0
Nói về công nghệ, trong những người Dương Thiên quen biết, không ai hơn được Lý Bàn. Lần này cũng chỉ có thể nhờ vả hắn. Sau khi nhận được điện thoại, cũng không để Dương Thiên đợi lâu, Lý Bàn đã đến.
- Ngươi muốn mua laptop loại nào. Nếu mức giá dưới 1 vạn, ta đề nghị ngươi mua hãng Dell. Tuy không phù hợp lắm để chơi các game mới nhất, nhưng lại khá bền. Còn nếu…
Lý Bàn là như vậy, cứ nhắc đến công nghệ là lại huyên thuyên không dứt. Dương Thiên cũng không rỗi hơi nghe hắn nói nhiều như vậy.
- Loại tốt nhất.
- Loại tốt nhất thì trong nước không có. Ngươi cũng biết, nước ta vẫn đang phát triển, không mạnh về khoa học kĩ thuật lắm. Những mặt hàng như thế này đều nhập từ nước ngoài. Vì vậy…
Thấy Lý Bàn có dấu hiệu lảm nhảm, Dương Thiên đưa tay gõ mạnh vào đầu hắn một cái:
- Dừng, ta kêu ngươi đến để tư vấn mua cho ta loại máy tốt nhất chứ không phải để nghe ngươi thể hiện sự hiểu biết. Ta không nói là loại tốt nhất thế giới, ý ta là loại tốt nhất có thể mua được.
- A, tại ngươi không nói sớm. Ta thấy có một vài loại khá được, chiếc Acer này cấu hình khá mạnh, đồng thời có hỗ trợ…
Một tiếng bốp vang lên, mọi người xung quanh đều tập trung nhìn vào bọn hắn. Lý Bàn hai tay ôm bụng rên rỉ:
- Dương Thiên, ngươi sao lại đánh ta.
- Ngươi còn nói, mau chọn cho ta một chiếc tốt nhất. Ta không có thời gian nghe ngươi lảm nhảm nhiều như vậy.
Lý Bàn b·ị đ·ánh hai lần đã biết điều mà ngậm miệng. Chọn xong một chiếc laptop hắn cho là tốt nhất, Dương Thiên cùng Lý Bàn liền ra quán nước đàm đạo. Chọn một chiếc bàn năm ở nơi ít khách, Lý Bàn ánh mắt nhìn Dương Thiên tràn đầy thâm ý.
Dương Thiên cảm giác có một luồng điện chạy dọc qua sống lưng:
- Lý Bàn, có điều này ta đã nói với ngươi. Ngươi đã có Tiểu Vũ của ngươi rồi, có một vài sở thích đặc biệt cũng nên từ bỏ đi a.
Lý Bàn mặt hơi nghệch ra, giọng điệu này của Dương Thiên có chút quen thuộc. Hình như hắn đã từng dùng giọng điệu như vậy một lần.
- Dương Thiên, ta nói cho ngươi biết. Giới tính của ta hoàn toàn bình thường. Ngươi không tin có thể hỏi Tiểu Vũ.
Nghe Lý Bàn xác nhận, Dương Thiên đã an tâm:
- Vậy sau này ngươi không nên nhìn ta bằng ánh mắt như vậy. Đúng rồi, ngươi vừa nói ngươi cùng Tiểu Vũ đã làm gì?
Bị Dương Thiên bất ngờ hỏi, Lý Bàn cũng hơi lúng túng:
- Không có gì, ta có nói gì sao?
- Ngươi nói Tiểu Vũ có thể xác nhận giới tính của ngươi là bình thường. Vậy hai người các ngươi…
Dương Thiên đưa tay lên, làm một động tác có phần xấu hổ. Lý Bàn mặt tái xanh:
- Đầu óc của ngươi quá đen tối. Ta chỉ cùng nàng ôm nhau ngủ một đêm thôi.
- Thật sự là không có làm gì?
- Không có.
