Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 76: Phu thê

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Phu thê


Vân Nhược Dư tự hỏi sao mình có thể vui vẻ cho được?

“Ngày mai đi.” Tề Loan suy nghĩ một chút rồi đáp, hôm nay quá gấp, không nên làm mọi chuyện thêm phiền phức:“Nàng suy nghĩ xem có thích ăn gì không? Nếu như đầu bếp trong phủ không làm được vậy ta sẽ cử người ra ngoài mua."

“Kính trà còn có thể để ngày hôm sau sao?” Vân Nhược Dư có hơi nghi ngờ, nàng nhớ rõ hẳn là hôm nay mà? (đọc tại Qidian-VP.com)

Lộc Trúc và Ngân Điệp tính cả bọn nha hoàn Trấn Bắc Hầu đã đợi hồi lâu, từ hôm qua chờ đến hôm nay, cuối cùng chờ đến bọn họ đi nghỉ ngơi, Lộc Trúc và Ngân Điệp càng lo lắng sốt ruột, một đường đi tới đây các nàng đều có thể nhìn rõ Tề tướng quân.

Tề Loan nghe đến đây cảm thấy càng tủi thân, hắn thầm nói mình có chưa nói chuyện cho tốt hay sao? Sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại, có lẽ là Vân Nhược Dư không thích xưng hô này?

Chờ đến khi hai người thu thập xong toàn bộ, lại qua nửa canh giờ, nàng đứng trong phòng phiền muộn không thôi, không biết nên đi ra ngoài hay là từ bỏ.

“Bây giờ đã muộn thế này còn đi kính trà làm gì?” Tề Loan không quá để ý, sáng sớm tỉnh lại hắn đã nhắc nhở La Sát đi báo cho cha nương một tiếng.

Nhìn dáng vẻ này của nàng,hình như muốn đạp hắn xuống đất?

Mỗi lời Kỳ Loan nói ra đều là suy nghĩ cho Vân Nhược Dư, nhưng lời nói này nghe vào tai lại không dễ nghe chút nào, sau khi nghe những lời này sắc mặt Vân Nhược Dư liền trắng bệch.

Vân Nhược Dư lần này thực sự không thể nói được lời nào, nghẹn xuống cảm muốn mắng chửi người.

“Công chúa không cần lo lắng chuyện này, cha nương ta không phải là người không nsoi đạo lý.” Tề Loan mở miệng giải thích với Vân Nhược Dư, nhưng Vân Nhược Dư nghe xong lại muốn nổi trận lôi đình.

Vân Nhược Dư vô cùng bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Tề Loan, nàng sao có thể không rõ ràng việc này đang êm đềm lại biến thành như vậy? Rõ ràng nàng không muốn khiến người khác cho rằng mình là người kiêu ngạo ương ngạnh, kết quả ngược lại nàng ngủ một giấc đến lúc này… Cũng không biết người khác sẽ nghĩ về nàng thế nào.

Đây là lần đầu tiên Vân Nhược Dư ra ngoài vào lúc này, sắc trời dần tối, hai bên đường đèn đuốc sáng trưng, ​​Tề Loan nắm tay Vân Nhược Ngọc đi dọc khắp phố lớn ngõ nhỏ, chung quanh tiếng người ồn ào, vô cùng phi thường.

Cùng chung chăn gối cũng không phải chuyện gì lớn, nàng nên quen dần..

Vốn dĩ Vân Nhược Dư còn cảm thấy mơ hồ, nghe đến đây chỉ cảm thấy cả người không tốt, giờ Thân? Giờ Thân?

Còn Vân Nhược Dư đang mệt mỏi, choáng váng cũng không biết là năm nào, nàng ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, chờ đến khi nàng tỉnh dậy trời cũng đã chạng vạng. Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy khắp người đau nhức, không chỉ thế nàng còn thấy cực kỳ đói.

“Ừm.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng đáp lại, nàng sờ bụng mình, chỉ cảm thấy trong bụng thật đói, hơn nữa cảm giác đói bụng này không cách nào tiêu tan được: “Bây giờ là giờ nào?Tại sao ta cảm thấy đói như vậy?”

