Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 79: Khôi phục ký ức

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Khôi phục ký ức


“Huống hồ, hắn căn bản là không phải người tốt.”

Rất lâu trước đây, hắn đã mơ hồ hiểu được Vân Nhược Dư là một người rất có chủ kiến.

Hắn nhìn Vân Nhược Dư đối với hắn luôn cảm thấy dường như nàng không có chút tình cảm nào với mình, khi nói đến chuyện từ hôn, chỉ có người tức giận chứ không đau buồn

Vốndĩ hắn muốn cùng Vân Nhược Ngọc vượt qua cả đời, suốt đời nuông chiều nàng thì sao?

Vân Nhược Dư ngủ không an ổn, Tề Loan lại không ngủ được, vẫn luôn canh giữ bên cạnh Vân Nhược Dư, thẳng đến sắc trời dần sáng hắn mới buồn ngủ.

Tề Loan nhìn quan phục trên người, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, tại sao lại tạo thành cục diện xấu hổ như thế còn không phải bởi vì Vân Nhược Dư sao.

Tuy trong lòng đã có phán đoán, nhưng nghe chính miệng Vân Nhược Dư thừa nhận mình khôi phục trí nhớ, đối với hắn vẫn là một kí.ch th.ích to lớn.

Chuyện sau đó liền thuận lý thành chương tiếp diễn.

“Nhưng… Chính là.” Tề Loan muốn hỏi một chút hiện giờ Vân Nhược Dư cảm nhận trung, đối hắn đến tột cùng là một loại như thế nào cái nhìn, nhưng nhìn Vân Nhược Dư kia biểu tình, Tề Loan liền cảm thấy, lời này tựa hồ đều không có dò hỏi tất yếu.

Nhưng Tề đại tướng quân hiểu được tình cảm nam nữ, lại có thể hiểu rõ.

Căn bản là không biết nên bày ra biểu tình thế nào, nhưng chỉ có một điều, trong lòng Tề Loan rất rõ ràng đó là hắn hy vọng Vân Nhược Vũ sẽ bình phục, không phải chịu đựng bệnh tật tra tấn.

Này…… Sao lại có thể?

Mới đầu Vân Nhược Dư cũng có lo lắng, nhưng những cảm xúc này đều tiêu tan theo bức thư này đến bức thư khác và món quà này đến món quà khác của Tề Loan.

Bên cạnh Vân Nhược Dư có Lộc Trúc và Ngân Điệp chăm sóc, Tề Loan không có nơi dùng võ, nhưng lúc nàng tỉnh dậy giữa chừng lại lẩm bẩm nói mớ gọi phu quân.

Bàn tay Tề Loan nhẹ nhàng v.uốt ve gương mặt của Vân Nhược Dư, trong lòng vừa kích động, lại vừa thấp thỏm.

Tề Loan: “……”

“Nhưng như vậy còn chưa đầy đủ …” Giọng điệu của Vân Nhược Dư có chút giãy giụa, nàng cảm thấy như thế là không đúng: “Ta đã không có ký ức, ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ, vì sao phu quân có thể không hề nghi ngờ tiếp nhận ta?”

Bởi vì hắn phát hiện, Vân Nhược Dư thật sự không nhớ được chuyện sau đó, dường như nàng xem nhận thức sai lầm khi mất trí nhớ là chuyện chân thật trải qua.

Vân Nhược Dư tức giận rời khỏi cung, nàng không muốn làm điều tự sát ngu xuẩn gì đó, kết quả trời xui đất khiến lại lăn từ sườn núi xuống.

Mặc dù chưa từng gặp Tề Loan, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ đến việc dành cả đời mình cho nam tử khác.

Tề Loan nghe vậy cũng khá thoải mái, chuyện này hắn vẫn biết được: "Đó là bởi vì ta nói cho nàng biết, nàng lại không tin."

Đương nhiên là suy nghĩ mình nên làm thế nào để có thể sống lâu hơn chút…

Tề Loan có thể nghe được sức nặng trong những lời này, đồng thời hiểu rằng Vân Nhược Dư sẽ không bao giờ tha thứ cho việc hắn muốn từ hôn.

“Nương tử… Đối với vị hôn phu ngày xưa …rốt cuộc có tình cảm thế nào?” Tề Loan theo bản năng mở miệng hỏi, trong lòng hắn có một loại trực giác quỷ dị, hắn biết nếu hỏi vấn đề này, có thể sẽ không nhận được câu trả lời như mong đợi nhưng hắn vẫn không nhịn được.

Hai người vội vã chạy vào, nhìn thấy một màn này trực tiếp sửng sốt: “Công chúa, ngài làm sao vậy?”

Tề Loan: “……”

Tất cả sự hiểu biết của Vân Nhược Dư về Tề Loan đều bắt nguồn từ những lễ vật và lá thư hắn gửi.

“Nương… Nương tử.” Tề Loan thấp thỏm gọi một tiếng, đối mắt với ánh mắt sáng lấp lánh của Vân Nhược Dư, trong lòng tất cả những cảm xúc tầm thường dường như đều biến mất trong nháy mắt: “Tình trạng bây giờ của nàng thế nào? Còn có chỗ nào cảm thấy không khỏe hay không?”

Tuy trong lòng Đế Hậu lo lắng, nhưng cũng không đến mức gióng trống khua chiêng, nhận được lời chắc chắn của thái y liền hồi cung, Vân Diễn và Vân Phượng Lam còn muốn ở lại, lại bị phụ mẫu mạnh mẽ kéo đi.

Về phần vì sao bỗng nhiên khôi phục lại ký ức, không ai giải thích được xảy ra chuyện gì.

Tại sao hắn lại cảm thấy mọi việc phát triển tới mức này thật sự khác quá xa với những gì hắn tưởng tượng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ đến cũng không phải là ấn tượng gì tốt.

Bất luận là Đế Hậu hay là thái y thật ra đều không ôm hy vọng quá lớn việc Vân Nhược Dư có thể khôi phục lại ký ức, hiện giờ có thể dùng từ vui mừng khôn xiết để hình dung, chờ đến khi thái y đi nấu thuốc, tất cả mọi người tiến vào thăm nàng.

“Chỉ là… Cảm thấy nương tử không quá giống với lúc trước.” Trong lòng Tề Loan cảm khái rất nhiều, bất kể là nông phụ ôn nhu thiện lương, hay là thương phụ,tiêu tiền như nước hoặc là “Trưởng công chúa” hung hãn thật ra đều không phải bản thân Vân Nhược Dư.

Vân Nhược Dư nhẹ giọng gọi.

Nhưng hắn không nghĩ tới, Vân Nhược Dư càng khó lừa dối hơn trước đây.

Tề Loan chỉ có thể khắc chế cảm xúc của mình, thay đổi suy nghĩ, tìm lý do thích đáng cho mọi chuyện vô lý, nhưng hiện tại Vân Nhược Dư cực kỳ khó chơi, nhất định phải hỏi đi hỏi lại một chuyện.

Bọn họ thành thân, phu quân thành công thi đậu Thám Hoa, mà nàng tuy có rất nhiều chuyện vẫn chưa nhớ ra, nhưng cũng không tổn hại tình cảm giữa hai người.

“Này…là do sau khi đậu khoa cử, mới ngẫu nhiên biết được.” Tề Loan nhìn ánh mắt Vân Nhược Dư, không biết vì sao trong lòng muốn trốn tránh, bệnh cũ thuận miệng nói dối lại tái phát.

Nhưng lúc này Vân Nhược Dư đã tỉnh lại, cho nên Tề Loan cũng không còn buồn ngủ, khẩn trương nhìn về phía nàng: “Công chúa, nàng không sao chứ?”

Hắn cũng biết lừa gạt như vậy là không phải, nhưng nếu không tìm cớ này, Tề Loan sợ mình sẽ không thấy được ánh mắt trời ngày mai.

Bây giờ Tề Loan đã trở nên vô cùng bình tĩnh, hắn rối rắm hồi lâu không biết có nên thẳng thắn thành khẩn với Vân Nhược Dư hay không, nghe thấy nàng nói lời này, lại một lần nữa từ bỏ kích động xuống: “Nàng nói đi.”

Chẳng lẽ, nàng còn nghĩ hắn là thư sinh nghèo?

“Vậy vì sao phu quân không báo thân phận của mình cho ta biết?” Giọng điệu của Vân Nhược Dư tràn đầy khó hiểu, thật ra không có nghi ngờ về Tề Loan, chỉ là không rõ mà thôi.

“Chúng ta đang ở nơi nào?” Vân Nhược Ngọc nhìn Tề Loan hỏi, nhìn thấy quan phục trên người hắn, nàng tràn đầy nghi hoặc: “Phu quân, tại sao chàng lại mặc quan phục của đại tỷ phu?”

So với nói chuyện cùng Vân Nhược Dư, bọn họ càng muốn đi hỏi thái y rốt cuộc tình trạng ra sao.

Vân Nhược Vũ lặng lẽ tỉnh lại, nghe thấy xưng hô của Tề Loan, trong lòng có chút không vui: "So với công chúa, ta càng thích phu quân gọi ta là nương tử hơn."

Tề Loan không chỉ lo lắng những việc này, còn đang suy nghĩ rốt cuộc hắn có nên nsoi thẳng thân phận của mình cho Vân Nhược Dư biết hay không.

Tất cả đều mong chờ muốn biết tin tức chính xác.

Chờ đến khi tất cả mọi người đều rời đi, Tề Loan mới ổn định tâm tình bắt đầu suy nghĩ, hắn cảm thấy chuyện Vân Nhược Dư này nhớ lại, cùng những gì bọn hắn tưởng tưởng không giống.

Về phần tại sao ký ức đột nhiên khôi phục, không ai có thể khẳng định.

Nhưng nàng nói cực kỳ nghiêm túc, khiến Tề Loan cũng vô cùng bất đắc dĩ: “Không phải nàng sai, không phải nàng cố ý muốn mất trí nhớ.”

Cuối cùng sau khi giải thích rõ ràng tất cả các vấn đề, toàn thân Tề Loan gần như bị lột mất một tầng da, về phần thân phận một thư sinh nghèo hắn đã kiên quyết gắn lên người mình.

Bây giờ bình tĩnh lại, mới phát hiện khắp nơi đều không ổn, nàng gọi hắn là phu quân, nói mình không phải nông phụ.

Chương 79: Khôi phục ký ức

Trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói gì mới có thể gây dựng lại hình tượng của mình.

Thái y bắt mạch cho Vân Nhược Dư, chỉ nói máu bầm trong đầu nàng đã tiêu tán, cụ thể vì nguyên nhân gì thì không rõ, trong lòng thái y cảm thấy là kỳ tích nói một đống lời chúc mừng.

“Phu quân chàng đang suy nghĩ gì? Tại sao sắc mặt lại rất khó coi?” Vân Nhược Dư cẩn thận hỏi.

Nhưng thật ra Vân Nhược Dư nhớ tới chuyện này, thái độ trở nên có chút u buồn lên, “Phu quân, ta có một việc muốn nói cho ngươi.”

Sau đó, lại kê cho Vân Nhược Dư một đống thuốc đắng.

Nàng thật sự không thể tin được.

“Để ý cái gì?” Tề Loan thầm nói sao mình có thể sẽ để ý, hôn ước kia cũng là cùng mình mà: “Những thứ đó đều là chuyện quá khứ, căn bản không cần quan tâm, ta chỉ cảm thấy nương tử có hơi khác với trước đây, trong lòng ta không tránh khỏi có hơi lo lắng.”

