một bước, trong lúc hốt hoảng vội vàng trưởng công chúa lại không chú ý tới nội dung thoại bản, thu dọn hết toàn bộ nghĩ đến ngày mai mang cho Vân Nhược Dư
Căn cứ và việc thờ phụng các vị Bồ tát khác nhau, nên hai người không dám tùy tiện đi tới, sợ lạc vào nơi nào đó cầu nhân duyên.
Vân Nhược Dư thành thật lắc đầu, nói gần đây mới mơ thấy.
Nàng luống cuống tay chân lau vệt nước trên bàn: “Ta… Ta không phải, ta không phải…”
Huynh muội hai người ngồi một chỗ than ngắn thở dài, đều cảm thấy Tề Loan thật không dễ dàng, muội muội không chỉ xem thoại bản, có đôi khi còn tự mình viết, dạng gì cũng có chỉ là không có tướng quân và tiểu công chúa.
Con người một khi lo lắng, sẽ nghĩ phải làm gì đó để mình an tâm.
Chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ, đợi lát nữa nhất định hai người phải vào cung một chuyến, chẳng qua trước đó phải hỏi rõ mọi chuyện cho rõ ràng: “Vậy lúc trước thì sao? Có từng mơ thấy những thứ này hay không?”
Nàng cảm thấy có chút khó mở miệng, vẫn luôn nói với mình cùng lắm chỉ là một giấc mộng mà thôi, nàng vẫn không tỉnh lại muốn gặp“Vị hôn phu” trong mộng một lần, nhưng vẫn không có cách nào nhớ ra.
Chùa miếu ở Kim Lăng nhiều không đếm xuể, chỉ là mỗi nơi đều thờ cúng một vị Bồ Tát khác nhau, nhu cầu cũng khác biệt, hôn nhân của Vân Phượng Lam suôn sẻ có phu quân yêu thương, ngay cả con nối dõi cũng không cần nhọc lòng.
Hiện tại Tề Loan không có ở Kim Lăng, nàng có muốn hỏi cũng không tìm được người.
Phú quý giống như mây khói thoảng qua, chỉ có bình an mới là chân thật.
Vân Diên nghĩ tới Tề Loan từng hỏi hắn Vân Nhược Dư là một công chúa, vì sao lại cho rằng mình là nông phụ hay thương phụ gì đó. Lúc ban đầu không nghĩ tới vấn đề này, nhưng bây giờ đã lần ra một số manh mối.
Hiện tại tình huống này lại tái hiện thêm một lần nữa, trưởng công chúa và Nhị công chúa không phải cảm thấy hoài niệm sao?
Vì vậy, Vân Phượng Lam mang Vân Nhược Dư cùng nhau đi lễ Phật.
Mặc dù Vân Nhược Dư muốn viết vài dòng thư bày tỏ nỗi tương tư của mình cũng không thể nào đưa đến tay Tề Loan.
“Nếm thử món này đi, đây là món ăn chiêu bài của tửu lầu đó.” Vân Phượng Lam tràn đầy yêu thương nhìn về phía Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư cười nói một tiếng được, không cự tuyệt ý tốt của trưởng tỷ.
Cố Cẩm Thời và Tề Loan cùng tới biên quan, tuy đã phân tích kỹ lợi và hại với trưởng công chúa, Nam Cương tuyệt đối không có ý định khai chiến, nhưng trưởng công chúa vẫn lo lắng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày Tề Loan rời đi quá vội vàng, không thể mặt đối mặt nói lời từ biệt vớt Vân Nhược Dư mà chỉ để lại vài lời, trong lòng nàng khổ sở, nhưng cũng chỉ có thể một mình chịu đựng.
“Tỷ tỷ, vì sao ta lại mơ thấy thứ đó?” Vân Nhược Dư cực kỳ buồn rầu, nàng hiểu có rất nhiều người có chuyện đau khổ cầu nguyện mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng nàng đang sống rất tốt sao tự nhiên lại mơ thấy chuyện này?
Tự nhiên xem nhẹ chuyện này.
Huynh đệ tỷ muội cũng không có cách gì, chỉ có thể chiều theo ý nàng.
Nhưng Tề Loan nói không rõ ràng, nàng cũng không biết nên bắt đầu hỏi từ đâu.
Ngày gần đây Vân Nhược Dư thường xuyên phát ngốc, một mình ngồi bên cửa sổ hồi lâu, nàng cũng cảm thấy hình như mình đã quên mất chuyện gì đó, thật ra nàng vẫn luôn nhớ rõ lần té xỉu trong phủ.
Nhìn thấy bộ dạng đau khổ, lo lắng của Vân Nhược Dư, trưởng công chúa và nhị công chúa thực sự cảm thấy hụt hẫng.
Vân Nhược Dư nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên rồi, ta và phu quân thành thân đã lâu nhưng vẫn mãi chưa có con……”
Giờ này khắc này bọn họ hoàn toàn không biết rốt cuộc trưởng công chúa nói tặng gì cho Ngũ công chúa.
Trưởng công chúa: “……”
Sau khi Vân Nhược Dư biết nhị tỷ có con, liền đem tất cả tâm tư đặt trên người Nhị công chúa, nàng nhìn chằm chằm vào bụng Nhị công chúa, trong ánh mắt ngập tràn tò mò.
Sau khi hai người đi từ chùa ra liền tới tửu lầu dùng cơm, Vân Phượng Lam nhìn thức ăn tinh xảo trên bàn, lại nhớ tới đồ ăn Vân Nhược Dư làm cũng không biết tới khi nào mới có cơ hội nếm lại.
So với việc đó, nàng ấy đương nhiên quan tâm Vân Nhược Dư hơn.
Có lẽ do quan hệ huyết thống, có thể khiến Vân Nhược Dư buông bỏ phòng bị cùng lo lắng, quyết định thẳng thắn nói với các tỷ tỷ: “Ta mơ thấy mình là một công chúa……”
Nàng mơ mình là công chúa cũng thôi đi, cố tình còn tăng thêm một bước mơ thấy mình là đích công chúa thân phận tôn quý.
Sợ không phải từ những thoại bản đó sao?
Mấy người bọn họ đều đau lòng Vân Nhược Dư bị thương, muốn chiếu cố cho nàng thật tốt, nhưng nhận thức của nàng một lần lại thêm một lần càng khiến người ta bất đắc dĩ.
Nháo ra không ít chuyện cười.
Chưa từng đi tìm hiểu qua những chùa miếu đó làm gì.
Mà mùng một tháng chạp ngày này, cuối cùng Tề Loan và Cố Cẩm Thời cũng trở về Kim Lăng thành.
Vân Diễn nghĩ đến đây, liền để Trưởng công chúa tìm một ít thoại bản đưa cho Vân Nhược Dư, nhưng cũng có một yêu cầu, vai chính cần phải là công chúa cùng tướng quân, hai huynh muội tìm hồi lâu trong đống thoại bản của nàng, đều không tìm được yêu cầu. phù hợp
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.