Dương Thiên sống qua vài kiếp, nếm trải đủ mùi vị nhân sinh. Hắn từng là Chân Tiên, du hành trong hư vô mờ mịt, lặng lẽ nhìn ngắm thế giới phát triển. Hắn luân hồi thành một phàm nhân, tận mắt chứng kiến cả gia tộc bị hủy diệt, đạp nhập trên tu chân lộ. Trải qua bao nhiêu đau khổ vất vả, bước trên cốt sơn huyết hà mà đi đến đỉnh phong. Hắn từng trải qua cuộc sống bình phàm, ngày ngày nhàn hạ tại trường đại học, cùng chúng mỹ nữ trêu đùa, tận hưởng nhân sinh…
Từng cái từng cái, mỗi lần là một loại trải nghiệm khác nhau, có loại cảm xúc nào Dương Thiên chưa từng trải qua. Có thử gì đả kích được đạo tâm của hắn, tinh thần của hắn? Không có. Thế giới rộng lớn, vẫn tồn tại nhiều thứ khiến Dương Thiên cảm thấy bất ngờ, nhưng tuyệt đối không có thứ gì mà hắn không thể chấp nhận được. So bì về ý chí hay nghị lực, đạo tâm Dương Thiên tuyệt đối là kiên định nhất. Hắn chưa từng quá chấp nhất với bất cứ chuyện gì, luôn lựa chọn làm điều mình thích, hoặc ít nhất là hướng về điều mình thích. Dương Thiên không muốn gánh vác trọng trách giải cứu thế giới, nhưng hắn phải làm. Chỉ có đứng ở đỉnh cao nhất hắn mới có cuộc sống bình yên mà mình mong muốn.
Không giống Huyết Y Tà Thần ôm theo một tia hi vọng nhỏ nhoi liều mạng, Dương Thiên tuyệt đối sẽ không c·hết ở nơi này. Thứ hắn hướng đến rất cao xa, chút thử thách này chẳng đáng là gì. Dương Thiên chưa từng bại, bởi vì hắn không thể bại, cho dù trong bất kỳ trận chiến nào.
Ý thức Huyết Y Tà Thần dần yếu đi, hắn cảm thấy mình sai rồi. Hợp nhất linh hồn, tiếp nhận được một phần ký ức Dương Thiên, Huyết Y Tà Thần mới hiểu nam nhân này đáng sợ đến mức nào. Hắn không hiểu nhiều về tiểu thế giới của Thần Hoàng, nhưng Huyết Y Tà Thần hiểu được thân phận của Dương Thiên đáng sợ đến mức nào. Sáng Thế Thần, một danh hiệu tương đương với Đế Cảnh, đây là người mà hắn có thể x·âm p·hạm sao. Vô nghĩa, mọi cố gắng đều là vô nghĩa…ngay từ đầu đã không có một tia hi vọng thắng nào. Chỉ là Huyết Y Tà Thần tự huyễn hoặc cho mình mà thôi.
0