“Cũng có thể hắn có nỗi khổ gì đó khó nói.” Tề Loan không nhịn được nói tốt cho mình.

Tuy Vân Nhược Dư không biết phụ hoàng ban phủ đệ cho nàng ở đâu, nhưng cũng rõ một chuyện tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ này.

“Có cố ý hay không thì có liên hệ gì tới phu quân?” Vân Nhược Dư có chút nghi hoặc nhìn về phía Tề Loan: “Chẳng lẽ bởi vì các ngươi đều họ Tề, cho nên sinh ra tâm tư thưởng thức lẫn nhau sao?”

“Truyền thái y.” Tề Loan bình tĩnh nói, Lộc Trúc và Ngân Điệp phân công rõ ràng, một người đi mời thái y, một người ở lại đây chăm sóc nàng.

“Sau đó hỏi qua thái y mới biết nàng bị thương, thái y nói không được kí.ch th.ích nàng, cho nên ta cũng không dám cưỡng cầu. Nhớ không nổi cũng không phải chuyện đại sự gì.” Tề Loan thật sự đã làm tốt công tác chuẩn bị nếu cả đời Vân Nhược Dư đều không nhớ ra.

“Nương tử… Lời này ý gì?”

Không còn là người dễ lừa gạt lúc trước.

Nàng vẫn luôn chờ hắn trở về, vất vả lắm mới chờ được, lại nghe được tin Tề Loan muốn từ hôn với nàng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tề Loan không hiểu tại sao nàng lại nói như vậy, hắn từ đầu đến cuối hình như không có nói Vân Nhược Vũ lừa mình.

Nhưng Vân Nhược Dư lại có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi: “Phu quân hôm qua thấy phụ hoàng và mẫu hậu, dường như họ không kinh ngạc chút nào, có phải chàng đã sớm biết được thân phận của ta rồi hay không?”

Cho nên lúc này, rốt cuộc hắn có nên nói rõ thân phận thật sự của mình cho Vân Nhược Dư hay không?

Đây không phải là một chuyện rất đáng để vui mừng sao.

Tề Loan im lặng không nói.

Trong lòng Tề Loan biết rõ chuyện ngoài ý muốn này là chuyện gì, trong khoảng thời gian ngắn liền im lặng.

“Khi ta quên chuyện cũ năm xưa, cái gì cũng không nhớ rõ là phu quân không chê, vẫn luôn bồi bên cạnh ta……” Vân Nhược Dư nói rất nhiều, nhưng càng nói nội tâm Tề Loan càng lạnh.

Vân Nhược Dư có chút lo lắng nhìn có chút thấp thỏm nhìn về phía Tề Loan: “Phu quân chàng để ý chuyện đó sao?”

Mọi người đều nói bọn họ là lương duyên trời đất tạo thành.

Vân Nhược Dư buồn ngủ vô cùng, tuy nàng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không thắng nổi s.inh l.ý mệt mỏi,sau khi uống thuốc xong liền đi ngủ.

Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, trong khi đợi thái y tới đây, Tề Loan đã đi đổi bộ quan phục làm Vân Nhược Dư vô cùng để ý.

Vân Nhược Dư càng nghe càng cảm thấy quá đáng, căn bản không tin được những lời này là do mình nói, đối với tất cả việc này thề thốt phủ nhận: “Sao có thể?!”

Mà đương sự là Tề đại tướng quân không dám giải thích gì thêm.

“Này… Này…” Tề Loan chỉ cảm thấy trên trán toàn là mồ hôi lạnh, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Lý do thật sự hắn sao dám nói ra? (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, đến tột cùng vấn đề xảy ra ở đâu.

Tề Loan sững sờ tại chỗ, vấn đề này nên trả lời như thế nào đây?

Đối với thân phận của Vân Nhược Dư, thật ra Tề Loan biết rõ hơn ai khác, người duy nhất không rõ chỉ có mình Vân Nhược Dư mà thôi.

