Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 71: Cung yến

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Cung yến


Tề Loan nghe thấy không biết nên khóc hay cười.

Vân Nhược Dư vẫn không biết Tề Loan đang phát điên cái gì, tự nhiên không muốn nhìn hắn, chợt vừa nhìn thấy người có thể xem như lọt vào mắt không tự chủ được nhìn thêm vài lần.

Mệnh phụ cả triều nhìn Vân Nhược Dư, chỉ cảm thấy Ngũ công chúa càng xinh đẹp hơn trước đây, nhưng so với trong trí nhớ lại có vẻ không giống lắm?

Trước đây việc Vân Nhược Dư không muốn làm nhất chính là tham gia yến hội, bất luận là loại yến hội gì, thế gia mệnh phụ cơ bản đều không thấy được nàng.

Không để những người khác vào trong mắt.

Một chuyện vô cùng nhục nhã, khiến Tề Loan dở khóc dở cười, hắn bất đắc dĩ nhìn mình, nhẹ giọng nói: “Vì sao công chúa lại đối xử với thần như vậy?”

“Công chúa vừa rồi không phải người cười với Ân công tử……” Lộc Trúc có hơi nghi ngờ mở miệng, mà Vân Nhược Dư lại không thừa nhận chuyện này.

Không nhìn thấy hiện giờ xung quanh không có ai dám ngồi gần hắn hay sao? (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc dù Vân Nhược Dư chỉ nhìn vài lần liền thu hồi ánh mắt, lo uống rượu của mình.

Hắn nhìn theo ánh mắt vừa rồi của Vân Nhược Dư, nhìn thấy một người làm hắn vô cùng chán ghét.

Dĩ nhiên Vân Nhược Dư biết Tề Loan đang nói chuyện gì, Vân Nhược Dư lạnh lùng nhìn hắn một cái: “Giường của bổn cung ngươi cũng có thể ngủ?”

Tề Loan đã được huấn luyện trong quân đội, đương nhiên là vô cùng nhạy bén, huống chi hắn cả đêm đều chú ý tới Vân Nhược Vũ, làm sao có thể không phát hiện ra?

Lộc Trúc và Ngân Điệp nhìn mặt đoán ý, lập tức nhắc nhở Vân Nhược Dư chớ có cười với Ân Hoán nữa, còn tiếp tục như vậy chỉ sợ cung yến vừa kết thúc, Ân công tử còn chưa ra tới cửa cung đã bị Tề tướng quân đánh cho một trận.

Vân Nhược Dư không muốn nhìn Tề Loan liền thu hồi ánh mắt.

Nhị công chúa muốn dưỡng thai, trời giá rét cũng không muốn ra ngoài, kết quả đến cuối cùng chỉ có một mình Vân Nhược Dư tham dự.

Ngồi cách đó không xa, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm Vân Nhược Dư. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng chỉ cảm thấy Tề Loan nhất định có vấn đề gì đó, lúc trước hắn sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như vậy.

Còn có sau khi nhìn nàng, vì sao còn đi nhìn Tề Quân Đàn? Chẳng lẽ đã biết được mối quan hệ giữa hai người?

“Ngươi không cần tự đề cao bản thân.”

Hai người giằng co, không có kết quả gì.

“Công chúa, hôm nay thần xin nghỉ.” Tề Loan gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.

Ánh mắt Tề Loan vẫn luôn nhìn theo Vân Nhược Dư, trên đại điện chỉ cần là người mắt không có vấn đề đều có thể nhìn ra được huống chi là chính Vân Nhược Dư.

Chẳng qua cũng sẽ có người tò mò, mỗi lần Hoàng Hậu chỉ có thể tìm cớ, thời gian trôi qua, các vị thế gia mệnh phụ cũng biết Ngũ công chúa không thích tham gia yến hội.

Vân Nhược Dư vẫn không thể tiếp thu được chuyện mình thuận theo lời nam sủng biến thành như vậy, trong lòng có tức giận nhưngnàng không muốn lại trải qua chuyện ngày hôm qua, chỉ có thể nói gần nói xa: “Tề đại nhân, ngươi nên thượng triều.”

Rõ ràng chỉ thì thầm rất nhỏ, lại bị Vân Nhược Dư nghe được vừa vặn, nàng nhíu mày cười lạnh: “Bổn cung thật sự không biết, Tề đại nhân có nương tử khi nào? Tại sao bổn cung không biết? Chẳng lẽ lúc trước ngươi lừa gạt bổn cung sao?”

