Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Đống Lê Đích Vị Đạo Ngã Tri Đạo

Chương 148

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148


"Tôi khỏe rồi, thật đấy. Tôi có việc quan trọng cần làm, đi trước nhé, hẹn gặp lại!"

Cô lẩm bẩm.

Dù sao Đường Khê cũng là ân nhân cứu mạng của anh, việc đưa cô về nhà chẳng có gì khó khăn.

Cô đứng bên ngoài gọi taxi mãi mà không ai nhận cuốc.

"Thôi, mở ra xem luôn đi!"

Chắc chắn đó là chuyện rất gấp.

"Chị ơi, em đến mà không thấy chị ở nhà. Em đợi lâu quá nên mang đồ đi trước. Tiền em để trên bàn ăn. Cố Tử Dật."

Ánh mắt Quách Miểu Miểu sáng rực lên, nhanh chóng bước tới bàn ăn.

Không có cô ở nhà thì làm sao Cố Tử Dật vào được?

"Chị?"

Đường Khê vội vàng đi đến sofa trong phòng khách. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 148

Đường Khê mở nắp, không hề bất ngờ với những gì bên trong, cô đã đoán trước được.

Quách Miểu Miểu nói, rồi quay người đi xuống hầm lấy xe.

Nhưng gọi cô là "chị" ư? Chẳng lẽ người đó nhỏ tuổi hơn cô?

Cô đặt tờ giấy xuống, quay đầu lại thì bắt gặp hai khuôn mặt tò mò phóng đại trước mặt mình.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, nếu không phải thấy ánh mắt đầy háo hức kia, Đường Khê suýt đã tin lời anh.

Quách Miểu Miểu và Hứa Tư Niên cũng vừa bước vào nhà.

"Đồ tặng cậu, sao tôi dám mở?"

Ba người cùng đi ra khỏi cửa biệt thự.

Trên bàn là một chiếc hộp nhỏ, nhìn thoáng qua đã biết là món đồ cổ.

"Là ngọc cổ?!"

Hơn nữa, tại sao cậu lại viết chữ giản thể?

Cô bước đến bên Quách Miểu Miểu, thấy anh đang cầm chiếc hộp nghiên cứu kỹ lưỡng.

"Ngày nào cũng bày trò, chuyện gì cũng làm, chỉ trừ đi học là không chịu."

"Người này là ai mà lại gọi chị là chị?"

Giọng nói của cậu nghe cứ như bị ngâm trong một vại giấm chua, chính cậu cũng không nhận ra điều đó.

"Lên xe!"

Trong lòng Đường Khê lúc này rối bời. Cô chỉ mong đừng có việc gì bất trắc xảy ra.

Những dòng chữ nguệch ngoạc. Đọc xong, Đường Khê thở phào nhẹ nhõm.

"Ở đây hẻo lánh lắm, để tôi đưa cậu đi."

Nhỏ tuổi mà đã giàu có và quyền lực như vậy sao?! Thật bất công!

Đường Khê quay đầu lại, nhận tờ giấy từ tay anh.

Đường Khê nhìn quanh, hoàn toàn không nhận ra đây là đâu. Không có một tòa nhà hay cột mốc nào để định vị cả.

"Để em bảo người đưa chị đi."

Quách Miểu Miểu đặt hộp xuống bàn:

Quách Miểu Miểu lườm Hứa Tư Niên một cái, đầy vẻ ghét bỏ:

Trong đầu Quách Miểu Miểu bỗng sáng tỏ.

Nhưng nghĩ lại, cô thấy có điều không ổn.

Hai chiếc ba lô leo núi đáng lẽ nằm trên sofa lúc này đã biến mất không dấu vết.

Không lâu sau, anh lái xe đến.

"Đường Khê, cậu xem cái này đi."

Chiếc hộp chỉ nhỉnh hơn lòng bàn tay một chút.

"C·h·ế·t tiệt, chẳng lẽ có trộm vào nhà?"

Đường Khê nhíu mày suy nghĩ một hồi nhưng không tìm ra câu trả lời.

Đường Khê lập tức mở cửa ghế phụ để ngồi.

Quách Miểu Miểu nhặt một mảnh giấy nhớ từ dưới đất lên.

"Nhỏ tuổi hơn chị thì không nên gọi chị là chị à?"

"Em cũng đi!"

"Sao không mở ra?" (đọc tại Qidian-VP.com)

Đường Khê nhìn biểu cảm của cậu mà không nhịn được cười.

Chất liệu của nó không khác gì những chiếc hộp mà Đường Khê từng cho anh xem trước đây. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cảm giác hỗn loạn đó kéo dài mãi cho đến khi cô mở cửa bước vào nhà.

Hứa Tư Niên cũng kinh ngạc. Cậu nghĩ chiếc hộp nhỏ như vậy sẽ chẳng có gì giá trị, không ngờ lại là ngọc cổ.

"Không cần đâu, chị gọi taxi là được rồi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Hứa Tư Niên nói, rồi leo lên ghế sau.

Quách Miểu Miểu nhìn cậu qua gương chiếu hậu, giọng đầy bất mãn.

Dù không rành về ngọc, nhưng nếu Quách Miểu Miểu tỏ ra kinh ngạc thì chắc chắn đó là bảo vật.

Coi như xong, đợi gặp lại Cố Tử Dật hỏi thẳng là rõ.

Nhìn vẻ hối hả của cô, hai người đành để cô đi.

"Tiền đâu?"

Hứa Tư Niên bước theo Đường Khê.

Hóa ra người đứng sau giao dịch với Đường Khê chính là người để lại mảnh giấy này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn Hứa Tư Niên, điều cậu quan tâm lại là...

"Sao cái gì cậu cũng phải tham gia thế?"

Hứa Tư Niên cũng tò mò. Cậu không tin trong chiếc hộp nhỏ như vậy lại có món đồ gì đáng giá.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148