Trong lòng Tề Loan chua xót không thôi, hắn suy nghĩ cái gì?

Dưới ánh mắt hoài nghi của Vân Nhược Dư, bịa đặt ra một đoạn ký ức trùng hợp.

Tề Loan nhớ tới Vân Nhược Dư chưa bao giờ gặp hắn, cũng không biết hắn lớn lên có dáng vẻ gì, hôm nay trở về hắn vẫn mặc quan phục của Cố Cẩm Thời, nhưng nàng buột miệng thốt ra xưng hô lại là phu quân.

Nếu là Tề Loan lúc đầu, có lẽ hắn căn bản không hiểu được

Thậm chí Vân Nhược Dư còn không biết mình đã mất trí nhớ, bây giờ nàng đột nhiên khôi phục ký ức, giống như con bướm trong mơ của Trang Chu, thậm chí còn không biết cái nào là thật và cái nào là ảo.

Cho nên, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Rốt cuộc là nàng có nhớ ra hay không nhớ ra?

Hắn biết chuyện mình muốn từ hôn sẽ không để Vân Nhược Dư tiêu tan được, cho nên mới muốn tiếp tục giấu giếm, đây không phải là trốn tránh trong tiềm thức sao?

Không chỉ Đế Hậu có nghi vấn như vậy, trên thực tế ngay chính bản thân Tề Loan cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Lộc Trúc và Ngân Điệp cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể rời đi gọi Tề Loan tới.

Nàng nhìn về phía Tề Loan, trong lòng có không ít áy náy: “Không phải ta cố ý muốn gạt chàng.”

Vân Nhược Dư được cẩn thận đỡ lên, nàng day day trán nhìn xung quanh, đại khái có thể nhìn thấy đồ đạc trong phòng, đây hẳn là phòng ngủ chính ở chính viện, chỉ là đồ đạc trong phòng khá lạnh lẽo và đơn điệu.

Nhưng Vân Nhược Dư lại quyết tâm không muốn nhắc tới vị hôn phu lúc trước, nàng cũng nói rõ với Tề Loan, tuy bọn họ đã từng có hôn ước nhưng đều là chuyện đã hy vọng Tề Loan không cần chú ý.

Chuyện sau đó, chỉ có thể đi một bước xem một bước.

Tề Loan: “……”

“Kỳ thật… Có lẽ hắn không cố ý.”

Bản thân nàng tuy cũng là người ôn nhu thiện lương nhưng cũng là người rất có nguyên tắc, nàng sẽ không bởi vì mình thích hay ghét mà phủ nhận ưu điểm của Tề Loan, bội phục rõ ràng, chán ghét cũng quang minh lỗi lạc.

“Nương tử?” Tề Loan hỏi dò: “Có phải nàng nhớ ra rồi không?”

Nhưng Vân Nhược Dư lại không muốn nghe.

Từ sau ngày định ra hôn ước, Vân Nhược Dư chưa bao giờ nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.

Vân Nhược Dư khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta đã nhớ lại.”

Tuy trong lòng Tề Loan còn rất nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ cũng không phải lúc để hỏi, hắn vốn định ra ngoài gọi người, nhưng Vân Nhược Dư cứ giữ chặt hắn không buông tay, cho nên Tề Loan chỉ có thể gân cổ gọi Lộc Trúc và Ngân Điệp ở bên ngoài.

Vân Nhược Dư chưa từng suy nghĩ cẩn thận vì sao Tề Loan phải từ hôn, nếu không thích nàng, lúc trước không cần nhận không phải sẽ tốt hơn sao? Nhất định phải làm nhục nàng như vậy.

Tề Loan chỉ cảm thấy trán đổ mồ hôi đầm đìa, thầm nghĩ chuyện này đúng là liên quan rất nhiều với mình.