Lấy thân phận của Vân Nhược Dư, căn bản sẽ không xuất hiện ở những nơi như thế này.

"Công chúa, nơi này rất nhiều người, nếu như nàng tự xưng như vậy bị người khác là lộ ra thì phải làm sao?" Tề Loan thanh âm cách nàng rất gần, Vân Nhược Dư cảm thấy lỗ tai tê dại, suýt chút nữa bị đốt cháy.

Cha nương không phải người không nói đạo lý, chuyện kính trà này sớm một ngày muộn một ngày đều không có việc gì, Vân Nhược Dư không dậy được cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, nhưng hiển nhiên bản thân nàng không nghĩ như vậy.

Tề Loan vừa nói xong, liền nhìn sắc trời bên ngoài, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác, kéo Vân Nhược Dư đang suy sụp lên: "Không cần phiền phức như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. "

Vân Nhược Dư cảm thấy thật mới mẻ: “Nơi này là chỗ nào?”

“Bổn cung……” Vân Nhược Dư không phục muốn phản bác, lại hồi hộp nhìn bốn phía, dường như lo lắng bị người khác nhìn thấy, bắt đầu không phục mà thay đổi lời nói: “Tề Quân Đàn, ngươi cố ý có phải không? Ngươi là cố ý để ta bị chê cười có đúng hay không?”

Lúc này Vân Nhược Dư tỉnh lại, Tề Loan đã sớm phát hiện ra cũng có thể thấy rõ ràng trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Các nàng chỉ hy vọng công chúa không đến mức quá mức chịu tội.

Tề Loan cũng không muốn tiếp tục dây dưa chuyện này, nhanh chóng nói sang chuyện khác, Vân Nhược Dư dè dặt gật đầu.

Tề Loan vĩnh viễn nhớ rõ, mình đã hết lần này đến lần khác bị một tiếng“phu quân” mê hoặc như thế nào, rơi vào sự dịu dàng của “Nương tử” chỉ có sáu văn tiền nhưng sẵn sàng mua bánh bao cho hắn.

Có lẽ là bởi vì biểu tình trên mặt Tề Loan quá chân thành, khiến cho Vân Nhược Dư nửa tin nửa ngờ, mặc dù có hơi ghét bỏ nơi này, nhưng nghĩ đến xuất thân của Tề Quân Đàn, nàng lại cảm thấy bình thường.

Bây giờ vất vả mới thành thân được, này……

Vốn tưởng rằng nàng sẽ cự tuyệt, nhưng lại rất thành thật đi theo sau lưng Tề Loan, theo hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm, bên tai là tiếng rao hàng náo nhiệt, ăn, dùng, chơi cái gì cần có đều có.

Tề Loan không hiểu sao bị mắng, không biết mình làm sai cái gì, "A Dư, ngươi không vui sao?"

“Kim Lăng.” Tề Loan mở miệng giải thích cực kỳ chính đáng, thực tế hắn cũng không rõ đây là chỗ nào, chẳng qua là lôi kéo Vân Nhược Dư chạy loạn, đi tới nơi nào tì chính là nơi đó.

Tề Loan thấy chuyển biến tốt liền thu, nhanh chóng tới gần Vân Nhược Dư: “Suỵt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Sáng sớm Tề Loan tỉnh lại, Vân Nhược Dư vẫn còn ngủ, Tề Loan không đành lòng đánh thức nàng, ôm Vân Nhược Dư ngủ một giấc ngon lành.

“Nơi này là Kim Lăng mà .” Tề Loan nói gần nói xa.

“Ngươi tránh ra.” Vân Nhược Dư bực bội đẩy Tề Loan ra.

Nhưng Tề Loan lại tin tưởng chắc chắn nó là mỹ vị, bày ra đủ loại ưu điểm, đến cuối cùng Vân Nhược Dư nhìn về phía Tề Loan, trong ánh mắt hắn tràn ngập trìu mến.

Tề Loan thấy nàng tức giận, chủ động nói sang chuyện khác: “Có phải nàng đói bụng rồi không? Có muốn ăn chút gì không?”

“Tề Quân Đàn, ngươi mang ta tới ăn thứ này?”

Vân Nhược Dư thấy hắn mở miệng xin lỗi, liền quyết định không tranh cãi với hắn nữa, rụt rè gật gật đầu.

