Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phòng 1205

Thu Đường Miêu

Chương 1: Ngày 12 tháng 9

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Ngày 12 tháng 9


Những câu hỏi này làm bạn càng hoảng sợ,bạn ậmờtrả lờiqua loa với cácđồng nghiệp.Cảbuổi trưa hồnvía của bạn cứ nhưtrên mây, côngviệckhông cóchút tiến triển gìcả.

“Tiểu Tô, cómangđặc sảnquênhà lêncho tụi tôikhôngđấy?”

Đột nhiên bạn gặp phải chị Lệ tổ hậu cần chuyên phụ trách thu mua.

Trướckhi ngủ,bạn bật hết tất cả đèn trongphòng lên,cảngười đắmchìm trong ánhsáng của ánhđèn.Vì chuyện lúc tối nên bạnkhông dám soi gương. Tuy bạnnghi nhữngthứnày làảo giác của mình,nhưng bạnvẫnthấy sợ.

Ngày 12…Tháng 9?

ChịLệnhìn bạnđầykhó hiểu,xoay người đivềphòng làmviệc của mình.

Bạnkhôngthể làm gìkhác ngoàiviệc từ bỏ,cũngquyết địnhcuối tuần này sẽđi mua mộtchiếc điệnthoại mới.

Bạn mỉm cười xấu hổ với chủ của nó, rồi vội vàng rời đi.

Kíức của ngày 11 tháng 8 còn rõnhưvậy, nhưng saukhi ngủdậy lại phát hiện mình bịmất kí ức của một tháng.

Cuối cùng bạn tỉnh lại trong tiếng “tích tích”.

Trạng thái ban sáng của bạn tiếp tục kéo dài đến buổichiều, cũng maycho dùbạnkhông nhớrõ,nhưng bảnthảothiết kếngày 11 tháng 8 bạn đãhoànthành rồi,saukhi làm xong mới xinnghỉdài hạn,nên cũng chưanhận công việc mới.

Bạnkhông nghe lọt tai câu nào của chịLệ,đầu óc bạn còn đang load câu mộttháng rồi chưađến công ty kia của chịấy,mãi đến lúcthang máy mởra, bạn mới lắp bắp hỏichị Lệ:

Bạnthấy nghi ngờ,sợ hãivềviệc mấtđi kí ức trong một tháng của mình, đồngthời bạn cũng cảmthấy hoang mangvì ngày 12tháng 8 bạnđã đi lấyđiệ ἳthoạivề,nhưng lạikhông biết điệnthoạiđang ởnơi nào.

Nhânviênphục vụthấy sắc mặt trắng bệch của bạnthì cực kỳnghi ngờ:

Bạn đi một đôi giày cao gót màu n*d* có đế chống thấm nước, liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, 8 giờ 20 phút.

Độtnhiên, bạnphát hiện trên màn hình TVLCDphản chiếu một cánh tay trắng bệch đang giơra từsau sô pha,saukhi cổtay của cái tay kia hiện ra,một bàn tay trắng bệchkhác cũng xuất hiện từ phía sau sô pha.Bàn tay xuất hiện sau đặtnhẹlên sôpha,còn bàn tay xuất hiện trướcthì từtừgiơ vềphía bả vai bạn,hình nhưmuốnchạm vào bạn.

Thì ra là tiếng reo của đồng hồ báo thức, kim đồng hồ chỉ 6 giờ 30 phút.

Lúc làm xong tất cả những việc này, bạn về đến nhà thì trời cũng đã hơi tối rồi.

Bạn cảm thấy may mắn, nếukhôngvới trạngtháinhư nàythìbạn không cócách nào hoànthành côngviệcđược.

Cái cảm giác này làm bạn cực kìkhủng hoảng,cácđồng nghiệpnhìnthấy bạn cũng hỏi mấy câu tương tựnhưchị Lệ.

“Tiểu Tô,sao quay lại công ty sớmthế?”

Hìnhnhư chịLệkhôngἴphát hiện ra sựbấtthường của bạn,vừa kéo bạnvào thang máyvừa lảinhải:

“Khôngphải em bảo là quêem xảy rachuyệnà? Em xin cấp trênnghỉdài hạn,emchưa đến công ty mộttháng rồi đó.”