Rất nhanh thái y đã được Lộc Trúc mời đến, lúc đầu các nàng chỉ lo lắng cũng không để ý quá nhiều, nhưng chờ đến thái y tới đây, Vân Nhược Dư nhắc tới mình đã khôi phục ký ức.

Mà ngoài đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Đế Hậu cùng với Thái Tử, trưởng công chúa đều đặt tất cả sự chú ý lên người Tề Loan: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Nhược Dư lại bỗng nhiên khôi phục ký ức?”

“Thái y nói, đây đều là phản ứng bình thường, chỉ cần nàng không làm lụng vất vả, nghỉ ngơi cho tốt là được.” Tề Loan nhẹ giọng an ủi, để Vân Nhược Dư chớ có quá lao tâm.

Nhưng hiện giờ……

“Chuyện này nói ra thì rất dài, lát nữa ta sẽ giải thích cho nàng biết.” Tề Loan nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, trong lòng tràn ngập lo lắng, cũng không muốn để ý tới chuyện khác.

“Hắn là anh hùng.” Vân Nhược Vũ lời nói không khách khí, chẳng qua câu nói kế tiếp có ít nhiều có ý vị cá nhân: “Chỉ là hắn thiếu đạo đức cá nhân, cho nên không tương xứng.”

Nhưng Vân Nhược Dư như có thuật đọc tâm biết hắn muốn hỏi cái gì: “Tề đại tướng quân là anh hùng, ta không thể lên án sau lưng hắn, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là bây giờ ta ghét hắn.”

Vân Nhược Dư có thể nghe thấy sự an ủi trong lời nói của Tề Loan, những thấp thỏm cùng bất an đó, cũng dần bình ổn lại nàng nhẹ nhàng nắm tay Tề Loan, lại nghiêm túc mở miệng: “Bất luận ta là công chúa hay là nông phụ, chàng đều là phu quân của ta.”

“Nhi thần cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, hôm nay chạng vạng trở về nhà, Lộc Trúc và Ngân Điệp bẩm báo A Dư đang nghỉ ngơi, nhi thần nghe thấy động tĩnh đi vào mới phát hiện nàng té ngã trên đất……” Tề Loan kể ra hết cặn kẽ tất cả những gì mình biết.

Này, nhưng làm sao bây giờ?

Vân Nhược Dư nghe đến đây liền im lặng, vị hôn phu ngày xưa của nàng là tướng quân thiếu niên tiếng tăm lừng lẫy khắp Kim Lăng thành, chinh chiến sa trường, nhất chiến thành danh, chỉ một cái tên cũng có thể uy h**p quân đội Nam Cương.

Ngay cả một chuyện hoang đường như hỏi mượn quan phục của Cố Cẩm Thời hắn còn có thể làm được.

Lời này làm sao có thể tiếp nhận được?Hắn luôn cảm thấy tình huống hiện tại của Vân Nhược Dư có chút kỳ quái, dường như nàng đã khôi phục lại trí nhớ, nhưng cũng không hoàn toàn, giống như còn có một số việc không nhớ rõ.

Nàng bị thương rất nghiêm trọng, quên mất tên của mình, quên mất thân phận bản thân, đã quên đi rất rất nhiều chuyện, lại ngay lúc này gặp được Tề Quân Đàn.

Chỉ là an tĩnh nhìn phu quân của mình, lại hỏi hắn một lần nữa vì sao lại muốn mặc quan phục của Cố Cẩm Thời.

Vì thế, Tề Loan liền nói dối với Vân Nhược Dư, đem tất cả những lời nàng đã từng nói kể ra hết một lượt.

Chỉ dám dùng sắc mặt tái nhợt nhìn về phía Vân Nhược Dư, bây giờ hắn không biết là sợ hay may mắn, nếu hắn nói thẳng với Vân Nhược Dư thân phận của mình chỉ sợ lúc này đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi phải không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Một khi Vân Nhược Dư khôi phục trí nhớ, giống như là trải qua một giấc mộng rất dài, ký ức của nàng đứt quãng, nhưng nàng vĩnh viễn nhớ rõ ngày ấy chờ đợi Tề Loan chiến thắng trở về, trong lòng nàng đến tột cùng sinh ra bao nhiêu bí ẩn chờ mong.