“Bổn cung cười với hắn chỗ nào, chẳng qua cảm thấy người này nhìn thú vị thôi……” Nàng chỉ đơn thuần không muốn đối mặt với Tề Loan, cho nên mới nhìn về phía nơi khác.

Bản thân vốn đã khiến rất nhiều chú ý, thế cho nên bọn họ nhìn chằm chằm vào hai người.

Vân Nhược Dư gật đầu, xem như chấp nhận lý do này.

Chương 71: Cung yến

Nếu hắn bỗng nhiên xuất hiện, vậy nên dùng thân phận gì đi thượng triều? (đọc tại Qidian-VP.com)

Vì tránh cho quá nhiều suy đoán, đế hậu đã sớm đã bắt đầu tính toán những việc này, yến hội này chính là cơ hội tốt.

“Bây giờ công chúa không muốn nhìn thấy thần sao?” Trong lời nói của Tề Loan tràn đầy dụ hoặc, hắn nhớ tới lời Vân Nhược Dư đã từng nói, trong lòng thật sự không vui, nhất định phải b.óp ch.ết manh mối này.

“Bổn cung cảm thấy bộ dạng hắn hôm nay có hơi đáng sợ, bổn cung không muốn nhìn.” Vân Nhược Dư kiên quyết không thừa nhận trong lòng mình sợ hãi.

Hai người còn có hôn ước, một người thanh niên tài tuấn, một người điển nhã mỹ nhân.

Tề Loan thật sự là không nghĩ đến.

Nhóm quan văn nhìn thấy, lại đến trước mặt bệ hạ cáo trạng nói không thành có.

Vân Nhược Dư tìm một nam sủng là muốn làm mình vui vẻ, cũng không phải muốn tìm tổ tông để cung phụng, làm một việc bắt đầu lẫn lộn đầu đuôi, nàng bắt đầu bất mãn.

Chẳng qua không đợi Vân Nhược Dư có hành động, Thuận Đế liền truyền đến khẩu dụ, để Vân Nhược Dư chuẩn bị tham gia cung yến.

Lộc Trúc và Ngân Điệp cười chuyển chủ đề: “Có lẽ công chúa đã lâu không xuất hiện trước mặt mọi người, bọn họ có chút tò mò.”

Vân Nhược Dư còn rụt rè, nhưng Tề Loan không giống vậy, không kiêng nể gì đánh giá đối phương, có lẽ ánh mắt kia quá mức mãnh liệt, nhìn đến mức Ân Hoán cảm thấy như đứng trong đống lửa.

Đoán chừng lúc này mọi người đều bắt đầu suy đoán, Ngũ công chúa cùng Tề tướng quân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Vân Nhược Dư không chịu nổi ánh mắt quá mức mãnh liệt kia của Tề Loan, ánh mắt không ngừng liếc loạn, rơi xuống người một nam tử xa lạ, nàng chỉ nhìn lướt qua thật sự không có mấy người lọt được vào mắt.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết tâm tư của mọi người, chỉ cảm thấy ánh mắt các nàng không hề kiêng nể gì, đang bình thường sao nhìn nàng làm gì?

Vẫn bị Tề Loan phát hiện.

Lộc Trúc và Ngân Điệp sao có thể nghĩ đến nguyên nhân của sự việc là như vậy, nội tâm hai thị nữ đang kêu khổ không ngừng, công chúa nếu người đang nhìn bên cạnh, hoặc vô tình mỉm cười với ai đó, Tề tướng quân sẽ càng đáng sợ hơn.

Nàng chỉ cần nghĩ đến chuyện này, liền cảm thấy vô cùng mất mặt.

Nhưng Vân Nhược Dư lại cảm thấy đáng vẻ Ân Hoán nơm nớp lo sợ nhìn vô cùng thú vị, không nhịn được cong môi cười.

Hắn thành hôn ở chỗ nào? Nếu hắn thật sự thành thân hiện tại có thể bị động như vậy sao.

Vân Nhược Dư cũng chưa từng để ý tới lời Tề Loan nói là nói thật hay nói giả, chỉ xem như mình không hề nghe thấy.

Vân Nhược Dư đã quên đêm qua mình ngủ như thế nào, sáng sớm tỉnh lại chỉ cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề, đầu đau nhức.Nàng tùy ý nhìn xung quanh, chỉ thấy một người không ngờ tới.

Lúc trước tuy Ngũ công chúa không tham dự yến hội, nhưng tốt xấu còn có thể có chút tin tức.