Nàng thật sự đói bụng.

Sắc mặt Vân Nhược Dư lập tức cứng đờ, nghe xưng hô này nhớ tới một chút chuyện khác, thần sắc càng không kiên nhẫn: “Ngươi câm miệng.”

“Chúng ta. . . Bây giờ, chúng ta nên làm như thế nào?” Vân Nhược Vũ thấp giọng hỏi, đối với tình hình hiện tại nàng thật sự không biết nên làm gì, nàng đã từng kết hôn, vì sao đối lại không có chút ấn tượng với những thứ này nào?

Nhưng theo bản năng muốn tách Vân Nhược Dư và mẫu thân ra, tình hình của Vân Nhược Dư hiện tại nhìn có hơi kỳ lạ, Tề Loan muốn nàng và mẫu thân sinh ra bất kỳ mâu thuẫn gì.

Nhưng tâm ý của Vân Nhược Dư lại làm Tề Loan rất cảm động: “Công chúa không cần lo lắng, ta biết người không phải người kiêu ngạo, trở thành cục diện lúc này là do ta sai.”

Vân Nhược Dư nghĩ nàng cho Tề Quân Đàn một cơ hội, đương nhiên cũng muốn cho mình một cơ hội thoát khỏi quá khứ, chẳng qua tất cả mọi tính toán và tu dưỡng của Vân Nhược Dư đều bị “Bánh bao chay tam văn, bánh bao mặn năm văn” làm tan biến hết.

Đây là một nơi cực kỳ xa lạ.

“Đừng gọi ta.” Vân Nhược Dư buồn bực nói: “Ngươi có thể nói chuyện tử tế hay không?”

Vân Nhược Dư thấy hắn chắc chắn như vậy, nửa tin nửa ngờ lại nếm thử thêm lần nữa, vẫn cảm thấy hương vị giống nhau.

“Vậy… Công chúa điện hạ?”

Bọn họ vẫn còn một chặng đường dài phía trước tương lai, trong lời nói líc nào cũng mang theo gai góc như vậy được sao.

Tề Loan tiền trảm hậu tấu, sau khi ra khỏi phủ mới để La Sát về phủ báo một tiếng.

Tề Quân Đàn có biết nàng nàng đang nói gì hay không?

“Trong viện của ta không có phòng bếp nhỏ, không bằng để người đưa cơm tới đây.” Tề Loan thăm dò, tuy hắn chưa từng kết hôn, cũng không nên biết xử lý như thế nào với mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu.

Lúc này nàng không muốn nói gì với Tề Loan, rõ ràng biết hắn làm vậy cũng không có gì đáng trách, nhưng Vân Nhược Dư lại cực kỳ tức giận, tức muốn hộc máu muốn đuổi Tề Loan đi.

Vân Nhược Dư tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Câm miệng.”

Tề Loan gọi Lộc Trúc và Ngân Điệp tới thay y phục cho Vân Nhược Dư, còn về hắn thì đương nhiên do hắn tự làm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng Tề Loan lại không cảm thấy như vậy, hắn nhìn bánh bao trước mắt sinh ra một chút hoài niệm, sau khi hắn từ biên quan trở về vốn định từ hôn với Vân Nhược Dư, nhưng nàng lại ngoài ý muốn bị thương.

Cái gì gọi là tối hôm qua nàng cũng mệt mỏi?

“Ngươi nói cái gì? Giờ nào? Giờ Thân? Giờ Thân?!” tất cả cơn buồn ngủ trên người Vân Nhược Dư đều biến mất, nàng trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, trên mặt tràn đầy không thể tin được “Vì sao ngươi không sớm gọi ta dậy?”

“Cái gì?” Vân Nhược Dư còn chưa kịp phản ứng lại, cho rằng Tề Loan đang nói giỡn với mình.

“Còn có cái gì gọi thời gian quá sớm? Giờ Thân, giờ Thân cái này cũng gọi sớm sao?”

Mặc dù vẫn còn có chút không quen, nhưng nàng đã không còn quá nhiều cự tuyệt hắn nữa, nàng đã hứa sẽ cho Tề Quân Đàn một cơ hội, sau đó tự nhiên sẽ học cách hòa thuận ở chung với hắn.

