Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc
Mộ Dung Khanh Mặc
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 85: Chúc mừng Ngũ công chúa
Hắn cảm thấy Vân Nhược Dư sẽ không dễ dàng tha thứ hắn.
Sau đó, bất kể hoàng hậu hỏi gì, Vân Nhược Dư đều không chịu thật.
Hoàng hậu tự mình dỗ dành nàng, hỏi từng món ăn, nhưng Vân Nhược Ngọc vẫn lắc đầu, nói không muốn ăn.
Vân Nhược Dư nghe thấy tiếng, chậm rãi nhìn về phía Lộc Trúc, hỏi nàng ấy mình đã ngủ bao lâu.
Hoàng hậu ôm Vân Nhược Dư vào lòng, dịu dàng an ủi nàng: "Mẫu hậu chỉ hy vọng ngươi đừng để tâm chuyện vụn vặt, về sau đừng nói những lời khiến người khác thương tâm như vậy nữa."
Rõ ràng mình hỏi có tin tức gì không, ai nói ở đây cảm khái?
Đây, quên mất, tướng quân không quá thích mình nói thật.
Vân Nhược Dư chậm rãi lắc đầu, gần hai ngày, cũng không biết đại quân đã đi tới đâu, hẳn là đã cách Kim Lăng rất xa rất xa.
Nhất định còn nguyên nhân khác, chẳng qua hiện tại Tề Loan chưa phát hiện ra.
Hắn nhìn được Vân Nhược Dư, kiên quyết lao tới chiến trường.
Nhiều năm qua La Sát cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ tướng quân phát sầu như vậy.
Không biết đã qua bao lâu, tiéng thảo luận bên ngoài dần ngừng lạ, nàng nghe thấy có người từ bên ngoài đi vào, Vân Nhược Vũ cũng không để ý đó là ai.
Sau khi Vân Nhược Dư biết mình có thai, nàng vô cùng mờ mịt: “Hài tử?”
Hoàng Hậu biết trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, nên không có nhắc tới Tề Loan.
Sau khi tỉnh lại, Vân Nhược Dư nhìn tấm màn quen thuộc, mới ý thức được mình đang ở đâu, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy bên ngoài đại sảnh có động tĩnh.
“Bây giờ có thể nói thật với mẫu hậu chưa? Rốt cuộc ngươi nghĩ như thế nào?”
Thái độ này khiến hoàng hậu có chút khó hiểu, nhịn không được gọi nàng: “Tiểu Ngũ, cảm thấy chỗ nào không thoải mái sao?”
La Sát cảm khái tành tiếng, nhưng Tề Loan nghe vậy liền hung hăng trừng mắt nhìn, chỉ cảm thấy thuộc hạ này không dùng được nữa.
La Sát: “……”
“Ta không biết.” Trong lòng Vân Nhược Dư cực kỳ mâu thuẫn, nàng đã tiếp nhận được hiện thực, nhưng nàng lại không biết nên chấp nhận Tề Loan như thế nào: “Nhi thần không biết khi nào mới có thể suy nghĩ kỹ.”
Vân Nhược Dư không muốn ăn, không chỉ thế, còn có cảm giác buồn nôn, nàng vội vàng đẩy đồ ăn trước mặt ra, ghé vào mép giường nôn khan: "Lấy ra đi."
Vừa dứt lời, cung nhân đồng loạt quỳ xuống thỉnh cầu Hoàng Hậu suy nghĩ kỹ.
Vân Nhược Dư ngơ ngác nhìn hoàng hậu, không nói lời nào, cũng không biểu lộ cảm xúc dư thừa.
“Vì sao bổn cung lại ở đây?” Vân Nhược Dư nhẹ giọng hỏi, nàng còn tưởng mình sẽ ở tướng quân phủ.
La Sát trịnh trọng gật đầu.
“Suốt một ngày.” Lộc Trúc cẩn thận nhìn về phía Vân Nhược Dư, muốn hầu hạ nàng dùng bữa, nhưng lúc này Vân Nhược Dư không có hứng thú.
“Thần chí hắn còn không muốn cáo biệt với nhi thần, hắn cứ như vậy mà rời đi.” Vân Nhược Dư vừa khóc vừa nói.
Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt tóc Vân Nhược Dư, nhẹ giọng an ủi nàng: “Chuyện này, là mẫu hậu không tốt.”
Tuy trong lòng hắn lo lắng, nhưng không biểu hiện lên mặt, lúc đại quân dừng lại nghỉ ngơi chỉnh đốn, Tề Loan còn đang xem báo phía nam đưa về.
Hoàn toàn ký thác hy vọng vào thứ này, hoàn toàn không thực tế.
Hoàng Hậu thấy bọn họ không nhúc nhích liền tức giận: “Sao hả, bổn cung không thể ra lệnh được cho các ngươi?”
Ở trong lòng Vân Nhược Dư, hai thứ này không hề mâu thuẫn với nhau.
Lộc Trúc bưng đồ ăn tới mới phát hiện Vân Nhược Dư đã tỉnh, vội để Ngân Điệp đi bẩm báo cho Hoàng Hậu.
Cũng không biết khi nào hắn mới tới Nam Cương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Tề Loan nhận được quân lệnh, liền rời khỏi Kim Lăng thành đi về phía Nam.
Không nghĩ tới lời này lại khiến nàng hoàn toàn choáng váng.
Vân Nhược Dư vẫn luôn trầm mặc, không lên tiếng đáp lại.
“Nếu các ngươi không đi, vậy để bổn cung tự mình đi.”
“Tướng quân, thuộc hạ chỉ muốn nhắc nhở ngài sớm tính toán mà thôi. Dường như Ngũ công chúa cũng không... như vậy... ôn hòa như ngài tưởng tượng.”
Tề Loan không nói nữa chỉ phân phó La Sát, nếu trong kinh tin tức gì truyền đến, nhất định phải nói cho hắn biết.
Hoàng Hậu không nghĩ phải người mê tín, nhưng có một số việc thà tin là có.
“Hôm qua ngươi hôn mê bất tỉnh mẫu hậu gọi thái y tới xem, thái y nói ngươi có thai, chỉ là hài tử còn nhỏ, còn chưa được hai tháng.” Hoàng Hậu nhẹ nhàng vuốt mặt Vân Nhược Dư nói nàng biết chuyện này: “Hôm qua mẫu hậu cũng đã hỏi qua thuốc lúc trước ngươi uống sẽ không tạo thành tổn thương gì với hài tử trong bụng, nó rất khỏe mạnh.”
“Mẫu hậu……” Vân Nhược Dư nước mắt lưng tròng nhìn bà, không ngừng lắc đầu, thấy Hoàng Hậu không có ý dừng lại, liền không màng tất cả nhào tới.
Lúc trước chuẩn bị đồ ăn Vân Nhược Dư không thích, Hoàng Hậu đã sai người chuẩn bị món khác, nhưng sau khi đưa lên nàng vẫn không chịu ăn: “Nhi thần không ăn.”
“Ngươi không có khẩu vị, hay là không muốn ăn?"
La Sát im lặng hồi lâu, chỉ cảm thấy không khí giữa mình và quan trên quá mức với xấu hổ, lại nói sang chuyện khác: "Ta nghĩ Ngũ công chúa hiện tại đã biết thân phận của ngài, hiện tại cũng không biết đã chuyện gì xảy ra. "
“Để mẫu hậu nhìn xem, không sao.”
“Ta cũng không muốn như vậy.” Tề Loan thở dài một hơi thật sâu, vốn hắn còn muốn chính miệng nói đáp án cho Vân Nhược Dư biết.
Hoàng Hậu sai người đem đồ ăn xuống chuẩn bị lại lần nữa
“Đợi sau khi hồi kinh ta sẽ tự mình giải thích với nàng.”
“Hài tử là trời cao ban cho ngươi, nếu để nó biết được mẫu thân không thích mình, nói không chừng cũng không muốn ở lại……”
Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy Hoàng Hậu chuyện bé xé ra to, nói mình không có vấn đề gì, chẳng qua chỉ là không muốn ăn mà thôi.
Chương 85: Chúc mừng Ngũ công chúa
“Mẫu hậu, người đừng làm ta sợ.” Trong lòng Vân Nhược Dư sợ hãi, không tự chủ được sờ bụng: “Nhi thần… không phải không muốn đứa nhỏ này.”
Hoàng Hậu đoán Vân Nhược Dư vì Tề Loan mà tức giận, nên nhẹ giọng thuyết phục nàng: "Chuyện này Tề Loan đúng là có lỗi, nhưng không phải tất cả đều là lỗi của hắn. Nếu thật sự thì phải tính cả phụ hoàng, mẫu hậu và các ca ca tỷ tỷ, mọi người là đồng phạm."
Vân Nhược Dư chưa bao giờ nói dối phụ mẫu, lúc này thật sự không biết nên giải thích như thế nào nên chỉ im lặng.
Bây giờ có rất nhiều chuyện Vân Nhược Dư không suy nghĩ cẩn thận, rất dễ dàng hành động theo cảm tính, nếu là thật sự xảy ra chuyện gì chỉ sợ nàng sẽ hối hận không kịp.
“Vậy công chúa muốn ăn gì nô tì đi làm cho người.”
Cách cư xử và xử lý mọi việc của nàng hoàn toàn có quy tắc riêng, không giống với tất cả mọi người.
Vân Nhược Dư hiểu Hoàng Hậu chỉ muốn lừa mình, ủy khuất xoa nước mắt:“Tất nhiên nhi thần biết chuyên gì đang xảy ra, tự biết không trách hắn toàn bộ, chỉ là… Chỉ là…Nhi thần muốn khổ sở mấy ngày cũng không thể sao?”
Cũng không thể khiến lòng nàng dễ chịu hơn chút nào.
Vân Nhược Dư không nhịn được nhớ tới Tề Loan, nhớ tới lúc trước hắn đã chờ mong có hài tử như thế nào, nhưng khi hắn còn ở lại kinh thành lại không hề biết chuyện này, hiện giờ lại……
Hoàng Hậu nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, trong lòng vô cùng bất đắc dĩ: “Bổn cung đã dạy người khẩu thị tâm phi với cả người nhà như vậy hả?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Không tìm được cơ hội thích hợp là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng hơn thật ra là do hắn sợ hãi.
Hành quân hai ngày, chạy được trăm dặm.
“Ngươi nói đi?” Tề Loan lạnh giọng nói: “Ngươi học được nói mấy lời bậy bạ như vậy khi nào?”
Hoàng Hậu thấy nàng như vậy, không thể không nhắc tới Tề Loan, lúc này nàng mới phản ứng lại: “Mẫu hậu đừng nhắc đến hắn trước mặt nhi thần.”
“Ngươi nhất định phải ăn một chút đi, cho dù bản thân mình không đói, nhưng hài tử trong bụng cũng sẽ đói.” Hoàng hậu nhẹ giọng an ủi Vân Nhược Dư.
Vân Nhược Dư nghe đến đây bắt đầu luống cuống, hướng về phía Hoàng Hậu liều mạng lắc đầu: “Mẫu hậu, không cần.”
Vân Nhược Dư ôm chặt lấy Hoàng Hậu, lớn tiếng khóc rống.
Tề Loan không quan tâm ngược lại hỏi La Sát trong kinh có tin tức gì truyền đến hay không.
Nhưng nàng không quá để ý, chỉ ngây ngốc nhìn tấm màn không nói gì cả.
Trong cung của nàng vẫn còn lưu giữ những bức thư Tề Loan gửi cho nàng.
“La Sát, ngươi ít nói vài câu sẽ nhìn thông minh hơn đấy.” Tề Loan u ám mở miệng.
Hắn trăm phương nghìn kế ngăn cản người khác nói chân tướng với Vân Nhược Dư, đó là vì muốn để mình tự nói.
La Sát nói lời này nói đã rất để ý đến tâm tình của Tề Loan, Vân Nhược Dư ôn hòa chỗ nào?
Còn mình đi đến gần Vân Nhược Dư quan tâm: “Công chúa, người tỉnh dậy khi nào? Sao không gọi bọn nô tỳ ?”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong điện đều sửng sốt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy mọi thứ trên thế gian này thật sự có thể dùng một câu nhân sinh vô thường để hình dung, tuy Tề Loan rời khỏi Kim Lăng, nhưng nàng lại bất ngờ có hài tử.
Nàng có thể vừa đồng ý với quan điểm của hắn, cũng vừa có thể chán ghét hắn.
Nhưng tất cả cũng không thể chứng minh được gì.