Lần này, Tề Loan cũng ở đây.

Kết quả lúc này nhìn thấy Vân Nhược Dư, rất nhiều người đều choáng váng.

Lần cung yến này tổ chức vô cùng náo nhiệt, Thuận Đế đã lâu không gặp tiểu nữ nhi, dĩ nhiên để Lễ Bộ xử lý mọi chuyện. Chẳng qua cung yến thường xuyên có, nhưng Tề đại tướng quân và Ngũ công chúa lại không thường được nhìn thấy. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhược Dư nghe thấy các nàng nói Ân công tử, còn có chút nghi ngờ: “Đó là ai?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tề Loan xem xét sắc trời bên ngoài, thời gian lâm triều đã sắp kết thúc, lúc này còn đi thượng triều cái gì?

Vân Nhược Dư xem mình là trưởng công chúa, Vân Phượng Lam chỉ có thể xem như mình không tồn tại, tìm mấy cái cớ lúc trước Vân nhược Dư hay dùng, tránh ở phủ công chúa không ra khỏi cửa.

Tay nắm chén rượu không khống chế được run lên.

Tề Loan không cần nghĩ cũng biết, bất kể là dùng thân phận nào phiền phức không thể thiếu được, còn không bằng bỏ qua luôn.

Lần cung yến này, thật ra bọn họ cũng không ngờ tới, từ khi công chúa bị thương mất trí nhớ, tất cả yến tiệc lớn nhỏ đều vô duyên nàng.

Giờ này khắc này Tề đại tướng quân chỉ cảm thấy đúng là phong thủy luân chuyển, ngày xưa hắn tìm mọi cách cự tuyệt, Vân Nhược Dư chỉ muốn cùng hắn chung chăn gối, thậm chí không tiếc tự mình đào hố.

Tất cả cơn buồn ngủ trong chốc lát đều biến mất, Vân Nhược Dư nhìn nam tử đang ngủ say bên cạnh mình, có chút kinh ngạc, đủ loại chuyện ngày hôm qua như phi ngựa hiện lên trong đầu nàng

“Này nhóm mệnh phụ đó vì sao lại nhìn bổn cung?” Vân Nhược Dư nghi ngờ hỏi.

Sớm đã tập mãi thành thói quen Vân Nhược Dư không tham gia cung yến.

Trong lòng Vân Nhược Dư nghi ngờ, tuy nàng cũng xem như người cường hãn ức h**p người khác, tốt xấu cũng có chút nguyên tắc sẽ không tìm đàn ông có vợ, lúc trước tìm tới Tề Loan cũng vì biết hắn cũng không thê thiếp.

Huống chi trong triều còn có không ít người quen, đặc biệt là Khương Hiền kia, xưa nay phiền không chịu được “Tề Quân Đàn” đã có hơn nửa năm chưa xuất hiện, Tề Loan cũng không biết những quan văn đó giải thích như thế nào.

Mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng là chuyện của tuổi thơ.

Nhìn sao không quan trọng, thì ra vẫn là người quen.

Tề Loan sống c·h·ế·t nhất định không chịu đi.

Tỷ như, tổ chức một yến hội, mời mọi người tiến đến thưởng tuyết thưởng mai, phủ công chúa chỉ lớn có như vậy, hơn nữa đều là cô nương gia, Tề Loan xen lẫn bên trong không thích hợp.

Ân Hoan bị mẫu thân chế nhạo, trong lòng có chút không phục, nhưng nghĩ kỹ lại xem ra thật sự ở cùng một chỗ, Tề Loan thật sự không cần làm phiền mình.

Không thể thuận lợi đuổi người đi, Vân Nhược Dư liền nảy ra chủ ý khác.

Ân phu nhân ném xuống một câu như vậy, nói Ân Hoán chớ có nói bậy.

Nàng là một công chúa, sợ hãi một nam sủng nói ra chẳng phải đáng chê cười hay sao?

Trùng hợp thấy Ân Hoán mà thôi.

Lúc Vân Nhược Dư biết được chuyện này, theo bản năng cảm thấy phiền phức, nhưng rất nhanh nàng đã đáp ứng lại dù sao thì mục đích cũng giống nhau.

Vân Nhược Dư nhất thời buồn bực, không chút do dự đá bay Tề Loan đang ngủ say xuống đất.

Chỉ tiếc, thật sự không thể nói ra.