Không cần treo một con dao nhọn ngay trên đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

Khi nàng cùng Tề Loan định ra hôn ước, Kim Lăng thành không biết có bao nhiêu quý nữ trong tối ngoài sáng hâm mộ nàng.

Bọn họ chỉ cảm thấy như đã trải qua mấy đời: “Nhớ ra là tốt, nhớ ra là tốt.”

Hắn nghe nàng nói rất nhiều, hắn cũng từng nói với nàng rất nhiều phong cảnh, nếu nói không có cảm giác, nhất định là giả.

Nàng vừa thốt ra lời này, trong phòng nháy mắt trở nên hoảng loạn, tin tức này truyền ra không tới một khắc, ám vệ đã truyền quay lại hoàng cung, không bao lâu nhóm người Đế Hậu cùng Thái Tử, Trưởng công chúa đã có mặt ở tướng quân phủ.

“Là vị hôn phu trước đó.” Vân Nhược Dư phân chia chuyện này rất rõ ràng, Tề Loan muốn nói chuyện từ hôn với nàng, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng: “Phu quân chớ có rối rắm những việc này, là hắn vô tình vô nghĩa trước, không có bất kì quan hề gì với chúng ta.”

Tề Loan bị hỏi đến mức da đầu tê dại, thiếu chút nữa muốn chạy trối c·h·ế·t, đây là bất ngờ của hắn.

Tề Loan cuối cùng cũng hiểu vì sao mình không dám thẳng thắn.

“Ta…” Vân Nhược Dư cắn môi, tựa như cảm thấy chuyện này có chút khó mở miệng, nhưng nàng luôn cảm thấy có một số chuyện không thể tiếp tục che giấu: "Trước kia ta từng có hôn ước, và có một vị hôn phu."

Chuyện xảy ra hôm nay, hắn nhất định phải nghĩ cách khiến người khác phối hợp với mình.

Còn có, Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng có ở đây?

Chẳng qua càng nói, sắc mặt Tề Loan càng thêm khó coi.

Bọn họ ở chung rất tốt, nói là lâu ngày sinh tình cũng không quá.

“Vị hôn phu kia……”

“Đầu còn hơi đau.” Tinh thần của Vân Nhược Dư dường như vẫn còn bị ảnh hưởng, ngày hôm qua thái y tới đây Tề Loan đã đặc biệt hỏi thăm, thái y nói nàng mất trí nhớ đã lâu, nhất định sẽ khó thích ứng kịp.

Hắn không chê nàng mất trí nhớ, cũng không chê nàng lai lịch không rõ, vẫn luôn chiếu cố nàng.

“Đại ca, tỷ tỷ.”

Nàng vui mừng mong ngóng Tề Loan trở về, nhưng điều nàng chờ đợi lại là tin tức hắn muốn từ hôn, một người tâm cao khí ngạo như nàng làm sao chịu nổi? (đọc tại Qidian-VP.com)

So với “Trưởng công chúa” kiêu ngạo ương ngạnh, Vân Nhược Dư trước mặt giơ tay nhấc chân lại càng giông một công chúa.

Lộc Trúc và Ngân Điệp canh giữ bên người nàng, căn bản luyến tiếc nhắm mắt lại.

Tề đại tướng quân sắp hỏng mất, hắn nghe những lời này, bỗng nhiên không biết nên làm gì bây giờ.

Nàng không phải mất trí nhớ sao? Hẳn sẽ không có người biết thân phận của nàng mới phải nhưng tại sao hai thị nữ của nàng lại ở đây?