Dương Thiên nhìn Lý Bàn với ánh mắt thương hại, vỗ vai hắn:
- Bàn tử, ta và ngươi là bạn thân đúng không?
Tuy không hiểu Dương Thiên có ý gì, nhưng quen nhau lâu như vậy, Lý Bàn vẫn nhận ra được hành động của hắn không ổn.
- Ngươi có ý gì, chúng ta đương nhiên là bạn thân.
- Nếu vậy, những điều khó nói cũng có thể chia sẻ cùng nhau đúng không?
- Cái này, còn tùy xem là chuyện gì a.
- Ngươi không nên lo lắng, trên thế giới này người mắc căn bệnh đó không ít, cũng không có gì phải xấu hổ. Tuy nói căn bệnh này ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của ngươi sau này. Nhưng ta sẽ cố gắng chữa trị tốt cho ngươi.
Lý Bàn nghe Dương Thiên nói vậy liền cả kinh, chẳng lẽ mình bị căn bệnh hiểm nghèo gì sao?
- Ngươi nói, bệnh của ta có thể chữa tốt sao?
Dương Thiên thấy hành động của Lý Bàn, càng chắc chắn mình đã đoán đúng, gật đầu khẳng định:
- Không sai, tuy ta vẫn chưa có biện pháp cụ thể. Nhưng ta có quên một người bạn là bác sĩ, tin tưởng có thể chữa cho ngươi.
Lý Bàn cảm động đến muốn khóc:
- Cảm ơn ngươi, Dương Thiên. Nếu không có ngươi ta cũng không biết mình bị bệnh nặng như vậy. Ngươi mau nói cho ta biết, ta bị bệnh gì a ?
- Chẳng lẽ ngươi cũng không nhận ra ?
Lý Bàn nhìn qua thân thể một hồi, lắc đầu :
- Không có, ta không cảm thấy cơ thể có chỗ nào bất thường.
- Ngươi nói xem, lúc nằm cạnh Tiểu Vũ, ngươi có cảm giác gì không ?
Là một người lăn lộn trên mạng nhiều năm, đọc qua rất nhiều thứ. Nếu Lý Bàn vẫn chưa hiểu ý của Dương Thiên, hắn cũng không gọi là Lý Bàn nữa rồi. Cố nén xúc động muốn đánh người lại, tức giận nhìn Dương Thiên :
- Ngươi mới bị y·ếu s·inh l·ý, cả nhà ngươi đều y·ếu s·inh l·ý.
Dương Thiên lắc đầu :
- Ta không có, nhưng ngươi thì có.
Lý Bàn đập bàn hét to:
- Ta không có bị y·ếu s·inh l·ý.
Lập tức mọi người chung quanh tập trung ánh mắt về phía hai người bọn hắn. Dương Thiên vội kéo Lý Bàn ngồi xuống:
- Được rồi, ngươi không bị y·ếu s·inh l·ý, ta hiểu mà.
- Ta nói lại một lần nữa, ta không có bị y·ếu s·inh l·ý.
Vẻ mặt Dương Thiên vẫn thể hiện rõ sự không tin:
- Không có? Nằm cạnh một mỹ nữ như vậy suốt đêm mà không làm gì, ngươi cho mình là Liễu Hạ Huệ sao?
Lý Bàn vẻ mặt đau khổ:
- Ngươi không biết ta đã phải nhẫn nhìn đến thế nào sao. Nhưng đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên sau nhiều năm xa cách, nếu ta tạo ấn tượng xấu với nàng, sau này có thể bị cấm túc dài hạn. Vì tương lai con em chúng ta, ta chỉ có thể nhẫn.
Thì ra là như vậy, Dương Thiên gật đầu, xem ra hắn đã hiểu lầm Lý Bàn.
- Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi. Vừa nãy ngươi nhìn ta như vậy, hẳn là có chuyện muốn nói ?