Nếu không chờ đến khi hồi cung bái kiến phụ hoàng và mẫu hậu để Ngự Thiện Phòng làm bánh bao cho hắn là được.

Sợ là chưa từng được ăn thứ tốt gì đúng không?

Thấy dáng vẻ thận trọng thăm dò của nàng, Tề Luân cảm thấy rất thú vị, thật ra hắn cũng không muốn làm vậy, nhưng nhìn Vân Nhược Dư lại không nhịn được, bèn vỗ nhẹ vào tay hắn, dịu dàng an ủi nói: "A Dư, đừng nóng giận, lần này là ta sai rồi, nàng muốn ăn cái gì? Bánh bao Kim Lăng là ngon nhất, trùng hợp ta biết một quán rất ngon, nàng có muốn đi cùng ta tới đó hay không?”

Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy Tề Loan hỏi lời vô nghĩa, nàng đã mở to mắt ra như thế không phải đã tỉnh thì còn sao nữa?

Chỉ là cố tình chọn y phục cùng màu với Vân Nhược Dư.

Chỉ là Vân Nhược Dư hỏi hắn, hắn cũng không thể không trả lời, xem xét sắc trời bên ngoài, nghiêm túc nói: “Hẳn là giờ Thân.”

Vân Nhược Dư cũng muốn dễ dàng buông tha cho Tề Loan, nhưng suy xét đến thân phận cùng địa vị hiện tại, nàng cũng không quá để ý tới Tề Loan.

Tề Loan dứt khoát nhận sai, Vân Nhược Dư thấy thế những lời trách cứ cũng không nói nên lời, Tề Loan đã nói hết lời, nàng còn có thể nói cái gì nữa?

Tề Loan thấy nàng khó xử, liền chủ động đưa ra ý kiến ngày mai đi kính trà.

Vân Nhược Dư nghi ngờ nhìn về phía Tề Loan, tắm qua?

Huống chi Tề lão tướng quân và Trấn Bắc Hầu phu nhân đều rõ ràng rốt cuộc Tề Loan và Vân Nhược Dư xảy ra chuyện gì.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt sau khi định ra hôn ước, mặc dù Vân Nhược Dư không quen biết, cũng không nhớ rõ hắn: "Thử một lần nữa đi, thật sự ăn rất ngon."

Tề Loan lại không quấy rầy Vân Nhược Dư.

“Chính là, chính là bổn cung…” Vân Nhược Dư buồn bực trừng mắt Tề Loan, thầm nói mình không phải là người không biết lễ nghĩa, chuyện kinh người nhất không phải là sau khi trở thành quả phụ lăn lộn cùng một chỗ với Tề Loan hay sao?

Đương nhiên sẽ không cưỡng cầu.

Nếu là chuyện này, Tề Loan còn có thể dỗ Vân Nhược Dư, nhưng chuyện này nhất định không được.

“Ta cảm thấy còn sớm, hơn nữa ngươi tối hôm qua nàng mệt mỏi, cho nên không đành lòng đánh thức nàng dậy sớm.”

Mơ màng ôm bụng, có chút khó hiểu nhìn về phía Tề Loan, đợi đến khi nhìn rõ khuôn mặt hắn có hơi kinh ngạc, thiếu chút nữa muốn đá hắn xuống đất, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại nàng và Tề Quân Đàn đã thành thân, hắn không phải người khác mà là phò mã của mình.

Chương 76: Phu thê

Vân Nhược Dư dậy muộn hơn so với dự kiến của Tề Loan một chút, mặc dù nói phu thê tân hôn phải thức dậy để kính trà, nhưng với thân phận của Vân Nhược Dư sẽ không ai quan tâm đến điều đó.

Hắn không thể làm hoàn mỹ được mọi mặt, nếu có ngăn cách, chẳng phải rất rắc rối sao.

Thật ra Tề Loan cũng không biết giờ nào, hạ nhân trong phủ sẽ không tới đây quấy rầy, thị nữ Vân Nhược Dư có Lộc Trúc và Ngân Điệp dẫn đầu, người sau lại càng thông minh hơn người trước đương nhiên sẽ không làm ra chuyện không có mặt như vậy được.