Hôm nay cũng như vậy, bạn vừa bước vào khu chung cư đã thấy con Phốc Sóc xinh đẹp, bạn vừa cười vừa lại gần xoa đầu nó, mà nó cũng ngoan ngoãn để cho bạn xoa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạn duỗi tay lau mồ hôi xuất hiện trên trán vì cơn ác mộng, từ từ điều chỉnh nhịp thở của mình.

Bạn đi vào tầng trệt của công ty, nhìn dòng người lần lượt đi vào office building, bạn cũng cất bước theo dòng người.

Bạn đi vào phòng tắm tắm rửa sơ qua, rửa trôi hết mồ hôi trên cơ thể. Sau đó thay một chiếc áo sơ mi trắng, đi tất da, mặc chân váy công sở màu vàng nhạt.

Hết chương 1!

Trong đó có một con

Chủ của con Phốc Sóc vội vàng xích nó lại, cũng không biết phải làm gì để nó im lại. Người chủ vừa giữ chặt c·h·ó của mình vừa xin lỗi bạn, cũng tỏ vẻ sẽ trả hết tiền khám chữa bệnh của bạn.

Trong mơ có màu sắc kỳ quái lạ lùng, cơ thể đau đớn như bị xé rách, nhưng bên tai lại có những tiếng thì thầm tâm tình, những cảm giác mâu thuẫn này làm bạn sắp phát điên.

Bạn bất ngờ: “Nghỉ dài hạn? Nghỉ dài hạn gì ạ?”

Lúc sắp ngủ bạnnhớđến ác mộng tối qua,chẳng biết tại sao nó lạikhiến bạn cảmthấy lo lắng hơn.Bạn siếtchặtchăn trên giường,nhìn chằmchằm bóng đèn huỳnhquang trên trầnnhà. Thậmchíbạn cònnghĩbạn cóthểmở mắtnhìnnhư thếđến tận sáng.

Bạn cởi giày cao gót ra,ném bừa túi xáchvào mộtchỗrồi ngãxuống sô pha.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạn nằm lên ghế sôpha,nhìn màn hìnhTV LCDđangphản chiếu hìnhảnh của mình.

“Sốmáyquý kháchvừa gọi hiệnđang bận, xinvui lòng gọi lại sau.”

Đột nhiên, con Phốc Sóc đang ngoan ngoãn tránh khỏi tay bạn rồi sủa như điên, bạn hoảng sợ, muốn vỗ về nó, nhưng nó vẫn sủa inh ỏi không ngừng, thậm chí còn cắn vào tay bạn một phát.

Bạn trởlại công ty,dùng máy bàn trongvăn phòng gọivào sốđiệnthoại diđộng của mình,nhưngchỉ ngheđược tiếng máy mócnhắc nhở:

Bạnnhìn cảnhtượng trong màn hìnhTV LCD,cảngười cứngđờlại, ngay lúc bàn tayđóchuẩn bịđụngvào người bạn,bạn chợtquayđầu nhìnvềphía sau,nhưngkhông phát hiện ra gìcả.Bạn lạinhìnvề phía TVLCD, trên màn hình không cònphản chiếu hai bàn tay trắng bệch đấy nữa,chỉ nhìnthấykhuôn mặt bịdọa sợđến mức hơi xanhxao của bạn.

Vì gặp ác mộng nên bạn không có tâm trạng ăn uống, nhưng vẫn ép bản thân ăn vài miếng bánh mì nướng và một quả trứng ốp la.

Chuyện xảy ra trong hôm nay làm bạn khôngthểtưởng tượng nổi,bạn mấtđi kí ức mộttháng, mộttháng nay cònkhôngđến công ty,chỉ biết mìnhlấy lýdo xin nghỉphép dài hạnđểvề quêxửlý việcqua miệng đồngnghiệp.Điện thoại của bạn khôngthấyđâu, mànhânviên ởquán cà phêlại nói bạnđãlấy vềtừlâu rồi,nhưngđiện thoại cũngkhông hềởchỗ bạn.