Lý Bàn lấy lại vẻ mặt nghiêm túc :
- Không sai. Ngươi cũng biết, chúng ta năm 2 học buổi sáng, năm 3 sẽ học buổi chiều. Nhưng ta vào các buổi chiều vẫn sẽ lên trường để xúc tiến thương mại.
Dương Thiên hiểu xúc tiến thương mại của Lý Bàn có ý nghĩa gì, nói trắng ra là bán ảnh mỹ nữ mà hắn hack được từ các tài khoản trên mạng mà thôi.
- Chuyện này thì có gì đặc biệt ? Chẳng phải trước giờ vẫn như vậy sao ?
- Không phải, ta phát hiện ra một tên thường xuyên đến ve vãn Mộc Vũ Hàm. Lúc đó ngươi không có mặt ở đây, ta liền thay ngươi điều tra về hắn. Ngươi có biết hắn là ai không ?
Không cần Lý Bàn nói Dương Thiên cũng đoán được người đó là ai.
- Ngươi muốn nói Lý Tưởng ?
- Ngươi biết hắn ?
- Không sai, ta và hắn đã từng chạm trán vài lần. Lần đầu là vì Tần Tuyết. Vì chuyện đó hắn đã bị đuổi ra ngoại tộc thì phải. Gần đây, ta lại gặp hắn ở nhà Mộc Vũ Hàm, hắn nói muốn cùng ta cạnh tranh công bằng.
- Thì ra là vậy. Không đúng…
- Có chuyện gì ?
Vẻ mặt Lý Bàn có chút nghiêm trọng :
- Tên Lý Tưởng này, theo như ta điều tra được, tình cách nhỏ mọn, tiểu nhân, đặc biệt thù hận rất lâu. Ngươi khiến hắn bị đuổi ra ngoại tộc, hắn nhất định không tha cho ngươi.
- Ý của ngươi là hắn muốn tranh đoạt nữ nhân với ta.
- Nào chỉ đơn giản như vậy. Ngươi phải biết, trong một đại gia tộc, thân phận giữa nội tộc và ngoại tộc khác nhau một trời một vực. Có nói ngoại tộc đều là người hầu của nội tộc cũng không sai. Ngươi khiến hắn từ phượng hoàng trên cao biến thành một con chim sẻ, hắn có muốn băm xác ngươi thành trăm mảnh cũng không có gì lạ.
Dương Thiên trầm tư suy nghĩ, hắn cũng cảm thấy tên Lý Tưởng này rất lạ, có lẽ không chỉ đơn giản là nhằm vào Mộc Vũ Hàm. Dương Thiên luôn có cảm giác, hắn cùng người thuê Thiên Sát á·m s·át Dương Thiên là cùng một người. Nếu đúng là như vậy, rất có thể lần này hắn chỉ mượn Mộc Vũ Hàm để tiếp cận với Dương Thiên mà thôi. Tâm cơ của người này thật sự quá sâu a.
- Ta đã biết, ta sẽ chú ý hơn. Ngươi không cần lo lắng, dù là tộc trưởng Lý gia trước mặt ta còn phải cúi đầu cung kính. Chỉ một tên Lý Tưởng cũng sẽ không gây lên được sóng gió gì.
Lý Bàn lắc đầu :
- Có câu « Minh thương dễ đỡ, ám tiễn khó phòng ». Ai biết hắn sẽ giở trò gì.
- Được rồi.
Tuy nói sẽ để ý hơn nhưng Dương Thiên cũng không để chuyện này trong lòng. Một Chân Tiên như hắn chẳng lẽ có thể bị phàm nhân chơi c·hết sao. Dương Thiên đã quên chuyện của Đình Đình vừa rồi, sau này Lý Tưởng gây cho hắn không biết bao nhiêu rắc rối. Khi đó Dương Thiên mới nhận ra, dù thực lực mạnh yếu khác nhau, nhưng tiểu nhân vẫn là khó đối phó nhất.