0
Chùm sáng do Cửu Phượng hóa thân thành tỏa ra từng tia lực lượng vô hình. Chỉ trong chớp mắt, thời gian xung quanh liền dừng lại. Tất cả những người đứng quanh sàn đấu giống như những bức tượng, giữ nguyên động tác, biểu cảm trước đó. Chiếc nhẫn trên tay Dương Thiên tự động tạo ra một màn chắn bảo vệ hắn khỏi thần thông của Cửu Phượng. Bất quá Dương Thiên vẫn giả vờ đứng im, tiếp tục quan sát trận chiến.
Dựa theo diễn biến, nữ nhân có lẽ đã quen biết Cửu Phượng từ trước đó. Tâm lý của hắn không khỏi thoải mái hơn một chút. Cảm giác bị một đối thủ đồng cấp chèn ép thật không dễ chịu. Quan trọng hơn, Dương Thiên tò mò về thứ mà nàng đang nhắc đến. Nữ nhân bất chấp tất cả tiền vào Thái Cổ Mộ Phần, chiến đấu với Cửu Phượng để giành lại thứ kia, chắc chắn là một món bảo vật nào đó có giá trị rất cao.
Chiến đấu được một lúc, chùm sáng dần biến mất, thay vào đó là một vị tuyệt sắc mỹ nữ hiện ra. Nàng mặc hoàng bào, đầu đội vương miện đính lên chín viên ngọc lớn, ánh mắt lạnh lùng, nở nụ cười kiêu ngạo:
- Ngọc Tuyền, đây là thứ đại nhân giao cho ta cất giữ, đến một ngày sẽ trao lại cho người thừa kế của hắn.