Cha mẹ thấy nàng còn muốn hành lễ, sao có thể tính toán tới chuyện không đi kính trà?

Ai ngờ Tề Loan nghiêm túc nói: "Trong phủ không có quá nhiều quy tắc, cha mẹ cũng không phải người cổ hủ, đầu bếp trong phủ không biết khẩu vị của nàng, chúng ta ra ngoài ăn đi."

Vân Nhược Dư cũng không biết ở Kim Lăng còn có một nơi như vậy.

Mái tóc buông xõa bị búi lên, Vân Nhược Dư cảm thấy có chút không thoải mái, còn chưa kịp nhìn kỹ cẩn thận đã bị Tề Loan kéo ra ngoài, hai nha hoàn buộc phải ở lại trong phủ.

Tề Loan lập tức mở to mắt, giả vờ như vừa mới tỉnh lại: “Nàng tỉnh rồi?”

Còn về phần mình…

Nhìn dáng vẻ gian nan bước đi của nàng, Tề Loan thực sự lo lắng, vốn tưởng rằng nàng có việc quan trọng phải làm, nhưng không ngờ lại là chuyện này, tiến lên một bước, nắm lấy tay Vân Nhược Dư nói: “Thì ra là chuyện này? Không sao, tắm qua là được."

Tề Loan chỉ cảm thấy khó hiểu, hắn hoàn toàn không cảm thấy Vân Nhược Dư phải vội đi kính trà làm gì.

Tề Loan bỗng nhiên tới gần, khiến nàng hoảng sợ: “Ngươi muốn làm gì?”

Vân Nhược Dư ăn quen mỹ thực tinh xảo, tự nhiên cảm thấy bánh bao này là tầm thường.

Biểu tình Vân Nhược Dư trở nên kỳ quái, như là muốn mắng người, nhưng lại đành nhị xuống: “Đương nhiên bổn cung biết đây là Kim Lăng, bổn cung đang hỏi ngươi,đây là nơi nào!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Vân Nhược Dư: “……”

Chờ đến khi món bánh bao được hắn khen đến lên trời xuống đất kia được đưa lên, nàng cũng thử ăn một cái, đối với một câu ăn rất ngon trong miệng Tề Loan, có nghi ngờ thật sâu: “Đây là cái mà ngươi nói ăn rất ngon?”

“Trong viện của ta không có phòng bếp nhỏ, làm sao không có người đưa cơm.” Tề Loan thăm dò nói, tuy rằng hắn chưa từng kết hôn, nhưng cũng không biết như thế nào đối đãi giữa hai người quan hệ. mẹ chồng và con dâu.

“Cha nương ngươi không phải là người không nói đạo lý, cuối cùng tổng kết lại bổn cung là người không nói đạo lý có phải không? Là người không biết kính trà cho cha nương nhà chồng sao?” Vân Nhược Dư bực bội không thôi.

Hắn bắt đầu chọc cười, khiến Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này.

Hắn nói tắm qua là có ý gì?

Chuyện này có phải có hơi quá đáng hay không?

“Này… Không cần bồi cha nương dùng bữa sao?” Vân Nhược Dư thấp thỏm hỏi.

Tề Loan chỉ xem như như không nhìn thấy sự kinh ngạc của Vân Nhược Dư, kéo tay nàng ngồi xuống: "Tin ta đi, bánh bao ở đây thật sự rất ngon." (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không cần.” Vân Nhược Dư không chút suy nghĩ cự tuyệt: “Bổn cung muốn đi tắm.”

Mấy cái bánh bao cũng có thể thu mua hắn thành như vậy?

Nàng oán giận lấy quần áo bên cạnh quấn lấy mình, Tề Loan nhìn nàng gian nan như vậy, còn có chút tò mò: “Nàng muốn làm gì? Có cần giúp hay không?”

Tề Loan đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ra, hắn xoa bả vai của mình, nhỏ giọng oán giận nói: “A Dư, nàng thật nhẫn tâm.”

“Đêm qua đã tắm rồi.” Giọng điệu Tề Loan có chút nhỏ: “Ta tắm cho nàng.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 76: Phu thê