Công ty cách khu chung cư bạn sống không xa lắm, chỉ cần 20 phút đi tàu điện ngầm là đến. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạn ngơngác nhìn hìnhảnh phảnchiếu của bảnthân trên màn hìnhTV LCD.Trong lúc nhấtthời bạn không biết nên giảiquyếtviệc không rõmanh mối nàynhư thếnào.

“Hôm nay?Hôm nay làngày 12tháng 9, emkhông xem điệnthoạià?”

Bạn mơ một cơn ác mộng.

Bạnvô cùng sốckhi nghechịLệ nói,bởivì cho dùlà nghỉdài hạn hay mộttháng chưađến công tyđichăng nữa,bạnkhông hềcóấn tượng gìvề chuyện này.

“Tiểu Tô,chuyện ởquêxử lýthếnào rồi?”

Bạn thấy thái độ của chị ấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn cười chào hỏi với chị ấy.

mà bạn rất thích, mỗi lần tan làm bạn đều gặp nó. Lần nào gặp, bạn cũng v**t v* nó vài lần, sau đó mới về nhà.

Cho dùbạn cógọi bao nhiêu cuộcđiện thoạithìcũng chỉngheđược tiếngnhắcnhở máy móc lặp đi lặp lại này.

“Tiểu Tô, lênthànhphố từbao giờ vậy?”

Do làkháchquen nênđa số nhânviênphục vụtrongđây đều biết bạn. Bạnchạyvề phía một trong những ngườiđó hỏivềđiện thoại của mình, anhta ngạc nhiênkhinghe bạn hỏi.

“Cái,cái gì?!”

Chị Lệ vừa nhìn thấy bạn đã giật mình, hình như không ngờ lại gặp bạn ở đây.

Bạn đẩy nó ra rồi lùi về phía sau, che cánh tay đang đổ máu lại, nhìn con Phốc Sóc vẫn đang sủa không ngừng kia không biết phải làm thế nào. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Không,không có gì,cảmơn anh.”

Chương 1: Ngày 12 tháng 9 (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhưng cuối cùng bạnvẫn ngủ thiếpđi.

*c·h·ó Phốc Sóc:

“Mặc dù thời tiết cuối thuvẫn còn nóng,nhưng tối đến sẽrất lạnh.Tiểu Tô, em mặcít thếnày,còn khôngthèm mang áokhoáctheo, cẩnthật buổi tối bịcảm lạnhđó.May màchịcó mangtheo một cáiáokhoác dựphòng,buổi tối lúc tan làm nếu em thấy lạnhthì cứđến mượn chị.”

Bạn nhớrõhôm qua làngày 11tháng 8, bạn cònnhớ hômqua mình bịquản lý giục giao bản thảothiết kế, nhớlàhôm qua mìnhcẩu thảđểquên điệnthoạiở quán càphê trênđườngđối diện,nhớlà hômqua mình vàđồngnghiệp còn támchuyện vềcôgái xinhnhất công ty lạiđổi bạn trai.

Tuy hôm nay bạnkhông làm nhiềuviệc,nhưng bạnvẫn cảm thấy kiệt sức.

“CôTô, ngày 12tháng 8 côđến lấyđiệnthoại vềrồi mà?”

“Tiểu Tô...”

Sắp đến giờtan làm,bạn từ chối lời mời điănvà đi hát karaoke củađồngnghiệp, chạyvộivề nhà.

“Tiểu Tô, không phải em xin nghỉ dài hạn à? Sao quay lại sớm thế?”

Giờ nghỉtrưavừa đến,bạnchạy ngayđếnquán càphêở đườngđối diện.

Chỉcòn mình bạnđứngở cửathang máy, cảngườinhư rơivào hầm băng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạn đến bệnh viện cộng đồng xử lý vết thương và tiêm vacxin phòng bệnh dại.

“Saothế,cô Tô?Xảy ra chuyện gìà?”

Pomeranian*

“ChịLệ,hôm nay làngày mấytháng mấy?”

Khuchung cư bạnởcó rấtnhiều người nuôichó,nhưng đa sốmọi ngườiđều nuôi nhữngchúchó ngoan hiềnthân thiện.

Nghe bạn hỏi xong,chị Lệđangkhoác tayđivào tòanhàvới bạn ngạc nhiên tới mức ngẩn người:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 1: Ngày 12 tháng 9