Chẳng qua chỉ là một xưng hô vô cùng đơn giản, lại khiến Đế Hậu đỏ hốc mắt.

Vân Nhược Dư thấy hắn như vậy, lầm tưởng hắn đang để ý, muốn nói rõ ràng ra một lần.

Đến bây giờ hắn vẫn còn đang c·h·ế·t lặng.

Vân Nhược Dư nằm trên giường, suy nghĩ vẫn có chút hỗn loạn, trạng thái tinh thần cũng không quá tốt, nàng nhìn phụ mẫu cùng huynh tỷ quan tâm mình, chậm rãi nở nụ cười: “Phụ hoàng, mẫu hậu.”

“Lúc trước ta bị thương mất trí nhớ, đều là bởi vì hắn muốn từ hôn với ta, ta nhất thời tức giận, trượt chân lăn xuống núi…… Tuy ta và hắn có hôn ước nhưng cũng chỉ có như thế, ta chưa bao giờ gặp hắn…Bây giờ chúng ta đã là phu thê, đương nhiên không nên che giấu.” Vân Nhược Dư nói đến hôn ước ngày xưa, biểu tình trên mặt rất kỳ quái.

Lộc Trúc và Ngân Điệp căn bản không nhịn được, đồng thanh nói: "Công chúa, ngươi nói là thật sao?"

Nói bao nhiêu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu, Thuận đế và Hoàng hậu đều lo lắng cho tình trạng của Vân Nhược Dư, cũng có thể thấy rõ nàng đang mệt mỏi, hiện tại nữ nhi đã tốt lên, rất nhiều chuyện sẽ kéo dài mãi mãi, cho nên không cần phải vội vàng.

Tề Loan: “……”

“Ta không muốn nói đến hắn, dù sao cũng không liên quan gì tới chúng ta.” Trong lòng Vân Nhược Dư có chút tức giận, nàng từ chối muốn tìm hiểu Tề Loan, từ chối muốn biết được những chuyện gần đây của hắn.

Có quá nhiều quá nhiều chuyện chưa được làm rõ, không thể hiểu được. Bây giờ đầu Vân Nhược Dư đau như muốn nứt ra, cũng không tiện hỏi nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên hâm mộ “Tề Quân Đàn” hay là muốn ghen ghét “Tề Quân Đàn”.

Chẳng qua, nàng chưa bao giờ gặp Tề Loan.

Nhắc đến hôn phu tương lai, người duy nhất trong lòng nàng nghĩ đến là Tề Loan.

Sắc mặt Tề Loan lập tức trở nên khó coi, Vân Nhược Dư nhìn thấy dáng vẻ này của Tề Loan liền mở miệng giải thích: “Đó là hôn ước phụ hoàng định ra cho ta, ta chưa từng gặp qua hắn.”

Hắn là phu quân nàng, cũng là thư sinh nghèo gian khổ học tập khổ công cuối cùng cũng kim bảng đề danh.

Hiện tại hắn đã biết hình tượng của mình trong lòng Vân Nhược Ngọc là gì, chỉ sợ nhất thời không có cách nào hóa giải.

“Cho nên… Phu quân đi qua Quỳnh Lâm Yến, mới biết được thân phận của ta sao?” Vân Nhược Dư hỏi cẩn thận, Tề Loan cũng trả lời cẩn thận.

“Hiện giờ chúng ta không có quan hệ, phu quân chàng nhất định không được để ý.”

Vân Nhược Dư khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta đã khôi phục ký ức, chẳng qua đầu vẫn rất đau……”

Tuy nói hai người này đều là hắn, nhưng bây giờ hắn đã biết được trong cảm nhận của Vân Nhược Dư chính là hai người.

“Chuyện này ta đương nhiên không sai.” Vân Nhược Dư trả lời nhanh chóng, như nhớ tới ký ức làm mình không thoải mái: “Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không mất trí nhớ.”

Tóm lại đây là một chuyện tốt.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 79: Khôi phục ký ức