Cũng không muốn nghe Hoàng Hậu nhắc tới hài tử trong bụng.
Hắn thu hồi công báo, La Sát liền đi tới: “Tướng quân, một canh giờ nữa sẽ đi tiếp, ngài nghỉ ngơi một lát đi.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thật đúng là thế sự khó lường.
Hắn đã miêu tả cho nàng rất nhiều rất nhiều phong cảnh không giống với Kim Lăng thành, cũng từng mơ hồ nhắc qua với nàng nếu có cơ hội, sẽ mang nàng đích thân tới xem.
“Trưởng công chúa và Nhị công chúa lo lắng một mình người ở ngoài cung không có ai chăm sóc, cho nên quyết định mang người về cung.” Lộc Trúc cẩn thận đỡ Vân Nhược Dư đứng dậy, liên tục khuyên nhủ nàng ăn một chút.
“Tướng quân lo lắng cho Ngũ công chúa sao?” La Sát thử hỏi, đổi lại là ánh mắt sắc bén của Tề Loan.
Chúng được chất đống một chỗ cùng với những vật dụng kỳ lạ cổ quái, tất cả đều do Tề Loan gửi về.
Không chỉ từ chối đồ ăn.
Lăn lộn vài lần, hoàng hậu cũng không khuyên nữa, hạ lệnh cho cung nữ bên cạnh mời thái y tới.
“Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần không thèm ăn, không muốn ăn.”
“Nếu nghĩ không kỹ thì từ từ nghĩ, chờ ngươi suy nghĩ cẩn thận lại nếu vẫn không thể tha thứ cho Tề Loan, bất kể ngươi làm ra quyết định gì, mẫu hậu cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
*
“Mẫu hậu người nói gì?” Vân Nhược Dư hoàn toàn choáng váng, nàng có chút không thể tin được nhìn bụng mình, vẫn bằng phẳng, nếu như không cố ý nhắc tới, Vân Nhược Dư cũng sẽ không phát hiện.
“Ta không muốn nghe.”
“Vì sao ta phải sinh con cho hắn.” Vân Nhược Dư lẩm bẩm mở miệng.
Giọng nói cố ý hạ xuống thật thấp, Vân Nhược Vũ nghe không rõ.
“Nếu ngươi không thích đứa nhỏ này vậy cũng không cần để lại, mẫu hậu để thái y kể thuốc bỏ nó đi.” Giọng nói của Hoàng Hậu lạnh lùng đến cực điểm.
“Ngươi nói thật sao?” Hoàng Hậu nhìn về phía Vân Nhược Dư, dường như đã ngầm xác nhận trong lòng, Vân Nhược Dư trái lương tâm gật gật đầu.
Nhưng Hoàng Hậu lại hoàn toàn không để ý đến nàng, nhấc chân muốn rời đi, mặc kệ Vân Nhược Dư có cầu xin thế nào, bà vẫn luôn giữ thái độ dứt khoát.
Lộc Trúc lo lắng không thôi, Hoàng Hậu vội vàng chạy tới lại trùng hợp nhìn thấy cảnh này vội gọi người truyền thái y tới đây.
“Ngày đó hắn muốn tới cáo biệt với ngươi, chẳng qua khi đó ngươi đã ngủ, mẫu hậu không nỡ đánh thức ngươi mà Tề Loan cũng không nỡ.”
“Ngươi đem xuống đi, ta không muốn ăn.”
Nam Cương rốt cuộc ở đâu, Vân Nhược Dư cũng chỉ có ở chỉ có thể nhìn thấy trên bản đồ, còn có trên những bức thư Tề Loan đã từng viết cho nàng.
Lần này rõ ràng là có lý do, nhưng có lẽ bọn họ không chỉ dựa vào lý do thiên tai ở Đại Thần, tuy rằng thiên tai nghiêm trọng nhưng dù sao cũng là biến số.
Hắn phát hiện lần này Nam Cương xuất binh cực kỳ quyết đoán, rất khác với trước kia.
Cuối cùng lại thành ra thế này, chỉ sợ nàng càng thêm tức giận.
“Dù cho ngươi có tức giận đến đâu, đứa bé này không phải chỉ của một mình Tề Loan, mà còn là của ngươi không phải sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Sao lúc này lại có hài tử?
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.