Khen ngợi hai người bọn họ trai tài gái sắc, một đôi trời đất tạo thành.

Vân Nhược Dư nhớ tới chuyện xảy ra hôm qua,mặc kệ tự đắc như thế nào, nàng biết lúc này không thể nói nhảm, nàng còn nhớ rõ ngày hôm qua Tề Loan không ngừng hỏi nàng tìm ai.

“Thần có thành thân hay không, chẳng lẽ công chúa không rõ hay sao?” Tề Loan có chút bất đắc dĩ ngồi dưới đất, vẫn không thể tiếp thu được chuyện mình bị Vân Nhược Dư đá xuống giường.

Sau khi Ân hoán suy nghĩ cẩn thận, không tiếp tục lo lắng nữa bưng chén rượu lên uống, chỉ xem như vừa rồi là mình buồn lo vô cớ.

Cuối cùng Vân Nhược Dư không còn tôn nghiêm gì, nức nở bảo đảm rất nhiều chuyện, tuyệt đối không đi tìm người khác, Tề Loan mới buông tha cho nàng.

Ân Hoán vô cớ bị mẫu thân mắng, thật sự cảm thấy cực kỳ ủy khuất, sao có thể không biết đây là cung yến? Cho dù ngày thường không đàng hoàng, cũng không dám lăn lộn linh tinh trong lúc này: “Mẫu thân, Tề Loan kia không biết phát điên cái gì, cứ thế nhìn chằm chằm hài nhi, chẳng lẽ có chủ ý quỷ quái gì?”

“Chẳng lẽ ngươi lừa bổn cung, ngươi sớm đã thành thân ở nông thôn có nương tử?” Vân Nhược Dư nói phong chính là vũ, ý nghĩ này có liền nói ra.

“Công chúa, lúc trước không phải người đều nhìn Tề đại nhân sao?” Hai thị nữ cẩn thận mở miệng, thử thăm dò suy nghĩ trong lòng Vân Nhược Dư.

Tề Loan nhìn chiếc giường và phòng ngủ quen thuộc, rất muốn nói cho Vân Nhược Dư biết đây là phủ đệ của hắn, giường của hắn. Ngay cả viện này cũng là của hắn.

Hiện tại hắn cam tâm tình nguyện, lại bị nàng đá xuống đất.

Tề Loan ở trước mặt Vân Nhược Dư không bố trí phòng vệ, không có gì bất ngờ bị nàng đá xuống đất, hắn có hơi nghi ngờ mở mắt ra, cả người vẫn ngây ngốc: “… Nương tử?”

Trong lòng hắn rất không vui, ánh mắt càng thêm hung ác.

Ân phu nhân nghe nói lời này chỉ cảm thấy nhi tử nhà mình suy nghĩ quá nhiều, tuy hai người cùng nhau lớn lên, nhưng thân phận khác biệt như trời với đất, Tề Loan đang bình thường nhìn Ân Hoán làm gì?

Tuy nàng cảm thấy có hơi kỳ lạ nhưng cũng không quá để ý, vẫn ung dung tự tại như ở phủ công chúa nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Ân phu nhân ngồi một bên rất không vui: “Tiểu tử này, đây là cung yến ngươi cứ quay ngược quay xuôi cái gì?”

Hắn kinh ngạc hô lên, vẫn không hiểu sao nàng lại đá mình.

Lộc Trúc và Ngân Điệp nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Tề tướng quân ở xa, trộm sai người tới đổi rượu tránh cho lát nữa công chúa uống say.

Tốt xấu gì nàng cũng là trưởng công chúa của một nước, sao có thể lưu lạc đến mức bị một nam sủng uy h**p?

Bây giờ hoàn toàn mai danh ẩn tích.

Một màn này đều thu vào hết trong mắt Tề Loan, hắn nhìn chằm chằm Ân Hoán, ánh mắt càng không tốt, chẳng lẽ Vân Nhược Dư lại nhìn trúng tiểu bạch kiểm kia sao?

Hai người một trái một phải, hấp dẫn ánh mắt mọi người, tất cả mọi người không hẹn mà cùng hướng tới hai người bọn họ.

Thấy Tề Loan không có ý định rời đi, cũng không lãng phí thời gian nói chuyện, nàng vốn tưởng rằng đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ rời đi nghĩ chờ canh giờ tới rồi, hắn tự nhiên sẽ rời đi, nhưng Vân Nhược Dư căn bản không nghĩ tới nơi này chính là phủ đệ của Tề Loan.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 71: Cung yến