0
Vẻ mặt Thanh Mộc Nhi tái nhợt, nàng nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân sẽ bị Dương Thiên khống chế. Chung quy cũng tại Thanh Mộc Nhi lịch luyện thiếu thốn, kinh nghiệm ít ỏi, cộng thêm việc sâu trong thâm tâm nàng vẫn một mực khinh thường tu vi lục cấp Ma Binh như Dương Thiên. Đổi lại là một người khác, cho dù tu vi đối phương hơi kém một chút, Thanh Mộc Nhi cũng sẽ không dám trong tình trạng bất lực này liên tục đòi chém g·iết đối phương. Cái gọi là giận quá mất khôn chính là như vậy.
Thanh Mộc Nhi đã từng dạo qua quỷ môn quan một lần, nàng rất s·ợ c·hết, nhất là c·hết trong đau đớn. Dọa tiểu mỹ nữ sợ đến mức này, Dương Thiên cũng có chút cảm giác tội lỗi. Có điều tình huống trước mắt cũng chỉ có một cách này, dù sao với tính cách của Thanh Mộc Nhi, nếu nói chuyện thông thường đừng trông mong nàng sẽ nghe lời của hắn.
Về phần Thất Âm Đoạn Mạch Đan, đây đều là do hắn bịa ra để hù dọa nàng. Chẳng qua là một viên thuốc bổ huyết mà thôi. Dương Thiên cảm thấy hù dọa là đủ, đồ thật ngược lại sẽ rất phiền phức.
Giúp Thanh Mộc Nhi giải độc xong, nàng vội vàng nhảy lui ra thật xa, run rẩy nói: